Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 317: Muộn rồi



Không có Ngọc Nhi ở bên cạnh nữa, Đường Kính Chi càng thêm hoảng loạn, nghĩ một lúc liền gọi tới 30 hộ vệ theo cùng tới chỗ đất hoang.

Phóng liền một hơi tới nơi, chưa xuống ngựa đã lệnh thủ hạ đi tìm Trương Gia, Bàng Lộc cùng Thị Mặc tới để bàn việc.

Hôm nay Ngọc Nhi rời phủ không cưỡi ngựa, cho nên Đường Kính Chi cưỡi con ngựa đen, nó chẳng những chạy nhanh, có tiết tấu người cũng vững vàng, chứ không chồm lên như những con ngựa khác, cho nên Đường Kính Chi phi nước kiệu thẳng một lèo hơn 40 dặm đường cũng không mệt lắm.

Vuốt ve bờm ngựa, chơi đùa mới nó một lúc thi thấy đám Trương Gia từ những hướng khác nhau đi nhanh tới bên này.

- Lão nô thỉnh an Nhị gia.

Bàng Lộc là người tới đầu tiên, vì đi quá nhanh trán đổ mồ hôi ròng ròng, người tới thứ hai là Trương Gia, còn Thị Mặc do ở quá xa nên tới cuối cùng.

Rất lâu rồi không ở bên cạnh hầu hạ chủ tử, Thị Mặc không nén được kích động, dập đầu liền mấy cái:

- Thị Mặc thỉnh an Nhị gia.

Đường Kính Chi cũng rất nhớ con khỉ này, đi tới đỡ Thị Mặc lên, da đen hơn, gầy hơn, nhưng trông rắn chắn tinh thần hơn trước nhiều, vui vẻ vỗ vai nó, sau đó tìm một nơi ít người bảo hộ vệ tản ra xung quanh không cho ai tới gần, cùng bàn chính sự.

- Đêm qua lão thái quân bị người ta hạ độc.

Trước tiên Đường Kính Chi thông báo chuyện xảy ra đêm qua:

Bàng Lộc và Thị Mặc đều chấn động, gần như đồng thanh hỏi:

- Lão thái quân không sao chứ ạ?

Cả Lạc thành này chỉ một mình Đường lão thái quân được hoàng phong, là nhân vật truyền kỳ, Trương Gia có nghe chuyện về bà, nhưng dù sao cũng không thân quen, chỉ im lặng đợi câu trả lời.

- Ừm, lão thái quân không sao cả.

Đường Kính Chi sở dĩ mở đầu bằng tin tức này là để ba người bọn họ ý thức tầm nghiêm trọng của vấn đề, sau đó đem cả suy đoán của mình và Ngọc Nhi nói ra.

Cả ba người kia đều hết sức khẩn trương.

- Đại quản sự, ta bảo ông phát tán tin đồn quan phủ muốn đối phó với Đường gia, đồng thời thăm dò lôi kéo một sỗ người đứng về phía Đường gia ta, kết quả ra sao?

Bàng Lộc mặt nghiêm trọng đáp:

- Bẩm Nhị gia, hiện giờ lão nô đã thăm dò được hơn một nhóm nạn dân sẵn lòng ra sức vì Đường gia, nếu như quan phủ dám ra tay với Đường gia, lão nô có thể nắm chắc sai những người này cầm cuốc xẻng tới cổng quan phủ kiếm chuyện.

- Nô tài cũng đã tiếp xúc trò chuyện với một vài người có thế lực ở địa phương cũ, bọn họ cảm kích ân điền của Đường gia ta, trong tay bọn họ có ít thân thích từ quê chạy theo, không ngại hỗ trợ Đường gia lúc cấp thiết.

Không cần đợi chủ tử hỏi tới, Thị Mặc đã chủ động trả lời, thời gian qua nó phụ trách việc cơm nước của nạn dân, muốn lôi kéo bọn họ đúng là tiện hơn một chút.

Dù sao nạn dân sở dĩ đứng về phía Đường phủ là vì kiếm lấy cái ăn khỏi chết đói, còn về phần báo đáp ơn nghĩa thú thực chính Đường Kính Chi cũng không tin tưởng lắm.

- Giỏi lắm.

Đường Kính Chi đấm Thị Mặc một cái, quay sang Trương Gia:

- Trương tiên sinh, còn ngài thì sao?

Trương Gia là người đã không nhận lời thì thôi, một khi nói là sẽ dốc toàn lực mà làm:

- Ước chừng có khoảng một nghìn người, có điều nếu như ba chúng tôi đem nan dân sẵn sàng giúp sức tụ tập lại, sau đó nói rõ cho bọn họ biết quan hệ lợi hại trong đó, muốn lôi kéo được khoảng hai ba vạn người ủng hộ Đường gia hẳn không thành vấn đề.

- Tốt, có hai ba vạn người là đủ rồi!

Đường Kính Chi cao hứng vỗ tay, Lạc Thành chỉ có tổng cộng 1500 quân thủ bị, thêm vào nha dịch, công sai, bộ khoái, và hạ nhân của đám người trong phủ Vương Mông, Trương Tú cũng không thể quá 3000 người, thực lực chênh lệch như thế Vương Mông thua chắc.

