Sau khi Trịnh Tuyết Mai chủ động lui ra, Trịnh Kiếm Thu buồn bực vì hành động bất ngờ của muội muội, nhiệt tình kém hẳn, một lúc sau Trịnh Thắng truyền hai người tới ăn cơm, Trịnh Tuyết Mai cũng không xuất hiện nữa.
Ăn cơm trưa xong, Đường Kính Chi liền cáo từ rời Trịnh phủ, nhưng bất ngờ sắp ra tới cổng thì đột nhiên có người ăn mặc kiểu quản sự gọi lại.
- Đường công tử xin chậm đã, thiếu gia nhà chúng tôi ngưỡng mộ tài danh của công tử, muốn gặp công tử một lần, không biết công tử có nể mặt không?
Đệ đệ của Trịnh Kiếm Thu sao?
Là tên Trịnh Quang Nguyên kia à? Hắn muốn gặp mình, vì sao ?
Đường Kính Chi chẳng có lý do gì để từ chối, theo tên gia đinh kia đi tới hậu hoa viên.
Tên gia nô đó dẫn y đi được một đoạn thì nói chủ tử phải giao việc khác cho làm, chỉ con đường phía trước nói:
- Thiếu gia ở chòi nghỉ mát phía trước, Đường công tử cứ đi theo con đường trải đá này là tới.
Nói xong hắn vội vàng quay đầu bỏ đi.
Chỗ này không còn cách bao xa nữa mặc dù có cây cối chắn đường, nhưng cũng đã nhìn thấy thấp thoáng bóng người rồi, Đường Kính Chi không nghĩ gì tiếp tục lững thững đi về phía trước.
- Í, ngươi là ai, vì sao lại tới hậu viện?
Đường Kính Chi chưa đi tới gần thì một nữ tử cao lớn to béo ăn mặc kiểu nha hoàn đi ra chặn đường quát:
Y chưa kịp trả lời thì nghe thấy giọng nói nữa sau lưng:
- Giỏi cho tên dâm tặc, dám lẻn vào phủ ta nhìn trộm! Người đâu, bắt cho ta.
Giọng nói có chút non nớt, cố làm ra vẻ uy thế, nhưng oai chẳng thấy đâu chỉ thấy buồn cười.
Đường Kính Chi quay đầu lại, nhìn thấy một thằng bé tuổi chừng mười một mười hai ăn mặc sang trọng đang chỉ huy hai tên gia đinh bắt mình.
Xem tình hình thì tên nhóc con này gài bẫy hãm hại mình rồi.
Nhưng vì sao ?
- Chậm đã.
Nhìn thấy hai tên gia đinh lực lưỡng đi tới, Đường Kính Chi chẳng kịp suy nghĩ vì sao tên nhóc này lại hại mình, vội quát:
- Trịnh công tử phải không?
- Nếu biết bản thiếu gia là ai rồi còn không mau mau chịu trói? Các ngươi, mau bắt lấy y.
Tên nhóc kia vênh mặt quát :
Hai tên gia đinh kia biết thân phận của Đường Kính Chi, nhưng lệnh chủ tử không dám trái, đành đi tới.
Đường Kính Chi sao để cho hai tên gia đinh đó ra tay, mắt vẫn nhìn thẳng vào tên tiểu thiếu gia kia, cười một tiếng rõ to đầy vẻ nhạo báng.
Trẻ con vẫn là trẻ con, nghe giọng điệu coi thường của Đường Kính Chi tên nhóc ngăn gia đinh lại, nổi giận quát:
- Đáng tiếc cái gì?
Đường Kính Chi nghiêm mặt nói:
- Trịnh tướng quân oai hùng như thế mà, ta còn tưởng vị “thiếu gia” muốn gặp ta là nam nhân cơ chứ.
- Nói nhảm, bản thiếu gia đương nhiên là nam nhân.
- Ngươi không phải nam nhân, ngươi chỉ là thằng nhãi con miệng còn hôi sữa.
- Ngươi … ngươi! To gan.
Thằng nhóc tức tím mặt, tay run run chỉ mặt Đường Kính Chi:
Đường Kính Chi đủng đỉnh nói:
- Nếu như là nam nhân, thì phải có biểu hiện của nam nhân, sao lại làm ra cái trò này ?
Trịnh công tử vì chứng minh mình là nam nhân, cố áp lửa giận xuống, ưỡn ngực lên nói:
- Biển hiện thế nào mới là nam nhân?
- Nếu như là nam nhân, ngươi có điều gì không phục ta có thể cùng ta đơn đấu, đó là biểu hiện của biểu hiện võ dũng. Có thể đấu trí với ta, đó gọi là biểu hiện văn trí. Còn chỉ biết lợi dụng quyền thế, sai kẻ khác giúp sức thì chỉ là …
- Là cái gì ?
- Thì đó là biểu hiện của thứ hèn nhát.
Đường Kính Chi cũng từng đi qua tuổi này, cho nên tâm thái của con trai tuổi này ra sao y nắm chắc, cho nên dùng cách khích tướng.
