Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 215: Khách không mời



Chỉ khi người đương sự chết sạch rồi, tiếp đó do Trịnh Kiếm Thu giúp hạ kết luận, chuyện này mới thực sự được xem như đã xong, nếu không để tên thổ phỉ khốn kiếp mồm mép điêu ngoa xảo trá này lọt vào tay Vương Mông thì nguy, tên cẩu quan với tên thổ phỉ cùng nhau đặt điều vu cáo hãm hại Đường gia là điều có thể nhìn thấy trước.

- Trịnh huynh, chuyện là như thế này, vừa rồi ...

Đường Kính vờ phủi bụi trên y phục, sau đó lén đưa mắt ra hiệu cho Ngọc Nhi, dùng ngón tay chỏ và tay cái gập lại làm động tác búng hờ về phía tên gầy gò, rồi mới đem chuyện vừa rồi kể tỉ mỉ một lượt.

Đường Kính Chi kể rất khéo léo, không hề nói là quan binh bao vây xung quanh là muốn bắt người của Đường gia, chỉ nói là quan binh thấy nơi này có đánh nhau thì tới, Trịnh Kiếm Thu gật gù tỏ vẻ đã hiểu, nhìn sang phía Trương Tú nói:

- Trương đại nhân, Đường gia Nhị công tử hành hiệp trượng nghĩa, trừ hại cho dân, nên biểu dương trước mặt mọi người chứ.

- Trịnh công tử nói rất phải, đợi hạ quân về nha mông nhất định báo cáo với Vương đại nhân, khi đó Vương đại nhân vui mừng, vì biểu dương hành động cao đẹp này, nói không chừng còn thưởng cho Đường gia tấm biển hành hiệp trượng nghĩa, để mọi người noi gương.

Bị người ta gạt sang bên lề nửa ngày trời, Trương Tú đang chửi bới trong bụng, thấy Trịnh Kiếm Thu nói chuyện với mình, vội vàng cung kính đáp:

Trịnh Kiếm Thu không phải kẻ ngốc, chỉ nhìn điệu bộ vừa rồi cũng hiểu Trương Tú muốn ra tay với Đường gia, hơn nữa hắn cũng ít nhiều nghe ngóng được có vẻ Vương Mông và Đường gia không hòa thuận mấy.

Có điều tình hình Đường gia càng không ổn càng có lợi cho hắn, Đường gia cần dựa vào Trịnh phủ, sau này hắn càng tiện mở miệng vay tiền Đường gia.

Khẽ phẩy tay, Trịnh Kiếm Thu nói:

- Nếu đã như thế thì ông mau kéo kẻ này đi tra hỏi, xem quanh đây còn có đồng lõa của hắn không, đề phòng ...

- Á.

Thế nhưng hắn còn chưa nói dứt câu thì tên thanh niên gầy gò đột nhiên nhảy bật dậy la lớn, tiếp đó là hộ vệ Đường gia hét vội:

- Hắn muốn bỏ chạy!

"Phụt!"

Ánh đao loáng lên, máu tươi từ cái cổ phun ra như suối, hình thành màn sương máu trong không trung, nhuộm đỏ xung quanh, còn cái đầu tên kia thì lăn lông lốc vào bãi cỏ xanh.

Từ lúc tên thanh niên kia nhảy lên đến khi hộ vệ Đường gia hét lớn vung đao chém xuống chỉ trong một cái chớp mắt, khi mọi người kịp phản ứng lại thì đám thổ phỉ đã chết sạch không còn một mống.

Trương Tú đứng như trời trồng, mặt biến sắc, dù hắn không hiểu vì sao mà tên thanh niên kia đột nhiên lại nhảy lên như thế, nhưng không khó đoán ra đó là Đường gia muốn diệt khẩu, tránh để lại hậu họa.

Trịnh Kiếm Thu trầm tư nhìn Đường Kính Chi một cái, rồi nói:

- Sơn tặc to gan, còn định bỏ trốn, chết còn chưa hết tội.

- Trịnh công tử nói chí phải, tên sơn tặc này chết chưa hết tội.

Chuyện đã tới nước này, Trương Tú chỉ còn biết đau khổ phụ họa:

Thấy không còn hậu họa nữa, Đường Kính Chi thở phào, lén giơ ngón cái khen ngợi Ngọc Nhi, sau đó niềm nở đi tới trước mặt Trịnh Kiếm Thu:

- Từ khi nhận được thư của Trịnh huynh, tiểu đệ ngóng chờ mãi, đi nào, cùng đệ về phủ trước, chúng ta uống vài chén rượu nhạt, đừng để đám thổ phỉ này phá hỏng hứng trí của chúng ta.

- Được, đi, chúng ta uống rượu.

Trịnh Kiếm Thu sảng khoái nói, cùng Đường Kính Chi sóng vai đi về phía cổng thành, trước đó hắn còn lo số tiền phụ thân muốn vay hơi nhiều, nhưng hiện giờ xem ra chuyện này không khó làm lắm.

Hứa Dũng đi phía sau Trịnh Kiếm Thu, thấy Ngọc Nhi cũng đi tới, vội khom lưng thi lễ rồi đi tụt lại phía sau nửa bước, lần trước nếm mùi đau khổ trong tay nàng, hắn rất là kiêng kỵ Ngọc Nhi.

Hơn nữa vừa rồi hắn chính mắt nhìn thấy Ngọc Nhi khẽ phẩy tay ném phi châm vào đùi tên thổ phỉ xấu số, phi châm cực nhanh, hắn không hề có lòng tin có thể tránh thoát.

