Lâm Úc Hương phẫn nộ, nàng coi Tri Đông như thân muội muội, tất nhiên không muốn nó bị người ngoài ức hiếp, lần trước nàng thấy con người Chu Định không tệ mới để Chu gia tiếp tục ở lại Tế Sinh Đường tọa chấn, không ngờ con trai ông ta cả gan như thế, biết là nha hoàn bên cạnh mình mà cũng dám trêu ghẹo, chẳng lẽ hắn không biết mình nói một câu là cả nhà hắn phải cuốn xéo sao?
Còn cả Chu Định nữa, sao có thể để nhi tử làm càn mấy lần như vậy, chẳng lẽ thấy mình là nữ tử, cho nên không coi ra gì à?
Nghĩ tới đó hai tay Lâm Úc Hương siết chặt.
Có điều giận thì giận, suy nghĩ hồi lâu, đôi mày nàng dần nhíu chặt lại.
Vì nàng ý thức được một vấn đề, nếu như mình đuổi cả nhà Chu Định đi thì lấy ai trông hiệu thuốc? Hiện nàng là hào môn quý phụ, làm gì có lý nào tự mình ngồi trông hiệu thuốc, nhưng muốn duy trì hiệu thuốc, tuyệt đối không thể thiếu người hiểu dược lý, biết chẩn bệnh.
Đuổi Chu Định đi rồi thì phải tìm người khác thay thế, nhưng bây giờ nàng chẳng thể bước chân ra khỏi đại môn nửa bước thì đi đâu tìm nhân tuyển thích hợp.
Nếu bình thường cho dù không tìm được người, phải đóng cửa hiệu thuốc cũng không sao cả, cùng lắm không kiếm được tiền nữa, nàng chẳng bận tâm lắm, nhưng hiện Lạc thành có bao nhiêu nạn dân cần đại phu chấn bệnh bốc thuốc, nếu đóng cửa Tế Sinh Đường thì những nạn dân kia biết phải làm sao?
Ăn uống kham khổ, không có mái nhà che sương gió, nếu người già trẻ nhỏ mắc bệnh không có thuốc, dù bệnh nhẹ cũng chỉ còn con đường chết thôi.
Có cố kỵ này, Lâm Úc Hương vỗ lưng Tri Đông, khẽ thở dài, trước kia nạn dân Lạc thành e không thể xả hận cho tiểu nha đầu này rồi.
- Tri Đông, hiện hiệu thuốc không có nhân tuyển thay thế, ngươi chịu khó nhẫn nhịn vậy.
- Vâng.
Tri Đông suy nghĩ cũng chu đáo, nó cũng từng nghĩ tới nếu đuổi Chu Định đi thì lấy ai tọa trấn Tế Sinh Đường.
Không tiện để Đường Kính Chi đợi lâu, Lâm Úc Hương an ủi Tri Đông một hồi, bảo tiểu nha đầu về tiểu viện nghỉ ngơi, chuyện đã qua, nhưng trong lòng nàng lại bao phủ một tầng mây đen.
Có phải mình đã suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi không?
Có tiền, có cửa hiệu mà vẫn không thể tự ý xử lý một đại phu trông hiệu, chuyện này là sao.
Day huyệt thái dương, nàng thấy đau đầu, mình chỉ muốn bố trí một chỗ đặt chân trước mà thôi, chỉ muốn làm chút việc theo ý thích mà thôi, làm sao mà khó khăn như thế?
Lần đầu, nàng ý thức được, nếu rời khỏi Đường phủ, cho dù trong tay có tiền, thì cuộc sống cũng không dễ dàng như nàng nghĩ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cùng với khí trời chuyển lạnh, buổi sáng mặt trời cũng lười biếng, dậy muộn thường ngày một chút, đợi khi nói lề mề bỏ qua được rặng núi thì trong nhà bếp Đường phủ đã rộn ràng tiếng nói, náo nhiệt vô cùng.
Nhà bếp chỉ có ba bốn chục người, nhưng mỗi ngày phải chuẩn bị thức ăn cho mấy vạn người, nếu không dậy sớm làm việc, sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ trong ngày.
Thị Mặc thời gian qua vẫn phụ trách trông coi chuyện nhà bếp, không lơ là một khắc, nếu không hỏng chuyện, nó không còn mặt mũi nào gặp Nhị gia nữa.
Hôm nay Đường Kính Chi vẫn dậy sớm, mặc y phục xong nghe thấy bên giường có tiếng động nhỏ, biết kiều thê đã dậy rồi.
Nghĩ một lúc, y không nhìn về phía giường, nói:
- Úc Hương, gần đây ta rất bận, nếu nàng rảnh rỗi thì bỏ chút thời gian tới chỗ mấy muội muội của nàng, các nàng ấy từ khi gả vào Đường phủ chẳng được ra ngoài, nói không chừng trong tiểu viện thiếu chút đồ sinh hoạt gì đó, nàng là tỷ tỷ, nên quan thêm thêm một chút.
- Ừm, thiếp biết rồi.
Tối hôm qua Lâm Úc Hương mới từ miệng tướng công vớ bở biết rằng Đường gia muốn tổ chức nạn dân khai hoang, dù chưa từng trải nhiều, nàng cũng hiểu đây là công trình to lớn, ngày tháng tiếp theo tướng công vớ bở chắc chắn sẽ cực kỳ bận rộn.
