Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 147: Nuốt giận vào trong



Đường Kính Chi tất nhiên biết được mong mỏi của Đường lão thái quân, có điều kỹ thuật vẽ này liên quan tới một loạt đại kế kiếm tiền sau này của y, cho nên hiện giờ không thể để truyền ra ngoài như thế, dù sao cách vẽ này để học được cơ bản không phải là khó lắm:

- Nãi nãi, chuyện triển lãm tranh tạm thời bỏ qua một bên đã, kỳ thực cháu định lợi dụng nó để kiếm một món tiền lớn.

- Ồ, nói ra cho nãi nãi nghe với nào.

Đường lão thái quân hứng thú hỏi:

- Nãi nãi, cháu tính thế này ...

Đường Kính Chi tổ chức lại ngôn ngữ rồi đem ý tưởng thêu những nhân vật, động vật hoạt hình nói ra, vì thế giới này không có khái niệm đó, nên y kiếm từ ngữ thay thế để miêu tả nó cũng khá là vất vả.

Đường lão thái quân không nghĩ đích tôn chỉ muốn bán đồ chơi, mày nhíu lại, hỏi:

- Cách này kiếm được tiền thật à?

- Đương nhiên ạ.

Đường Kính Chi nói chém đinh chặt sắt, bất kể là ở thế giới nào, chỉ cần là xã hội do con người tạo thành, kiếm tiền từ nữ nhân và trẻ con luôn là dễ nhất.

- Vậy thì được, chỉ cần cháu có lòng tin, nãi nãi nhất định sẽ ủng hộ.

Đường lão thái quân già dặn kinh nghiệm, làm việc chưa bao giờ nhùng nhằng dây dưa, thống khoái vỗ tay vịn, chuyện liền định đoạt như thế.

Nhu Nhi đứng ở một bên, nghe trong kế hoạch tướng công nói tới, không ngờ nhắc tới cả mình, đôi mắt long lanh tức thì sáng lên, vui sướng không thôi, nàng luôn nghĩ mình kém nhất trong số các tỷ muội, không ngờ tới một ngày mình có thể giúp đỡ được tướng công.

Thì ra mình hữu dụng, Nhu Nhi siết chặt nắm đấm trong ống tay áo, càng nắm càng chặt.

- Nhu Nhi, nếu như ta dùng cách vẽ này vẽ ra những nhân vật xinh xắn đáng yêu, nàng có thể nhìn theo hình thêu lên gấm lụa không?

Đường Kính Chi mệt rồi, tới một bên ngồi xuống nói.

Nhu Nhi từ nhỏ thích chuyện thêu thùa may vá, thêu càng là thứ nàng thích nhất, trước đó nhìn tranh do tướng công vẽ nàng đã nghiền ngẫm xem liệu có thể thêu những nhân vật đó lên tranh không, cho nên với câu hỏi này, trong lòng nàng đã có đáp án:

- Bẩm Nhị gia, Nhu Nhi thêu được.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhu Nhi kích động đến đỏ bừng bừng, đáng yêu hết sức, Đường Kính Chi khẽ vẫy tay, đợi Nhu Nhi tới gần, trước mặt mọi người, thân mật lau mồ hôi trên trán nàng, dịu dàng nói:

- Tốt, nàng thêu được thì tốt rồi, ngồi đi, tất cả các nàng cùng ngồi xuống đi.

Đám Lâm Úc Hương ai nấy tự tìm chỗ ngồi xuống.

Nhu Nhi vì động tác của Đường Kính Chi mà tim đập bình bịch như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, xấu hổ cúi gằm mặt xuống, mất một lúc lâu mới dám dè dặt nẩng đầu lên, nhìn trộm mặt bên của tướng công.

Đường Kính Chi thấy nữ nhân của mình ngồi cả rồi, sai hạ nhân bê cái bàn vẽ tới bên cạnh, chân y mỏi nhừ chẳng muốn nhúc nhích nữa, ngồi đó vẽ thêm vài tranh thiếu nữ, muốn thêu lên lụa, không thể lấy nữ nhân của mình làm mẫu được.

Có thể giúp được tướng công của mình hay không thực sự là điều Nhu Nhi cực kỳ để ý, nàng đưa cánh tay hơi run run ra, cầm lấy những bức tranh mới vẻ, xem thật kỹ càng hồi lâu, lấy dũng khí nói:

- Nhị gia, những bức tranh này tỳ thiếp có thể thêu lên lụa không khác một chút nào.

Nhu Nhi hai tay nắm chặt, ánh mắt chứa vẻ kiên định, cứ như phát ra một lời thề.

Đường Kính Chi cảm động, cô bé đáng yêu này đúng là tận tâm, có lẽ nàng đem toàn bộ tâm tư đặt lên người mình rồi:

- Ừm, có thể thêu lên được thì tốt, nàng cũng không cần gấp, chuyện kinh doanh này còn có rất nhiều công tác phải làm, không thể gấp được.

- Dạ.

Nhu Nhi không biết Đường Kính Chi vẫn còn cố kỵ đám Điền Cơ, sợ bọn chúng thấy Đường gia lại có cách kiếm tiền, thèm thuồng nóng ruột, càng đẩy mạnh hành động với Đường gia, chỉ nghĩ tướng công lo cho sức khỏe của mình, sợ mình mệt.

Tiểu thiếu phụ còn chưa hiểu chuyện đời mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc vì được người mình yêu quan tâm.