Ở xã hội này mười hai tuổi nhiều nơi được xem là nam nhân rồi, nhưng về sinh lý vừa phát triển thôi, nó cũng hiểu đấu võ với Đường Kính Chi kém lắm, còn đấu trí, càng không có chút tự tin nào ở trước mặt vị đại tài tử nức tiếng.
Công bằng mà nói Đường Kính Chi cũng đang giở trò vô lại.
Bị chửi là đồ hèn là tên nhóc nổi trận lôi đình, nhưng nó cũng cưỡi ngựa khó xuống, giờ nếu sai hạ nhân đánh tên Đường Kính Chi này há chẳng phải là thành kẻ hèn nhát thật sao? Nếu không đánh sao trút giận cho Nhị tỷ được.
Đúng lúc này người ở trong chòi nghỉ mát thấy bên này ồn ào có một người đi tới, cười nói:
- Y Kiện, chơi đùa cũng phải có chừng mực thôi, không được thất lễ với khách. Đường công tử phải không, Y Kiện nó còn nhỏ, mong công tử chớ trách..
Một nữ tử cao lớn mặc võ phục xanh, áo chẽn quần ống bó xuất hiện, dung mạo nàng rất xinh đẹp, vóc người dưới bộ võ phục kia rất hút mắt nam nhân, chỉ có điều quá cao ..
Đường Kính Chi cao ước chừng 1m70, trong số nữ nhân y đã gặp thì Ngọc Nhi là dáng người cao nhất cũng chỉ tầm 1m65 tới 1m67, các nàng còn lại chỉ chừng 1m6, còn nữ tử này y ước chừng phải cao tới 1m80 là ít, khiến y phải ngước nhìn.
Còn tên nhóc kia vừa rồi được nàng gọi là gì nhỉ? Y Kiện, thế chẳng phải hắn là Trịnh Y Kiện sao? Choáng!
Vậy đại tẩu mà nó gọi tám phần là thê tử của Trịnh Kiếm Thu rồi, Đường Kính Chi bất giác nhìn nàng kỹ hơn, đúng là một đại mỹ nhân, làn da không mịn màng lắm, nhưng mang vẻ đẹp tràn trề sức sống.
Nghe nói vị Trịnh phu nhân là người phương bắc, quả nhiên nam bắc khác biệt.
Trịnh Y Kiện lúc này nhìn Đường Kính Chi đầy vẻ bực tức:
- Đại tẩu, vừa rồi y làm Nhị tỷ …
- Đủ rồi, không làm bừa nữa, đệ dẫn người đi đi, nếu không sau này ta không dạy đệ tập võ nữa.
Chuyện này sao có thể nói ra, nếu không Nhị muội còn mặt mũi nào nữa, nữ tử cao lớn kia vội quát át đi:
Thì ra tên nhóc này là thân đệ đệ của Trịnh Tuyết Mai, vừa rồi Trịnh Tuyết Mai bị Đường Kính Chi làm tức giận đi tìm đại tẩu nàng tâm sự, không ngờ bị Trịnh Y Kiện tới đòi đại tỷ dạy võ nghe được , nó rất thân thiết Trịnh Tuyết Mai, thấy nàng khóc, liền dẫn người đi đặt bẫy định đánh Đường Kính Chi một trận cho hả giận.
Chỉ vài câu đối đáp làm Đường Kính Chi đoán được phần nào.
- Nhưng …
Trịnh Y Kiện rõ ràng chưa cam tâm, nhưng bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc vị đại tẩu kia đành bỏ lại một câu:
- Hừm, lần sau tới Trịnh phủ ta sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục.
Nói rồi dẫn hai tên gia đinh bỏ đi.
Lúc này đột nhiên có tiếng đàn réo rắt vang lên, Đường Kính Chi biết đó hẳn là Trịnh Tuyết Mai, xem ra có người báo cho nàng biết mình ở đây rồi, đó là đoản khúc ngắn đượm chút u buồn, tiếng đàn dứt, Đường Kính Chi chỉ biết thở dài.
Đại tẩu kia không giới thiệu bản thân, chỉ đưa tay ra nói:
- Đường công tử, có người muốn gặp công tử đó, xin đi theo thiếp thân …
Thấy nàng không giới thiệu, Đường Kính Chi không tiện chào hỏi, chỉ chắp tay thi lễ rồi đi theo.
Rẽ qua góc quanh, liền thấy mái đình nhỏ hình lá sen xanh biếc, xây trồi trên mặt nước, bốn xung quanh làm bằng gỗ không hề sơn, tự nhiên u nhã.
Dười đình sóng nước lăn tăn, bên trên có nữ tử xinh đẹp ngồi trên lan can, tay chống cằm nhìn xa xăm, nghe thấy bước chân người nàng đứng dậy quay đầu lại, nhìn thẳng vào Đường Kính Chi nhẹ nhàng nhún eo thi lễ:
- Đường công tử.
Chỉ sáng nay thôi nàng còn có chút kiêu kỳ đanh đá, lúc này u buồn điềm đạm, như hai con người khác hoàn toàn.
Phải thừa nhận Trịnh Tuyết Mai lúc này xinh đẹp đáng yêu hơn hẳn.