Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 264: Bà nương đó do ta cướp được



Ngọc Nhi nghĩ Đường Kính Chi là gia chủ Đường gia, không giống bách tính bình dân, nếu như y bị Lão Vương dạy hư, muốn đi thanh lâu tìm đám kỹ nữ thì tiền không thiếu, y muốn tiểu quả phụ thì có thể sai gia nô cướp về, y muốn tiểu cô nương nhà bên thì bằng tài hoa khiến bao thiếu nữ say mê của y, nàng lại có thêm tỷ muội, như thế chẳng phải thành loại phong lưu háo sắc làm đủ chuyện tồi tệ sao?

Nếu đổi lại là trước kia, Đường Kính Chi thành kẻ xấu nàng sẽ không chút do dự giáo huấn y, nhưng giờ hai người ở lâu bên nhau, hiểu con người của nhau, tình cảm âm thầm nảy sinh, nàng không nhẫn tâm làm y đau như trước kia được nữa.

Lúc này toàn bộ tâm tư của Đường Kính Chi đã bị Lão Vương thu hút, ngay cả tiếng dậm chân của Ngọc Nhi cũng không nghe thấy.

- Cái này à?

Lão Vương lấy tay ve cằm, trầm tư một lúc mới nói:

- Kỹ nữ vừa trắng vừa mềm, tiểu quả phụ vú to, mông nở, rất bốc lửa. Có điều so tới tức phụ đầu tiên của ta thì đều kém cả.

- Vì sao? Ông nói tức phụ của ông khi đó không cho ông chạm vào mà? Với lại tiểu cô nương làm sao so được với kỹ nữ và quả phụ.

Anh chàng trai tơ Bành Việt tỏ ý nghi ngờ.

Lão Vương lắc đầu phản bác:

- Khi đó nàng còn nhỏ, nhưng nàng khiến ta từ một tên tiểu tử biến thành nam nhân, hơn nữa tỷ muội nhà chưa chỉ biết tiền, còn quả phụ thỏa mãn xong chỉ muốn ngủ, chẳng có cảm giác gì nữa.

Ông ta dừng một chút rồi bổ xung:

- Tức phụ vẫn luôn là nhất, nàng chẳng những ban ngày giúp ta làm đồng, về nhà nấu cơm cho ta ăn, ban đêm rửa chân cho ta, giặt y phục cho ta, chăm sóc ta lúc ôm đau còn sẵn lòng sinh con cho ta.

Nghe Lão Vương nói mãi nói mãi giọng dần trở nên nặng nề, Từ Thức an ủi:

- Lão Vương, chuyện qua rồi cho qua đi, chúng ta phải nhìn về phía trước, chẳng phải giờ ông lại cười bà nương, có trâu có nghé rồi sao?

- Đúng vậy, ta lại có bà nương rồi, hơn nữa còn có con của mình.

Lão Vương thình lình vỗ đùi, tinh thần lần nữa trở nên phấn chấn, rồi dưới ánh mắt chăm chú của mọi người nói một câu khiến tất cả biến sắc:

- Mọi người có biết bà nương đó ở đâu ra không? Hô hô hô, ta cướp về đấy.

Ngọc Nhi mắt phượng xếch lên, đứng bật dậy, nàng sớm ngứa mắt với Lão Vương rồi, giờ nghe thấy ông ta làm cái chuyện chiếm đoạt dân phụ, làm sao tha cho ông ta được.

Đường Kính Chi cũng giật mình, nghe lời Lão Vương nói chuyện nãy giờ có thể nhận ra ông ta là người không tệ, sao lại nói những lời này, y thấy Ngọc Nhi định xông ra đánh người vội vàng đi tới nắm lấy tay nàng, Ngọc Nhi phẫn nộ trợn mắt lên, Đường Kính Chi lắc đầu, ý bảo nàng đừng nóng, y cảm thấy lời của Lão Vương có uẩn khúc khác.

Người này khiến mọi người thấy ông ta ba hoa khoe khoang, nhưng là người nhiệt tình có tình, nếu không chẳng có chuyện vác cuốc đuổi đánh y sư háo sắc, còn tưởng nhớ tới vợ như thế.

- Lão Vương, ông nói lẫn đấy à?

- Cướp bà nương là không được, là phạm pháp đấy, nếu công sai ở nha môn bắt được là phải ngồi nhà lao đấy.

- Hay là ông thả mẹ con họ ra đi, rồi dỗ dành họ mấy câu, bảo họ đừng báo quan.

Đám nạn dân sửng sốt một lúc mới tỉnh lại, bày tỏ ý kiến của mình, có người hoài nghi ông ta nói đùa, người tin ông ta nói thật, khuyên nhủ ông ta mau thả người, nếu không để quan sai biết thì nguy.

Nhà lao vào thì dễ chứ muốn ra thì khó càng thêm khó.

Trong những tiếng ồn ào hỗn loạn, Lão Vương xua tay cười lớn:

- Ta không đùa với mọi người đâu, bà nương ở trong phòng đúng là do ta cướp được giữa đường đấy.

Đám nạn dân đưa mắt nhìn nhau, xung quanh yên tĩnh hẳng, không ai biết phải nói gì nữa, đều cảm thấy quá đột ngột, có vẻ không phù hợp với tính cách của Lão Vương.

Lão Vương sắn tay áo lên, người đột nhiên phát ra vẻ hung hãn:

- Đó là một tháng trước, ta chạy nạn bị lạc đường, tới một ngọn núi, đi mới thì tìm thấy thôn trang, ước chừng có hai mươi nóc nhà, bọn họ đều là thợ săn, ở đó ta gặp mấy tên thanh niên bao vây nàng.