Mọi người ở phòng ăn hàn huyên một hồi rồi Đường lão thái quân bảo giải tán, nói Đường Kính Chi đi đường xa vất vả mới về, cần được nghỉ ngơi.

Rời khỏi phòng ăn, Đường Kính Chi được Uyển Nhi và Nhu Nhi một trái một phải dìu về tiểu viện của y, mặc dù lúc này ở giữa cả vườn hoa ngát hương, nhưng y lại chẳng hái đóa nào, thực lòng mà nói, điều này khiến chính bản thân y cũng thấy ngạc nhiên, nếu chẳng phải vì có kẻ đang nhòm ngó gia sản của Đường gia, thì y vứt quách cái chuyện khai hoang đào kênh gì đó ra sau đầu, một lòng một dạ nghĩ cách chiếm được trái tim các nàng.

Y chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tỉnh nắm quyền thiên hạ, chỉ mong một ngày say dựa dựa gối mỹ nhân.

Có điều hiện thực không cho phép.

Lâm Úc Hương đi sau cùng, nghiến răng ken két, thi thoảng lại gườm gườm nhìn bóng lưng Đường Kính Chi, mắt lấp lóe hàn quang, tên này hôm nay quá đắc ý rồi, dám vẽ mình thành cái bộ dạng như thế, đợi về tới tiểu viện, sẽ tính toán đâu ra đấy với y.

Để hai vị di nương dìu tới tận cổng tiểu viện của mình, Đường Kính Chi nói với các nàng mấy câu, dặn dò từng người tối tối nghỉ ngơi cho khỏe, rồi để Lâm Úc Hương dìu vào trong.

Đỡ tay Đường Kính Chi, Lâm Úc Hương thấy tay y rất nặng, vội vàng tăng thêm sức, nghiêng đều nhìn sang, mới phát hiện Đường Kính Chi lúc nãy còn nói cười tươi tỉnh, hiện giờ mặt mày đầy tiều tụy kiệt quệ, xem ra nam nhân này hôm nay đi đường bôn ba đã mệt lắm rồi.

Có điều cứ nghĩ tới bức tranh kia là nàng lại sôi máu.

- Nhị gia, Nhị nãi nãi, nước đã đun xong, được đổ vào thùng rồi.

Một tiểu nha hoàn trong thấy chủ tử về, vội đi lên bẩm báo.

- Ừ, ngươi lui trước đi.

Lâm Úc Hương xua tay cho nha hoàn đó lui, quyết định bỏ chuyện tính sổ qua một bên đã, dù sao đêm nay Đường Kính Chi cũng ngủ ở đây, chẳng lo y chạy mất:

- Nhị gia cưỡi ngựa suốt cả buổi chiều, hẳn rất mệt nhọc, trước khi ngủ có muốn ngâm mình không?

Buổi chiều cưỡi ngựa chẳng những mệt mà người còn dính bụi bẩn mồ hôi nhớp nháp, lúc nãy mới chỉ rửa mặt qua loa, thế nào cũng phải tắm rửa rồi mới ngủ được, vả lại lúc mỏi mệt ngâm nước nóng còn gì sướng bằng:

- Nàng đỡ ta tới phòng tắm.

Thấy tướng công vớ bở đồng ý, Lâm Úc Hương gọi Tri Đông tới đỡ y vào phòng tắm, người Đường Kính Chi dựa vào nàng quá nặng, không kiếm ai giúp, thế nào một trong hai bọn họ, hoặc cả hai sẽ cùng ngã xuống đất.

Tri Thu vì bị phạt, mặt xưng vù tím tái, cho nên nghỉ ngơi trong phòng, không theo ra.

Phòng tắm trong tiểu viện trang trí xa hoa, mặt đất trải đá bóng loáng, sà nhà treo từng lớp từng lớp màn sa, ở giữa phòng là một cái bồn nước tắm cao hơn một mét, chu vi tới hai mươi mét, đừng nói một người tắm, cho dù bốn năm người cùng vào cũng vẫn thoải mái.

Nước trong thùng được pha sẵn, nơi nước mịt phủ bốc lên, làm tấm bình phong vẽ phong cảnh phía sau trông mông lung.

Vừa bước vào phòng tắm, mặt Lâm Úc Hương đã dâng lên ráng hồng đỏ thắm, đáng lỹ hầu hạ tướng công tăm rửa do chính thê nàng làm là chuyện quá sức bình thường, nhưng nàng còn là xử nữ, đừng nói là hầu hạ Đường Kính Chi tắm rửa, riêng việc cùng nam nhân vào phòng tắm đã xấu hổ lắm rồi.

Bỏ đi, đã ngủ chung cùng một giường rồi, còn để ý chuyện cùng vào phòng tắm làm gì nữa.

Thầm thở dài một tiếng, Lâm Úc Hương tăng thêm sức ở tay, đi tới bên thùng nước, Tri Đông hầu hạ liền cởi y phục cho Đường Kính Chi. Lúc này Đường Kính Chi mắt lim dim rồi, toàn thân nhức mỏi chẳng muốn làm gì nữa, cứ vịn tay Lâm Úc Hương, mặc cho Tri Đông muốn làm gì thì làm.

Lâm Úc Hương cúi đầu xuống, mặt mỗi lúc một đỏ hơn, chẳng cần đưa tay sờ nàng cũng thấy má mình nóng rực rồi, có điều thấy vẻ mỏi mệt của Đường Kính Chi chẳng phải là giả vờ, chỉ còn biết cắn răng nhịn xấu hổ ở lại.