Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 141: Tương tư



Thê tử hầu hạ tướng công là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa động tác dịu dàng mang theo sự quan tâm chu đáo ấy, vô hình trung so với Lâm Úc Hương, tốt hơn rất nhiều, Đường lão thái quân mỉm cười gật gù, liếc mắt nhìn Lâm Úc Hương, khiến nàng sợ hãi vội cúi đầu xuống né tránh.

Cho dù hành động của Chu Quế Phương chẳng phải cố ý để đem so sánh, nhưng Lâm Úc Hương cảm thấy hết sức khó chịu.

Làn hương kia rời đi, Đường Kính Chi mới hít sâu một hơi, bế Đường Thiên tiếp tục đi về phía bàn của mấy vị di nương.

Mấy vị di nương thấy Đường Kính Chi tới, trừ Ngọc Nhi chẳng hề nhúc nhích, còn ba nàng khác đều vội đứng lên nhường chỗ.

- Đều là người nhà cả các nàng không cần khách khí như thế, ngồi xuống cả đi.

Nữ nhân của mình lại khách khí với mình như thế, Đường Kính Chi luôn cảm thấy không quen, vì thế Lâm Úc Hương và Ngọc Nhi có phần "thô bạo" với y lại khiến y thích, chẳng biết có phải có xu hướng thích tự ngược không, vẫy tay gọi nha hoàn mang thêm ghế tới.

Các nàng đợi y ngồi xuống rồi mới ngồi trở lại.

- Gầy đây trong phủ nhiều việc, ta không bỏ thời gian ra quan tâm tới các nàng được, các nàng sống có tốt không?

Đường Kính Chi gắp một miệng thịt gà cho Đường Thiên để nó bớt ngọ nguậy, khẽ hỏi:

Ba vị di nương đều rất quy củ đồng thanh trả lời sống rất tốt.

Có điều sau khi Đường Kính Chi nhìn các nàng một lượt lại nhíu mày, ánh mắt dứng ở trên người Sương Nhi.

Sương Nhi có sự yêu thích đặc biệt với màu trắng, hôm nay cũng mặc bộ y phục trắng muốt, so với đóa hoa sen trắng còn mềm mại tinh khiết hơn ba phần, mặc dù nàng có xoa một lớp phấn trên mặt, làm gò mà hồng hào, nhưng khí sắc nhợt nhạt vẫn không thể che dấu được.

Lại nhìn môi nàng, mặc dù Sương Nhi đã trang điểm, song tinh mắt nhìn ra được nó khô cong nứt nẻ, lòng trào dâng đau xót, đó không phải tình cảm của một mình Đường Kính Chi kia, lo lắng hỏi:

- Sương Nhi, nàng làm sao rồi, có phải bị bệnh không?

Từ khi tướng công tỉnh lại, trong mắt Sương Nhi, Đường Kính Chi như biến thành một con người khác hẳn, không yêu thích nàng như trước nữa, làm những khi nhớ lại ngày tháng đẹp đẽ nàng đau đớn, không tiếp nhận được, thậm chí còn hoài nghi Đường Kính Chi này là giả, nhưng bây giờ nàng nhìn thấy rồi, nhìn thấy ánh mắt vẫn ôn nhu như trước kia, và chân tình lộ ra trong đó.

Chỉ thế thôi cũng như có làn suối ấm áp đột nhiên rưới lên trái tim khô héo của nàng, khiến khuôn mặt nàng như đóa hoa bùng nở, tỏ ra vẻ đẹp kiều diễm vô cùng.

Thời khắc đó Sương Nhi được ái tình thấm nhuần, đẹp tới cực điểm.

Nàng cứ si mê nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đường Kính Chi, cười ngọt ngào.

Đường Kính Chi thực sự đoán không thấu cảm tưởng trong lòng Sương Nhi, chỉ thấy phản ứng của nàng khác lạ, ánh mắt "đờ đẫn", làm y không yên tâm chút nào, vội quay về phía bàn ăn chính gọi:

- Úc Hương nàng mau qua đây xem xem có phải Sương Nhi bị bệnh không?

Lâm Úc Hương vẫn còn đang giận dỗi ánh mắt lúc nãy của Đường Kính Chi, nhưng vừa nghe thấy có người bị bệnh, liền lập tức đứng dậy đi tới.

- Tỳ thiếp không bệnh, Nhị gia không cần khẩn trương như thế.

Sương Nhi bị tiếng hô đó của Đường Kính Chi kéo ra khỏi giấc mộng đẹp, vội vàng giải thích.

Lâm Úc Hương đã tới, không cần Đường Kính Chi lên tiếng đã nói:

- Có bệnh hay không không phải do nàng nói là được, đưa tay ra đây.

Mấy ngày trước nàng đã phát hiện ra Sương Nhi thoa phấn trên mặt hơi dầy, không ổn cho lắm, hiện giờ quát sát kỹ, lòng càng lo, vội ngồi xuống bên cạnh Sương Nhi ra lệnh.

Sương Nhi rất hiểu quy củ, lời của chính thế không thể không nghe, liền khẽ vén tay áo ra, để lộ cổ tay trắng ngần.

Lâm Úc Hương đặt tay Sương nhi lên bàn, nhẹ nhàng dùng hai ngón tay bắt mạch cho Sương Nhi.