Trương Gia do dự một chút nói ra câu mà ông vốn không muốn nói, những nghĩ cho toàn cục thì đây là cách tốt nhất:

- Thêm nữa, theo Trương mỗ thấy, nếu như Đường gia gặp chuyện, cắt ba bữa cơm của nạn dân, đoán chứng đa phần bọn họ sẽ kéo nhau đi kiếm quan phủ nói chuyện.

Đường Kính Chi gật đầu hiểu ý, một người như Trương gia nói câu này là cực kỳ hiếm có.

Đợi ba người này đi làm việc của mình Đường Kính Chi mới cho gọi Từ Thức và Bàng Việt tới, chuyện bọn họ đang làm tuyệt đối giữ bí mật, càng ít người làm càng tốt, thấy hai người kia Đường Kính Chi kích động hỏi ngay:

- Thế nào rồi? Đã chuẩn bị xong chưa?

- Nhị gia, đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần người hạ lệnh một tiếng thì ngay ngày mai chúng ta có thể thực hiện bước tiếp theo.

Từ Thức đáp:

- Vậy ngày mai thực hiện luôn đi, tình hình không trì hoãn thêm ngày nào nữa.

Đường Kính Chi đem chuyện lão thái quân bị hạ độc cho họ nghe:

Cả hai người kia nghe xong đều im lặng, một lúc sau Từ Thức mới nói:

- Đúng vậy, nô tài đi thu xếp ngay, ngày mai thực hiện kế hoạch.

Bàng Việt lắc đầu, mặt hết sức nghiêm trọng:

- Muộn rồi, chỉ e Vương Mông sẽ ra tay trong ngày hôm nay, cần có cách ứng phó khẩn cấp mới được.

Đường Kính Chi và Từ Thức cùng kinh ngạc hỏi:

- Vì sao?

Luận bày mưu kế thì Từ Thức hơn Bàng Việt, nhưng luận về chu đáo tỉ mỉ thì Bàng Việt lại hơn:

- Giờ đám nội gián đã chết, Vương Mông giờ không rõ tình hình lão thái quân ra sao, trúng độc có nặng không, ắt không dám đêm dài lắm mộng, phải ra tay ngay …

Bàng Việt không nói hết, nhưng hai người còn lại cũng hiểu, hôm qua cách xử lý chính xác nhất phải là tung tin Đường lão thái quân trúng độc cực nặng, trong phủ hoảng loạn cho những kẻ kia trốn đi báo tin, Vương Mông nhận tin mới yên tâm bài bố kế hoạch, giờ hắn chắc chắn phải ra tay gấp.

Đương nhiên ở bên ngoài nhìn vào mới có thể phân tích tỉnh táo như vậy, nếu người trong cuộc có thể tính toán tới nước ấy thì không khỏi quá máu lạnh.

Bọn họ đang ngồi bàn tính thì ở trên đường có hai thớt ngựa đang phóng như bay tới đây.

Mông của hai con ngựa này bị người cưỡi bên trên quất cho toét máu, bị đau, lồng lên lao tới như thú điên, kéo theo từng trận cát bụi mịt mù đằng sau.

Đường Kính Chi tinh mắt, nhận ra hai người đó là Hồng Phong và Ngọc Nhi mặc nam trang, trong lòng kinh hãi, chẳng lẽ đúng như dự cảm của y, ở Lạc Thành đã xảy ra chuyện lớn rồi sao? Nếu không làm sao họ cấp bách như thế?

Y đứng bật dậy, gọi con ngựa đen tới, nhảy lên ngựa phi tới đón.

Bàng Việt và Từ Thức thấy vậy cũng đoán có chuyện lớn rồi, bảo hộ vệ mang ngựa tới đuổi theo sau.

Hồng Phong và Ngọc Nhi thấy Đường Kính Chi phóng ngựa tới đón lại lần nữa vung roi quất ngựa, tới khi cách nhau hơn ba trượng mới ghìm cương dừng lại, con ngựa đen chạy nhanh, bỏ đám người Bàng Việt một quãng hơn mười trượng, cho nên Ngọc Nhi không sợ bị người khác nghe thấy, nói vội:

- Nhị gia, không xong, Vương Mông giở thủ đoạn đê tiện rồi.

- Rốt cuộc là chuyện gì, đừng hoảng, thong thả nói.

Tuy hai người kia đã dừng lại, nhưng do đúng chiều gió Đường Kính Chi lấy tay áo che mặt, tránh bụi do ngựa của bọn họ cuốn lên làm bị sặc:

Hồng Phong tiếp lời giải thích:

- Chuyện là thế này ...

Đường Kính Chi càng nghe càng kinh hãi càng phẫn nộ, Vương Mông vì hãm hại Đường gia, không ngờ ngầm hạ độc mấy bệnh nhân từng khám bệnh mua thuốc ở Tế Sinh Đường, rồi cho người rêu rao khắp nơi Đường gia bán thuốc có độc.

Mạng người trọng đại, nếu vụ án này bị phán có tội, là gia chủ, Đường Kính Chi ít nhất cũng bị khắc chữ đầy đi biên quan.

Cho dù có hi sinh người gánh tội thay thì đây cũng sẽ là đòn đả kích mạnh vào thanh danh của Đường gia.

Còn Đường gia không có Đường Kính Chi tọa trấn, sao có thể đấu với Điền Cơ Vương Mông? Tới khi đó Đường gia xong rồi.