Cách tấm màn trong, nàng nhìn bóng người không cao lớn lắm đó tới thất thần, nam nhân này thật đáng nể, chẳng những tài giỏi, còn lớn gan, quyết đoán, người khác nghĩ tới nạn dân không thương hại thì đau đầu, y hay thật, tính cả tới chuyện lợi dụng bọn họ.
Tới tận mấy vạn người, muốn lợi dụng nhiều người như thế làm việc cho mình cần khí phách lớn tới mức nào.
Nam nhân như thế đúng là chỗ dựa khiến người ta yên tâm.
Chỉnh đốn y phục xong, Đường Kính Chi đi ra ngoài phòng, vừa vén rèm cửa lên thì nghe thấy Lâm Úc Hương nói với theo:
- Nhị gia, bận rộn đến đâu cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để mệt hại người.
- Ừ.
Đường Kính Chi khẽ mỉm cười, biết nàng đợi tới khi mình sắp ra khỏi cửa mới nói lời này là phải lấy dũng khí nhiều rồi, không quay lại để nàng xấu hổ, vẫy tay đi ra ngoài rửa mặt.
Đến sân gọi Tri Xuân tới, bảo nó sang tiểu viện của Chu Quế Phương báo một tiếng là hôm nay không cần đưa Đường Thiên tới học võ nữa, rồi tới thẳng tiểu viện của Ngọc Nhi. Không hỏi Ngọc Nhi hôm qua làm gì, đã bảo nàng cùng tới nhà bếp.
- Nhị gia, hôm nay có đại sự cần làm sao?
Mặc dù Đường Kính Chi cố gắng thả lỏng bản thân, nhưng nghĩ tới lát nữa phái đối diện với mấy vạn người, lúc đi hai chân soắn vào nhau, mặt cũng lộ vài phần khẩn trương, Ngọc Nhi nhìn thấy liền hỏi khẽ:
- Ừ.
Đường Kính Chi đem chuyện cổ động nạn dân đi khai hoang kể cho Ngọc Nhi nghe qua:
Ngọc Nhi mới đầu còn tưởng tưởng công thư sinh đang nói đùa, nhưng nhìn vẻ mặt y không có chút đùa cợt nào, nàng mới tin là thật, đi ở đằng sau, nàng chấn kinh tròn mắt nhìn bên mặt Đường Kính Chi, ánh mắt khác thường ngày, mặc dù khuôn mặt thư sinh thanh tú, nhưng khí phách không thua bất kỳ hào kiệt võ lâm nàng từng gặp, xứng danh là một trang tuấn kiệt trên đời.
- Nhị gia, lát nữa rời phủ đừng đi quá nhanh, nếu không người đông, thiếp e không thể chiếu cố được chu toàn.
Nạn dân nghe nói Đường gia muốn bọn họ ra ngoài thành khai hoang mới cho cơm ăn rốt cuộc sẽ có phản ứng thế nào thật khó dự liệu, cho nên Ngọc Nhi dặn dò trước, tránh lát nữa xảy ra chuyện.
Đường Kính Chi cũng biết chuyện này có nhiều biến số, gật đầu, tiếp tục suy nghĩ xem lát nữa phải nói gì với nạn dân.
Tới nhà bếp, Thị Mặc nhìn thấy từ xa chạy nhanh đến thi lễ:
- Nô tài thỉnh an Nhị gia, Ngọc di nương.
- Đứng dậy đi, thức ăn chuẩn bị cho nạn dân sao rồi?
Đường Kính Chi tiếp tục đi về phía trước:
- Sắp xong rồi ạ, bọn họ nghe nói hôm nay Nhị gia có chuyện lớn muốn tuyên bố, cho nên dậy sớm hơn thường ngày nửa canh giờ, Nhị gia xem, mười hai cái thùng gỗ đã đựng đầy cháo, bánh bao cũng đã hấp xong, đang được cho vào sọt trúc.
- Ừm, tốt.
Đường Kính Chi tới bên xe ngựa, vén vải lên, nhìn qua những cái bánh bao vừa to vừa trắng, chất lượng không khác gì ngày đầu, rất hài lòng với công việc của Thị Mặc.
- Nhị gia, lão nô đã cho người phát tán truyền đơn rồi.
Đường Kính Chi vừa đặt bánh bao thì một người đi vào sân, chính là Đại quản sự Bàng Lộc.
Hôm qua Đường Kính Chi thương lượng cùng Đường lão thái quân sáng nay đem truyền đơn chuyện đào kênh phát tán trước, để nạn dân có chuyện bị tâm lý, nếu không đột nhiên nghe tin này, nói không chừng sẽ có hỗn loạn.
Đường Kính Chi quay lại nhìn Bàng Lộc, phát hiện ra còn có mấy nha hoàn sách hộp thức ăn đi vào, hẳn là bữa sáng Đường lão thái quân bảo hạ nhân chuẩn bị cho y.
Biết Bàng Lộc, Thị Mặc nhất định còn chưa ăn sáng, Đường Kính Chi liền gọi bọn họ vào cùng sương phòng bên cạnh, Ngọc Nhi là nữ nhân không tiện ngồi cùng, y liền chọn mấy món nàng thích, để nàng sang phòng bên ăn.