Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 187: Kiêu ngạo của nam nhân



Cách làm này của Đường Kính Chi là tham khảo phương pháp giáo dục con cái của phương Tây, đó là dùng lời cổ vũ, nói cho đứa bé biết nó có thể làm được, từ đó bồi dưỡng lòng tự tin và năng lực tự lập.

Đương nhiên y không phải chỉ biết học tập hoàn toàn cách giáo dục của phương Tây, ví như ở đó khi tới mười sáu tuổi, trẻ rất ít xin tiền cha mẹ nữa, mà muốn tự nuôi sống bản thân, ở Trung Quốc rất nhiều người lớn thấy trẻ con nước ngoài trưởng thành hơn, hiểu chuyện hơn trẻ con trong nước, rồi lên tiếng mỉa mai chê bai truyền thống giáo dục trong nước nói riêng và của phương Đông nói chung.

Điểm này thì Đường Kính Chi chỉ khịt mũi cười khẩy, một đứa trẻ mười mấy tuổi, cho dù cho ăn thuốc kích thích tăng trưởng thì tư tưởng của nó cũng có thể thành thục được tới mức nào? Chỉ có cùng với sự tăng trưởng về tuổi tác, thấy nhiều hiểu nhiều rồi thì trẻ mới thực sự trưởng thành được, còn nếu cha mẹ muốn trẻ con trưởng thành sớm, chẳng khác gì chuyện đốt gốc cho lúa mau lớn, cuối cùng sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Ví dụ như trẻ nước ngoài vì kiếm tiền học mà đi làm gái, hơn nữa cho rằng đó là chuyện đương nhiên, bình thường, nếu như cha mẹ phương Đông có chấp nhận chuyện này không?

Cho nên bậc làm cha mẹ, ngàn vạn lần đừng nói với con mình trẻ con nước ngoài hiểu chuyện thế này, trẻ con nước ngoài giỏi thế này, thực ra thực tế căn bản không hoàn toàn như vậy, nếu không để đứa bé có áp lực tâm lý quá lớn, trong khi suy nghĩ chưa đủ chín chắn, sẽ phạm sai lầm có thể cả đời phải hối tiếc.

Cứ nhìn đi, các quốc gia phát triển ở phương Tây thường có tỷ lệ tội phạm rất cao, đó chính là khi nhỏ được tự lập sớm, trong khi chưa có đủ nhận thức để phân biệt đúng sai, khiến cho tính cách méo mó.

Hiện giờ Đường Kính Chi đã có con rồi, mặc dù không phải do y sinh, nhưng phải suy nghĩ sao để giáo dục Đường Thiên, đó là trách nhiệm của cha dượng, cũng là để rút kinh nghiệm dạy dỗ con cái sau này.

- Thiếp thân thỉnh an Nhị gia.

Chu Quế Phương lau nước mắt, đi tới thi lễ vạn phúc.

- Đứng dậy đi.

Nghiêng đầu sang, Đường Kính Chi mới phát hiện khóe mắt Chu Quế Phương vừa rồi mới khóc, y cũng đại khái đoán được nguyên nhân vì sao.

Chu Quế Phương thấy Đường Kính Chi hơi nhíu mày là biết y hiểu ra sao mình lại khóc, nàng biết mình không thể che dấu được, thi lễ lần nữa:

- Thiếp thân hiểu lầm Nhị gia, mong Nhị gia trách phạt.

Đường Kính Chi không lập tức bảo nàng đứng lên ngay:

- Sau này Thiên Nhi chính là con ruột của ta.

Đường Thiên chẳng những kháu khỉnh đáng yêu, lại còn là đứa con duy nhất của đại ca y, y có trách nhiệm nuôi dưỡng nó thành một đấng nam nhi đỉnh thiên lập địa.

Chu Quế Phương cúi đầu xuống, khuôn mặt kiều diễm hiện vẻ hổ thẹn, nàng chắc chắn đã hiểu lầm Đường Kính Chi rồi, nếu không nhi tử vì sao lại cười toe toét như thế kia, nàng ý thức được phương pháp giáo dục của Nhị gia cao minh hơn của mình nhiều:

- Vâng, sau này Thiên Nhi xin nhờ Nhị gia bồi dưỡng.

Lúc này mới đỡ hờ nàng dậy, Đường Kính Chi:

- Đứng dậy đi, mẹ con nàng chuyện tới đây có quen không?

- Đa tạ Nhị gia quan tâm, mẹ con thiếp cảm thấy ở nơi này rất tốt.

Tiểu viện của nàng trước kia đâu có diện tích lớn như thế, càng chẳng nói tới có vườn hoa.

- Nhị thúc, Thiên Nhi cũng cảm thấy nơi này rất tốt, sân to này, phòng nhiều này, còn nữa, sau này Thiên Nhi còn có vườn hoa để cùng mẫu thân chơi đùa.

Thiên Nhi vừa hào hứng nói vừa chỉ sương phòng, vườn hoa xung quanh.

- Ừ, chỉ cần Thiên Nhi thích là tốt rồi.

Đường Kính Chi béo cái má phúng phính của Đường Thiên, cười nói:

- Còn nữa, còn nữa, nơi này Thiên Nhi có rất nhiều món ngon để ăn.

Đường Thiên nói xong giơ cao quả táo Đường Kính Chi vừa đưa cho nó, vẫy vẫy trước mắt.

Quả táo này rất to, phải bằng hai nắm đấm của nó, trên chợi giá chắc chắn không ít, Đường Kính Chi ngạc nhiên hỏi:

- Đại .. Khụ, Quế Phương, trước kia Thiên Nhi không có táo ăn sao?

