Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 150: Sờ trộm (2)



Vì dạy Đường Kính Chi học võ công đã không phải là bí mật gì nữa, Ngọc Nhi cũng không còn tính hành hạ y để khiến Đường Kính Chi phải tức giận đuổi nàng khỏi phủ nữa, cho nên đám tiểu nha hoàn cũng ở trong tiểu viện, cùng theo vào giúp Đường Kính Chi thay áo ngoài, rồi đổi một bộ trường sam hoàn toàn mới.

Ngọc Nhi nhìn Đường Kính Chi, thấy y quay mặt về phía tường, không có ý quay lại, cũng xoay lưng đi, thay một bộ y phục màu đen bó sát người, nàng biết lát nữa khả năng phải đi ra ngoài gặp khách, mặc thế này là không được, nên mặc thêm một cái váy dài màu tím, và cái ngắn, giày đen dưới chân cũng đổi thành tú hoa hài màu tím.

Đường Kính Chi thay y phục xong, thấy Ngọc Nhi ăn mặc rất thỏa đáng phù hợp, hài lòng gật đầu, đi trước dẫn đường, tới thẳng thư phòng.

Đường Kính Chi tới nơi thì Bàng Lộc đang ngồi trên ghế, còn Thị Mặc đứng bên cạnh hầu hạ trà nước.

Thấy chủ tử đi vào, Bàng Lộc đứng dậy, khom lưng thi lễ:

- Lão nô bái kiến Nhị gia, Ngọc di nương.

Thị Mặc mấy ngày rồi không gặp Đường Kính Chi, kích động quỳ xuống, dập đầu:

- Thị Mặc thỉnh an Nhị gia, Ngọc di nương.

- Đứng dậy đi.

Đường Kính Chi đỡ hờ Bàng Lộc rồi đi tới kéo Thị Mặc đứng dậy, cười mắng:

- Chỉ mới vài ngày không gặp thôi mà sao ngươi biến thành xa lạ như vậy hả?

Thị Mặc gãi đầu gãi tai ngượng ngùng đáp:

- Đâu có ạ, nô tài khấu đầu với Nhị gia là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà.

- Ngươi cút đi.

Đường Kính Chi chẳng chút khách khí đá hắn một phát, sau đó ngồi xuống ghế:

- Đại quản sự, hôm nay tìm ta có chuyện gì thế?

Bàng Lộc thấy trong mắt chủ tử mang theo chút nóng lòng, hẳn là đoán được một hai phần, đáp:

- Nhị gia, kẻ nấp sau màn hạ độc thủ đã bị lão nô tra ra rồi.

- A, kẻ nào?

- Nguyệt di nương.

Ba chữ này lọt vào tài không làm Đường Kính Chi bất ngờ, nhưng làm y khó tiếp nhận, nói thế nào thì Nguyệt di nương cũng là nữ nhân của phụ thân y.

Nguyệt di nương, tiểu thiếp thứ ba của phụ thân Đường Kính Chi, sinh được một nhi tử, đặt tên là Đường Diệu Chi, tính tình Đường Diệu Chi chất phác, chỉ thích vùi đầu đọc sách, năm nay đã 13 tuổi, trong nhà xếp thứ năm.

- Đại quản sự, ngồi đi.

Vừa nghe thấy Nguyệt di nương giở trò, mục đích cũng rõ ràng không cần nói, bà ta có một nhi tử, tất nhiên muốn nhi tử của mình leo lên ghế gia chủ Đường gia, việc này cần thận trọng hành sự, Đường Kính Chi liền nói:

Nhưng Bàng Lộc không nghe lời ngồi xuống như mọi khi, nhìn Ngọc di nương đứng sau lưng y, nữ nhân của chủ tử còn đứng, ông ta là nô tài không có tư cách ngồi.

Thuận theo ánh mắt của Bàng Lộc, Đường Kính Chi mới phát hiện ra Ngọc Nhi hết sức quy củ đứng sau lưng, đã quen với thân phân hiện tại, cho nên y sơ xuất không chú ý tới điểu này, vỗ trán than mình bị đồng hóa quá nhanh, nói:

- Ngọc Nhi, sau này nàng đi theo ta, không cần phải đứng, cứ ngồi là được.

Ngọc Nhi đi tìm một cái ghế ngồi xuống, không nói gì cả.

Thấy Ngọc di nương ngồi rồi Bàng Lộc mới ghé nửa mông ngồi xuống ghế:

- Nhị gia, mặc dù người truyền ra tin tức nói đặt phiến đá kia dưới giường của người có thể làm gia nghiệp hưng vượng, xua tà tẩy uế, nhưng lão nô vẫn tiếp tục ngầm điều tra, phát hiện ra đằng sau hình như còn có một bàn tay kẻ khác.

- Cái gì? Chẳng lẽ chủ mưu thực sự của chuyện này không phải là người của Đường gia?

Đường Kính Chi nghe thế thì cả kinh, chẳng lẽ từ mấy năm trước đám Điền Cơ đã muốn ra tay với Đường gia rồi.

Không thể nào.

- Bẩm Nhị gia, chuyện này hiện còn chưa nói chắc được, hôm nay lão nô tới đây là muốn mượn người ít nhân thủ.