Về Đường phủ, Đường Kính Chi phân phó hạ nhân mang rượu thịt lên, nhiệt tình bắt chuyện với Trịnh Kiếm Thu, Ngọc Nhi thì cáo từ trước khi vào phòng ăn, vừa mới quay về tiểu viện của mình, nàng liền nhìn thấy trên nóc nhà xuất hiện một cái tổ chim hình thù hơi kỳ lạ, trên đó có một con chim bồ câu đưa tin, vậy là ám vệ Đường gia đã liên hệ với nàng.

Nhìn quanh không có ai, nàng phát ra một tiếng chim kêu cổ quái, con chim bồ câu nghe thấy giang cánh bay xuống.

Tháo thư buộc ở chân con chim ra, nàng khẽ xoa đầu hết tay cho nó bay đi, mở thư ra xem một lượt, rồi chọn con đường ít xuất hiện hạ nhân qua lại rời khỏi Đường phủ, thì ra trong thư viết Đường Uy đã tập trung toàn bộ ám vệ quanh đây lại, mời nàng tới gặp mặt.

Trên đường đi, nàng nhớ lại vẻ mặt không phục của Đường Uy khi nghe Đường Kính Chi giao nàng trông nom chuyện bên phía ám vệ, môi hơi cong lên, ngón chỏ và ngón cái xiết nhẹ, tờ giấy liền biến thành mảnh vụn, bay lả tả theo chiều gió.

Trong phòng ăn, qua vài tuần rượu, người lâng lâng hơi men, Trịnh Kiếm Thu hạ thấp giọng xuống nói với vẻ kịch tính:

- Hiền đệ, gần đây đúng là lắm chuyện rối ren, phương bắc vừa có nạn lớn, giờ lại sắp có chuyện lớn xảy ra rồi.

- Ồ, chuyện gì thế?

Đường Kính Chi khoát tay, bảo toàn bộ nha hoàn hầu hạ bên cạnh lui xuống.

Trịnh Kiếm Thu đưa mắt ra hiệu cho Hứa Dũng bảo hắn ra gác cửa, rồi đặt tay bên miệng, cẩn trọng nói:

- Hiền đệ, vi huynh có được tin tức đáng tin cậy nói, đương kim thánh thượng nghe tin phương bắc gặp đại nạn, nôn ra máu không ngừng, các thái y đã hết cách, nghe đâu chỉ vài ngày nữa thôi là cưới hạc về trời.

- Hả? Chuyện này thật sao?

Đường Kính Chi tuy sớm biết tin đã đoán được phần nào, nhưng không thể chi tiết được như Trịnh Kiếm Thu, giờ tin dữ được xác nhận, không khỏi kinh hãi:

Trịnh Kiếm Thu tiếp lời:

- Thật chứ, hơn nữa khó qua nổi ngày hôm nay.

Đường Kính Chi hít sâu một hơi.

Trịnh Kiếm Thu rất hài lòng về phản ứng của Đường Kính Chi, gắp một miếng thịt cho vào miệng, thong thả nhai một lúc mới nói:

- Nay phương bắc người dân chết đói vô số, triều đình không còn khả năng chẩn tai, ở biên quan người Ngột Thứ như hổ đói rình mồi, quân đội điều động liên tục, lúc xã tắc lâm nguy vậy mà hoàng thượng lại … than ôi, xã tắc sẽ về đâu.

Nói tới câu cuối hắn buông tiếng thở dài làm ra vẻ lo nước thương dân.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Thực lòng mà nói cái vương triều này có ra làm sao y cũng mặc xác, nhưng y không muốn thấy vương triều này suy bại hoặc sụp đồ, nếu không không có người bên trên cai quản, đám Điền Cơ lại chẳng thành thổ hoàng đế hay sao? Khi đó tình cảnh của Đường gia càng nguy ngập.

- Ài, đại sự triều đình, nhân vật nhỏ như chúng ta làm được cái gì?

Trịnh Kiếm Thu đặt đũa xuống:

- Chỉ khổ cho bách tính bình dân, trên đường tới đây ta thấy không ít nạn dân chết đói dọc đường, cướp bóc giành giật khắp nơi, có thôn làng nhỏ nghe nói bị nạn dân xông vào ... Ôi thôi, không nói nữa thì hơn.

Đường Kính Chi cũng chỉ biết thở dài, dù biết là hơi chút giống tự lừa mình lừa người, nhưng chuyện đó đúng là y cũng không muốn nghe.

- Kính Chi à, hai người chúng ta thân như huynh đệ, vi huynh không vòng vo với đệ làm gì, kỳ thực chuyến này tới đây là vi huynh có chuyện muốn nhờ!

Chuyển sang vẻ mặt nghiêm trang, Trịnh Kiếm Thu đi vào chủ đề chính.

Chẳng qua chỉ là bạc thôi mà, tiền tài Đường gia tích lũy bao đời thực sự lên tới con số khủng bố, y còn mong Trịnh gia nhờ vả tới mình, chỉ có như thế y mới quang minh chính đại giương cờ Trịnh gia, đấu với đám Điền Cơ Vương Mông.

Trong lúc hoàng triều bất ổn, tướng quân nắm quân đội trong tay hiển nhiên là lợi hại hơn quan viên nắm chính vụ nhiều.

- Trịnh huynh có chuyện gì cứ nói, nếu làm được, đệ tuyệt đối không nói hai lời.

- Hay, hiền đệ quả nhiên người sảng khoái, lần này vi huynh tới là muốn ...

Trịnh Kiếm Thu còn chưa kịp nói muốn cái gì thì ngoài cửa có tiếng người nói oang oang:

- Kính Chi, Kính Chi, vi huynh tới thăm đệ này.