Ngọc Nhi nghe đến đó mới ý thức được có ẩn tình, không giận dỗi Đường Kính Chi nữa, giương tai lắng nghe.

- Mọi người biết bọn chúng bao vây ba mẹ con nàng muốn làm gì không? Hắc hắc, giống ta, cũng muốn bắt về làm tức phụ.

Có người kinh ngạc nói ngay:

- Hả, bọn chúng không sợ bị quan phủ bắt vào đại lao sao?

- Sợ cái rắm!

Lão Vương lườm hắn:

- Bọn họ ở trong núi sâu rừng thẳm, quan sai nào thèm tới chỗ chim chẳng thèm ỉa đó? Kỳ thực cũng chính bởi vì nơi đó quá nghèo, xung quanh chẳng ai muốn gả con gái tới, cho nên nàng đi ngang qua, mấy thanh niên đó muốn bắt về làm tức phụ.

- Mọi người cũng đừng cười ta, thực ra khi đó ta không dám lên cứu nàng đâu, vì bọn chúng đông người, có tới bảy tám tên thanh niên cường tráng, có điều ta ở xa nghe bọn chúng thương lượng với nhau thì tức bể phổi.

Lão Vương mặt hầm hè như nhìn thấy mấy tên thanh niên kia ở phía trước:

- Các ngươi có biết bọn chúng nói gì không?

Đám đông đều lắc đầu, mắt nhìn chằm chằm Lão Vương, nóng lòng biết đáp án, tức thì xung quanh trừ giọng Lão Vương chỉ còn tiếng mưa gió:

- Không ngờ bọn chúng chỉ cần nữ nhân, không cần trẻ con, hơn nữa … ài, đám súc sinh …

Đường Kính Chi cau mày, không khó đoán ra kết quả, tiểu thôn trang Lão Vương lạc đường đi qua rất nghèo khó, có nhiều thanh niên đến tuổi không kiếm nổi vợ, bọn chúng bao vây ba mẹ con kia, khi dễ người ta không có nam nhân, muốn cướp về làm vợ, mà thường ngày người trong thôn ăn chưa đủ no, tất nhiên là không cần hai đứa bé chỉ biết ăn không biết làm.

Kết quả của hai đứa bé chưa tới mười tuổi kia khỏi đoán cũng biết.

Khi đó Lão Vương nghe thấy trong lòng đùng đùng nổi giận, nhưng đối phương có tám người mà ông ta chỉ có một thân một mình, không có gan đi tới ôm rơm nặng bụng, nhưng khi nghe thấy tiếp đó đối phương thương lượng cướp phụ nữ kia về sẽ làm vợ chung của cả đám, mỗi đêm ngủ một người cuối cùng làm máu nóng của ông ta sôi lên.

Lão Vương bẽ một cành cây to bằng cổ tay, bất chấp hậu quả xông tới.

Một tên thanh niên còn chưa kịp phản ứng đã bị ông ta nện một gậy vào thẳng mặt, hắn gào thảm thiết, máu tươi tung tóe, đau lăn lộn trên mặt đất, mấy tên thanh niên khác bị đôi mắt đỏ dừ sát khí ngùn ngụt của ông ta dọa chạy, rất hiển nhiên đã hiểu lầm Lão Vương chính là tướng công của nữ tử kia.

Đuổi theo một đoạn, Lão Vương quay lại, sau đó dẫn ba mẹ con nhà kia rời đi.

Quê Lão Vương cách vài ba năm lại có một trận thiên tai, vì kiếm thêm cái ăn cho no bụng, ông ta thường vào núi săn bắn, cũng hiểu chút kỹ xảo thở săn, cho nên những ngày sau đó ba mẹ con kia dựa vào ông ta mới sống được.

Bốn người sống chung với nhau, Lão Vương lại rất có khí khái trách nhiệm nam nhân, cũng ra dáng từ phụ, mỗi lần đi săn về đều đợi đám trẻ con ăn no mới cùng nữ nhân kia chia đôi số thức ăn còn lại, bất kể no đói.

Lão Vương hóm hỉnh lạc quan, từ biểu hiện vừa rồi của ông ta có thể đoán thời gian đó nữ nhân kia bị ông chinh phục trái tim, đám trẻ cũng yêu quý ông ta, thế là bốn người họ thành một nhà.

Nghe hết chuyện của Lão Vương, tất cả mọi người đều giơ ngón tay cái, khen ông ta là người tốt.

Đường Kính Chi nắm tay Ngọc Nhi quay trở lại chỗ ngồi, lúc này hình tượng Lão Vương trong lòng Ngọc Nhi đã hoàn toàn đảo ngược, nàng là nữ nhi giang hồ, bội phục nghĩa hiệp của ông ta, hơn nhiều kẻ ăn sóng nói gió rốt cuộc chỉ giỏi làm chuyện trộm gà bắt chó.

Đường Kính Chi sau khi ngồi xuống thì trầm ngâm không nói, y ý thức được một vấn đề, hiện đám Điền Cơ Vương Mông thèm khát gia sản Đường gia, tình cảnh không tốt, nếu như mình bị hại, Đường gia đổ rồi, vậy Lâm Úc Hương, Chu Quế Phương và mấy thê thiếp khác sẽ gặp phải số phận ra sao.

Lúc này y bỗng nhận ra trách nhiệm của một nam nhân nặng nề như thế nào.