Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 165: Nữ nhân đáng thương và đáng kính



Đường Kính Chi đang hơi thấp thỏm, Lâm Úc Hương đì mong chờ, Đường lão thái quân chỉ tùy ý phất tay rồi đồng ý luôn, bà dễ dãi rộng lượng như thế làm Đường Kính Chi đâm hồ đồ.

Đây rốt cuộc là chuyện gì thế, chẳng lẽ đúng là việc vặt, thứ Tri Thu đánh vỡ cũng chẳng quý trọng mấy? Nhưng sao Úc Hương lại lo lắng như vậy?

Lâm Úc Hương thấy Đường lão thái quân tha cho rồi, vội tạ ơn rồi định chạy ra ngoài phòng, để bảo những hạ nhân hành hình kia sớm dừng tay, nhưng nàng mới đưa chân thì nghe đằng sau có tiếng hừ mũi.

- Hử?

Nghe tiếng này, Lâm Úc Hương như trúng phải điểm huyệt, dừng ngay lại, cúi đầu ngoan ngoãn quay về đằng sau Đường Kính Chi.

Thế nào thì cũng chỉ là một nha đầu, cho dù có dùng quen tay, thậm chí là có tình cảm nhất định, thì hạ nhân vẫn là hạ nhân, Đường lão thái quân thấy Lâm Úc Hương vì một tiểu nha đầu mà tinh thần rối loạn thì trong lòng rất là bất mãn, bộp chộp hấp tấp như vậy thì làm sao mà tiếp nhận được hậu viện của Đường gia.

Hôm nay Đường lão thái quân tùy ý kiếm lấy một cái cớ đánh Tri Thu, nguyên nhân không vì cái gì khác, mà muốn giáo huấn cho tiểu nha đầu này biết đạo lý, chủ tử là chủ tử, nô tài là nô tài? Được chủ tử thích đến đâu cũng không được phép vượt giới hạn. Chu Quế Phương là chủ tử, sao có thể để cho một tiểu nha đầu mỉa mai?

Thực ra nếu đổi lại là người khác thì bà đã sai người kéo ra đánh chết ngay, loại tiểu nha đầu không biết thân biết phận này, bà cũng chẳng nhớ là đã đánh chết bao nhiêu rồi.

Chỉ có điều nhớ lúc Lâm Úc Hương thẩm vấn Lý Trung, tiểu nha đầu này có vài phần can đảm, ngay cả Lý Trung cũng dám đánh, hơn nữa còn rất trung thành, cho nên mới giữ lại, nghĩ nếu Tri Thu ăn trận đòn này tỉnh ngộ, không dám phóng túng, biết tiến biết lui, như vậy sau này theo bên Lâm Úc Hương sẽ là một trợ thủ đắc lực.

Mặc dù Lâm Úc Hương tính tình quật cường, không tham vinh hoa phú quý, có chút thông minh khôn khéo, thích hợp làm chủ mẫu của Đường gia, nhưng Đường lão thái quân thấy Lâm Úc Hương còn quá trẻ, tâm địa thiện lương, giàu tình cảm, không có uy tín gì.

Bà là nãi nãi, cách tới hai bối phận, nói không chừng mấy năm nữa xương cốt không chống đỡ nổi, phải giao ra đại quyền của hậu viện, tính đi tính lại, thấy mình không còn nhiều thời gian để bồi dưỡng cho đứa tôn tức này trở nên thành thục lão luyện nữa, cho nên sợ tới lúc đó Lâm Úc Hương không khống chế được khiến cho hậu viện rối tung lên.

Chính vì có cân nhắc này cho nên bà mới tính giữ lại cho Tri Thu một cái mạng, có tiểu nha đầu đanh đá chua ngoa này ở bên cạnh, sẽ hỗ trợ cho Lâm Úc Hương không ít uy thế, cho dù chỉ là cáo mượn oai hùm, nhưng tác dụng rất rõ ràng.

Lâm Úc Hương không biết tính toán của Đường lão thái quân, nàng chỉ đoán Đường lão thái quân tức giận Tri Thu mỉa mai Chu Quế Phương, là bẽ mặt bà, nên giáo huấn Tri Thu một phen, chỉ không ngờ ngày đó tới nhanh như vậy.

Mới đầu nghe tin Tri Thu bị đánh, nàng kinh hoàng chạy vội tới, chỉ có một lúc thôi mà Tri Thu đã bị đánh nát đít, nếu chẳng phải có người sai bảo, mấy thô sử bà đó sẽ không nặng tay như vậy.

Sau đó nghe ngóng, được hạ nhân cho biết, là mệnh lệnh của Đường lão thái quân, trừng phạt Tri Thu cái tội tay chân vụng về đánh vỡ đồ quý, hơn nữa còn không nói là phải đánh bao nhiêu gậy.

Khi ấy nàng nhìn thấy thảm cảnh của Tri Thu, tới sức kêu gào cũng chẳng còn, vừa đau lòng, vừa cuống lên, định ngăn cản đám hạ nhân kia, nhưng mấy thô sử bà đó lấy Đường lão thái quân ra làm lá chắn, không còn cách nào khác, nàng chạy tới tiểu viện của Đường lão thái quân cầu xin, khi ấy Hàm Hương đứng hầu ở cửa, nói với nàng Đường lão thái quân mệt đang ngủ, không được quấy nhiễu.