Khép mắt lại, tập trung tinh thần, Lâm Úc Hương không dám xem nhẹ, cẩn thận chẩn đoán một lúc, mày dần dần nới lỏng, sắc mặt ảm đạm, hai mắt vô thần, tinh thần uể oải, hư hỏa quá vượng, lại thêm mạch tuy đều nhưng yếu, kết hợp với ánh mắt thi thoảng lại len lén nhìn Đường Kính Chi của Sương Nhi, trong lòng nàng đã có đáp án.

Bệnh tương tư, còn gọi bệnh đậu đỏ, bị loại bệnh này thường thường không thiết tha cơm nước, hơn nữa do thường thức đêm nhớ nhung người trong lòng, khiến cho tinh thần người bệnh đi xuống, người gầy gò xanh xao, người bệnh nặng, thậm chí u uất qua đời.

Quá rõ ràng, Sương Nhi mắc cái bệnh này, mà thủ phạm hại nàng chính là Đường Kính Chi.

Nếu người ngoài mà biết Sương Nhi mắc bệnh này sẽ cảm thấy rất buồn cười, họ ở trong cùng đại viện, đâu phải là người nam kẻ bắc, làm sao lại mắc bệnh tương tư.

Nhưng Lâm Úc Hương hiển nhiên là không cho rằng như vậy, là y sư, nàng biết cái bệnh này không dễ mắc phải, nếu chẳng vì yêu quá sâu đậm, Sương Nhi sẽ không suy yếu như thế.

- Úc Hương, sức khỏe Sương Nhi có ổn không?

Đường Kính Chi thấy Lâm Úc Hương mở mắt ra, vội vàng lên tiếng hỏi:

- Sương Nhi muội muội chỉ do dạ dày không tốt, khiến hư hỏa quá vượng, cần uống hai thang thuốc tiết hỏa, dùng ít sơn trà kích thích ăn uống là sẽ khỏe thôi.

Nữ nhân mắc bệnh tương tương không thể tùy tiện nói ra được, nếu không để truyền đi sẽ thành ảnh hưởng không tốt.

Bệnh này trong miệng văn nhân và y sư thì dễ nghe hơn một chút, gọi nó là bệnh tương tư, còn những kẻ thô bỉ độc mồm độc miệng, nói ra sẽ rất khó lọt tai, đó là động đực thèm muốn nam nhân.

Cho nên Lâm Úc Hương không thể nói ra bệnh của Sương Nhi.

Đường Kính Chi nghe vậy thở phào, yên tâm hẳn, y thuật của Lâm Úc Hương hoàn toàn có thể tin tưởng:

- Tốt, không có bệnh gì nặng là tốt rồi, Sương Nhi, nếu nàng ăn không ngon miệng thì ăn thêm ít đồ chua, còn cả hoa quả tươi nữa.

Nói tới đó Đường Kính Chi thấy trên bàn có đĩa dưa hấu, liền cầm một miếng đưa cho nàng.

Cảm thụ được sự quan tâm chân thành của Đường Kính Chi, Sương Nhi thẹn thùng đáp khẽ một tiếng, đưa tay ra nhận lấy, mỗi khi cắn một miếng, mắt lại nhìn Đường Kính Chi, trong lòng như được rót mật, ngọt vô cùng.

Tình cảm lộ rõ ra mặt của Sương Nhi khiến cho Lâm Úc Hương cảm thấy khó diễn tả tâm trạng của mình, nhất là biện pháp chữa bệnh tương tư cho Sương Nhi, càng làm nàng không biết phải mở miệng nói với Đường Kính Chi ra sao?

Chẳng lẽ đêm nay để tướng công vớ bở tới tiểu viện của Sương Nhi ngủ.

Vấn đề này đáng lý ra chẳng phải quá đơn giản sao, mình sớm muộn gì cũng bỏ nơi này mà đi, nhưng ... nhưng vì sao ngực mình tưng tức khó thở như thế? Hơn nữa cho dù đêm nay tướng công vớ bở không tới chỗ Sương Nhi, vài ngày nữa cưới Quế Phương về, chẳng phải cũng vẫn tới giường Quế Phương ngủ sao?

Rốt cuộc đó không phải là nam nhân của mình.

Đường Kính Chi không biết rằng trong lòng Lâm Úc Hương đang diễn ra đấu tranh tư tưởng kịch liệt, thấy Sương Nhi ăn từng miếng dưa hấu một cách ngon lành, y cười rất vui vẻ.

Kệ trước kia thế nào, hiện các nàng là thê thiếp của mình, sau này phải quan tâm tới các nàng hơn mới được.

Chu Quế Phương đứng bên cạnh Đường lão thái quân, nghe thấy sức khỏe Sương Nhi không được tốt, liền cáo tội, cũng đi tới, thế là toàn bộ nữ nhân của Đường Kính Chi tụ lại một chỗ.

Oanh ca yến hót, muôn hoa rực rỡ, làm người ta hoa cả mắt.

Nhu Nhi một thân váy xanh biếc, thanh tân đáng yêu, nàng thấy mấy tỷ muội nói cười rất náo nhiệt, không ai chú ý tới mình, mím môi một lúc lấy can đảm, len lén nhích tới gần Đường Kính Chi, lấy cái túi thơm giấu trong ống tay áo ra, nói nhỏ:

- Nhị gia, đây là túi tỳ thiếp thêu cho người, Nhị gia thấy có đẹp không?

Nói xong mặt nàng đã đỏ hết cả, đối mắt mở to, long lanh nước chứa đầy mong đợi.