Mượn người, mình có nhân thủ gì trong tay nữa? Đường Kính Chi thoáng cái hiểu ra:

- À, chẳng lẽ ngươi muộn mượn ám vệ để dùng?

Lần trước Bàng Lộc đi điều tra chuyện chuyến áp tiêu của Đường gia bị cướp có đóng góp lớn của ám vệ, nếu chẳng phải những ám vệ này tinh thông việc theo dấu điều tra, Bàng Lộc đã không lần tới được đám Điền Cơ:

- Vâng, hiện chuyện này liên quan tới an toàn tính mạng của Nhị gia, cho nên lão nô muốn truy tận gốc rễ. Sau khi thăm dò được chút manh mối, tối qua lão nô đã bắt liền năm sáu kẻ có liên quan, qua một hồi tra hỏi, hỏi ra được chuyện này không thoát khỏi dính líu tới người nhà của Nguyệt di nương.

Không có gì lạ, Nguyệt di nương phải có thế lực hỗ trợ phía sau, nếu không dựa vào đứa con trai tính tình chất phác như thế chẳng tranh nổi vị trí gia chủ, mà lôi kéo thế lực trong phủ thì không thoát khỏi ánh mắt của Đường lão thái quân.

- Nhà mẹ đẻ của Ngọc di nương à?

Đường Kính Chi hơi nghi hoặc:

- Nhà bà ta chẳng qua chỉ là tiểu thương sinh sống quanh quẩn cái Lạc Thành này, làm sao biết về thứ đá hại người kia?

- Bẩm Nhị gia, trong lòng lão nô cũng có nghi ngờ này, cho nên định ngầm theo dõi người nhà của Nguyệt di nương, để tìm ra kẻ đằng sau.

Bàng Lộc trầm ngâm nói:

- Nhị gia, lần này nô tài bắt hơi nhiều người, khẳng định sẽ để lộ phong thanh, cho nên mong người mau chóng điều cho lão nô ít ám vệ, nói không chừng người nhà Nguyệt di nương sẽ vội vàng liên hệ với kẻ kia.

- Được! Không thành vấn đề.

Đường Kính Chi vỗ đùi, thống khoái đồng ý, tên khốn ẩn trong bóng tối đó nhất định không cho chạy thoát, nếu không chẳng biết tới lúc nào đó sẽ bị hắn đâm trộm một đao.

- Thị Mặc, ngay lập tức đi liên hệ với người của ám vệ, bảo bọn họ chọn ra mấy hảo thủ, nghe đại quản sự chỉ huy.

Thị Mặc không dám chậm chễ, vội vàng rời khỏi thư phòng.

- Nhị gia, mấy kẻ nhận bạc giúp Nguyệt di nương truyền tin đều đã bị nhốt trong hầm ngầm ở hậu viện, người có muốn tới xem không?

Đường Kính chi cân nhắc một chút rồi nói:

- Được, ngươi dẫn đường đi, chúng ta đi ngay bây giờ.

Là người hiện đại nên y rất tò mò về phương thức thẩm vấn của thời đại này, đồng thời cũng hơi khẩn trương.

Ở cái xã hôi này hạ nhân không có chút địa vị hay tôn nghiêm gì, cho nên Bàng Lộc khả năng vì mau chóng có được đáp án sẽ dùng hình phạt thật nặng.

Rời thư phòng, Bàng Lộc đi trước dẫn đường, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi theo sát đằng sau, càng gần tầng hầm y càng hồi hộp, liệu trong đó có lò lửa nung sắt nóng, roi da đầy mọc tươi, những công cụ tra tấn rợn người như trong phim ảnh không?

"Loạt xoạt"

Bên tai truyền tới tiếng xích sắt, mấy tên trợ thủ đắc lực theo sát bên Bàng Lộc kéo cánh cửa sắt nằm trên mặt đất lên, một cái đường hầm sau chừng năm mét, dài chừng bảy tám mét lọt vào mắt mọi người.

Đường hầm này dốc khoảng góc 40 độ, hai bên tường treo đèn dầu, gió lùa vào, làm ngọn đèn lay lắt, đồng thời có một mùi máu tanh xen lẫn với mùi ẩm mốc cực kỳ khó ngửi xuất hiện làm Đường Kính Chi cau mày, phải lùi lại một bước.

- Ai?

Người canh gác phía dưới nghe thấy tiếng động liền quát hỏi:

Trong những người mở cửa sắt có một tráng hán cao lớn vạm vỡ, phải hơi Đường Kính chi một cái đầu, tay to như cái bát canh, cơ bắp cuồn cuộn, ồm ồm đáp:

- Ta đây, Đại quản sự và Nhị gia tới.

Chỉ nghe tráng hàn này trả lời Đường Kính Chi cũng biết đây là người hoạt động tay chân nhiều hơn đầu óc, nếu không đã chẳng đặt Bàng Lộc ở trước y, đương nhiên hẳn cũng là người cực khỏe, võ công không tồi, nếu không Bàng Lộc đã chẳng thường xuyên mang hắn theo bên người.

Người phía dưới nghe thấy chủ tử tới, vội vàng có hai người chạy ra, quỳ gối trước mặt Đường Kính Chi:

- Nô tài Trần Hổ/ Trần Báo bái kiến Nhị gia, đại quản gia.