- Bẩm Nhị gia, cũng có, chỉ ... chỉ là nhỏ hơn một chút.

Chu Quế Phương không muốn dựa vào Đường Kính Chi để báo thù hạ nhân trước kia ngầm chèn ép mẹ con nàng, nên chỉ trả lời mơ hồ:

Nhưng Đường Thiên thì lại bất mãn làu bàu:

- Nương thân, đâu phải chỉ nhỏ hơn một chút, mà là nhỏ hơn nhiều lắm, mà cả tháng mới chỉ được ăn một lần thôi.

Nhìn Đường Thiên đưa tay ra minh họa quả táo chỉ nhỏ bắng nửa cái nắm đấm, sắc mặt Đường Kính Chi mặt lạnh xuống, loại táo nhỏ đó đâu phải thứ chia cho chủ tử trong phủ ăn, chắc chắn là đám hạ nhân thấy Chu Quế Phương không có nam nhân làm chỗ dựa, cho nên mới ăn chặn đồ chia cho mẹ con nàng, còn lấy thứ quả kém chất lượng thay thế, không phải chỉ là táo, mà e nhiều chuyện tương tự như vậy.

Từ lần trước Lâm Úc Hương tra xét Lý Trung lôi ra cả đống chuyện xấu xa của Lý gia, Đường Kính Chi cực kỳ căm ghét những nô tài thế lực thấy chủ mạnh thì xun xoe, thấy chủ mềm thì ức hiếp, loại tiểu nhân này y quyết không thể để lại một kẻ nào.

Thấy sắc mặt Đường Kính Chi rất bất thiện, Chu Quế Phương vội nói:

- Nhị gia, Thiên Nhi nó còn nhỏ, người đừng nghe nó nói.

- Đúng là thế mà, Thiên Nhi không nói dối.

Đường Thiên phụng phịu vặn qua vặn lại trong lòng Đường Thiên.

Chu Quế Phương nghiêm mặt lại quát:

- Ngậm miệng, không được nói lung tung.

Nàng sống khép mình quen rồi, hơn nữa hiểu sống trong hào môn đại viện nên cố gắng không đắc tội với người khác, bao giồm hạ nhân có quyền lực, nên mới không cho Đường Thiên nói nhiều.

Đường Kính Chi cũng không ngăn Chu Quế Phương nói, chỉ nhìn Đường Thiên giận dỗi chu mỏ ra, hỏi nhỏ:

- Thiên Nhi, nói dối không phải là trẻ ngoan đâu nhé, cháu nói cho ta nghe, bình thường chỉ được ăn táo nhỏ như vậy thôi à?

Đường Thiên vốn định trả lời, nhưng thấy mẫu thân trừng mắt uy hiếp, nói cúi đầu xuống không dám nói nữa, thường ngày mẫu thân rất nghiêm khắc, cái mông nhỏ của nó không biết bị ăn đòn bao lần rồi.

Đường Kính Chi vẫn vờ không biết chuyện gì xảy ra, lại nói:

- Thiên Nhi, nam tử đại trượng phu, có một nói một, có hai nói hai, không thể vì bị người ta uy hiếp mà không dám nói thật, nếu không lớn lên sẽ kẻ hèn nhát không có cốt khí.

- Thiên Nhi không phải kẻ hèn nhát, những lời vừa rồi Thiên Nhi nói đều là sự thực.

Đường Thiên bị khích ngẩng ngay đầu lên nói lớn:

Đường Kính Chi thơm chụt một cái lên má nó:

- Đúng rồi, như thế mới có dáng vẻ của một nam nhân.

Chu Quế Phương đứng bên vẫn còn ngớ ra, nàng còn chưa hiểu lắm được kiêu ngạo của một nam nhân, cho dù Đường Thiên mới chỉ hơn bốn tuổi một chút.

- Chuyện này ta sẽ cho người truy xét, loại nô tài không coi chủ tử vào trong mắt tuyệt đối không thể để lại trong phủ.

Đường Kính Chi lạnh lùng nói, bế Đường Thiên vào phòng, trên đường vừa đi vừa cẩn thận phủi bụi đất trên y phục của nó.

Đường Thiên ôm quả táo vừa to vừa đỏ ăn rất vui vẻ, Chu Quế Phương theo sau, nàng hiểu Đường Kính Chi thêm một phần, nam nhân dáng vẻ thư sinh gầy khuôn mặt hiền hòa này thực chất bên trong đầy vị nam nhân.

Vào trong phòng Chu Quế Phương tự mình rót chén trà ấm cho Đường Kính Chi, y vẫn chưa thể quen được nàng hầu hạ, nữ nhân này, trước kia là đại tẩu của y, có điều nàng càng tới gần, cái mùi thơm cơ thể mê người như có như không kia luồn vào mũi, khiến y thấy nóng người, nhận lấy chén trà làm một hơi cạn sạch, nói:

- Hôm nay ta tới đây là để xem nàng chuyển chỗ ở có quen chưa, hiện giờ ta yên tâm rồi, ta còn có chuyện phải làm, đi trước đây.

- Nhị thúc ...

Đường Thiên không chịu, vặn vẹo người định làm nũng.

Chu Quế Phương quay đầu sang trợn mắt lên nhìn con, nói thực nàng cũng cảm thấy rất mất tự nhiên khi ở bên Đường Kính Chi, trừ tim đập loạn xạ ra, nàng còn thẹn xấu hổ phát hiện, mình thi thoảng lại không kìm được nhìn trộm khuôn mặt anh tuấn đó ...