Nàng còn có thể làm gì được nữa, vì Tri Thu, đành quỷ ở cửa.

Tới khi Tri Hạ tìm được Đường Kính Chi thì Lâm Úc Hương đã quỳ nửa canh giờ rồi, mất bao nhiêu thời gian như thế, nàng không dám nghĩ tới Tri Thu có còn sống hay không, cho nên mới khẩn trương cấp thiết như thế.

Mà cảnh này rưi vào mắt Đường lão thái quân hình như lại làm bà không vừa lòng rồi, có vẫn hơi băn khoăn, sợ Lâm Úc Hương quá chiều Tri Thu, nếu chiều thành hư, e trận đòn này e chỉ uổng công.

Hơn nữa nếu như Tri Thu còn thêm một lần phạm lỗi lớn ăn hiếp chủ tử như vậy bà sẽ không nể nang nữa, khi ấy chỉ có một câu thôi, đánh chết!

- Hàm Hương, ngươi đi một chuyến đi, để đám bà tử kia dừng tay, đồng thời cảnh cáo con tiểu nha đầu một tiếng, nó còn tái phạm sai lầm tương tự, chỉ còn đường chết thôi.

Nghe Đường lão thái quân nói như thế Lâm Úc Hương liền yên tâm, xem ra chuyến này bà không định lấy mạng Tri Thu.

Đường Kính Chi chẳng hiểu đầu cua tai nhiêu ra làm sao, gì thế này? Chẳng lẽ vì một món đồ mà đánh chết người, lão thái quân cũng đâu phải người tàn nhẫn đến thế?

- Lăng Nhi, cháu bận rộn cả ngày mỏi mệt rồi, chưa tới giờ cơm, cháu nghỉ một lúc đi, có chuyện gì để đến tối hẵng nói.

Đường lão thái quân thấy đích tôn bụi bặm đường xa, rất đau lòng.

Đường Kính Chi đúng là mệt rồi, không từ chối, vâng lời đứng dậy.

- Úc Hương, còn không mau tới đỡ Nhị gia đi.

Đường lão thái quân thấy Lâm Úc Hương đứng như khúc gỗ, bất mãn nhắc:

Lâm Úc Hương lúc này toàn bộ tâm tư đều đang lo lắng cho Tri Thu, nghe câu này thì giật mình, nhìn Đường lão thái quân nhìn mình nhíu mày, có vài phần muốn nổi giận, hoảng sợ vâng một tiếng, đi tới đỡ Đường Kính Chi.

Khẽ vỗ tay Lâm Úc Hương, ý bảo nàng đừng sợ, Đường Kính Chi thi lễ với Đường lão thái quân rồi cáo lui, hai người vừa mới ra tới sân, mặt Lâm Úc Hương lại phủ đầy mây đen lo âu.

Không biết Tri Thu ra sao rồi.

Liếc thấy kiều thê như vậy, Đường Kính Chi liền nói:

- Đi nào, ta không cần phải về nghỉ, nhanh tới xem Tri Thu ra sao.

Lâm Úc Hương đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu, lần trước nàng tới thì Tri Thu đã bị đánh thảm lắm rồi, hiện cần phải rắc thuốc trị thương cho Tri Thu ngay, tướng công vớ bở là một đại nam nhân, tới đó rất bất tiện:

- Nhị gia, phía Tri Thu có thiếp thân là được rồi, nếu như người thấy không quá mệt, tốt nhất tới chỗ Sương di nương một chuyến.

- Hả?

Đường Kính Chi ngớ ra, đây là lần đầu Lâm Úc Hương đẩy y tới tiểu viện của tỷ muội khác.

- Nhị gia, thức ra hôm qua thiếp thân xem bệnh của Sương di nương, vì có chỗ tế nhị, nên chỉ có thể nói là hỏa vượng, dạ dày kém, đó là biểu hiện bề ngoài thôi.

Lời này của nàng khiến Đường Kính Chi đâm lo:

- Vậy rốt cuộc nàng ấy mắc bệnh gì.

- Nhị gia, người đứng gấp, Sươngdi nương không có bệnh gì cả ... Chỉ có điều, theo thiếp chẩn đoán, hình như muội ấy ... muội ấy mắc bệnh tương tư.

Cho dù người mắc bệnh tương tư không phải nàng, nhưng thân nữ nhi nói ra ba chữ đó, Lâm Úc Hương vẫn thẹn đỏ mặt.

Nữ nhân nhớ nam nhân, ở thời đại này nói ra không dễ nghe chút nào.

Sương Nhi mang mối tình thâm ý nặng với Đường Kính Chi quá cổ, điều này y hiểu rõ nhất, cho nên nghe Lâm Úc Hương nói xong, y liền hiểu ra nguyên cớ, thì ra vì mình cố ý vô ý xa lánh, quá lâu rồi không gần gũi nàng, cho nên Sương Nhi mới tương tư thành bệnh.

Khẽ thở dài, Sương Nhi đúng là thiếu nữ vừa đáng thương vừa đáng kính.

Đáng thương vì nàng người nàng yêu đã qua đời.

Đáng kính vì ái tình, vì người trong lòng, nàng vứt bỏ thân phận địa vị, làm một phòng tiểu thiếp cho Đường Kính Chi.

Một cô nương tốt như vậy, mình sao có thể nhẫn tâm nhin nàng đau lòng.

Siết chặt tay, y đã có chủ ý.

****