- Hạ lão gia kể, tên cẩu quan đó muốn bọn họ quyên tiền, quyên lương thực chẩn tai, đồng thời muốn bọn họ thu nhận nạn dân vào làm việc, hắn sẽ xin triều đình ca tụng công đức, ngoài ra còn ngầm ám thị sau này sẽ để bọn họ mua rẻ lại gia sản của Đường gia ..
- Hắn nằm mơ nói mộng.
- Đúng vậy, nếu cách đây hơn một tháng có khi hắn thành công, hiện danh dự của cẩu quan đã tổn hại nghiêm trọng, liên tiếp chuyện con hắn bị bắt, hắn bị hành thích, tên chó săn Trương Tú bị Đường lão thái quân đánh giữa đường, không ai tin hắn có thể làm gì được Đường gia nữa. Vả lại nhờ có Đường gia đưa hết nạn dân ra ngoài, trị an trong thành trở lại bình thường, bọn họ mới có thể kinh doanh làm ăn, tên cẩu quan ấy định kéo nạn dân lại ai mà chịu chứ, Tiền gia và Vu gia thì nói chuyện trọng đại cần suy nghĩ, còn Hạ gia và Dương gia lấy lý do gần đây làm ăn không tốt từ chối rồi. Đúng là tên ngu xuẩn không biết thời thế.
Giả Lâm cười nhạo báng:
- Là hắn cùng đường thôi.
Đường Kính Chi lắc đầu, lại hỏi:
- Còn nữa không?
………… ………
Tiễn Giả Lâm về rồi, Đường Kính Chi đi tìm Ngọc Nhi cùng ra chỗ đất hoang, trên đường đi đem chuyện Giả Lâm kể nói cho nàng nghe.
- Cái gì, Vương Mông vì không cho nạn dân tương trợ Đường gia, bỏ tiền mua lương thực cứu tế, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Mười mấy vạn nạn dân, mỗi ngày ăn bao nhiêu lương thực, Đường gia nuôi nổi là vì trước khi thiên tai bùng phát đã tích trữ lượng lớn lương thực, còn bây giờ giá lương thực đã tăng lên gấp cả chục lần, Đường gia có giàu tới mấy cũng không nuôi nổi.
Quan trọng hơn nữa hiện giờ mua được một lượng lớn lương thực như vậy là rất khó.
Đường Kính Chi giải thích cho Ngọc Nhi nghe, tuy nàng hơi lo xa nhưng vấn đề này cẩn thận vẫn hơn, nói:
- Hiện giờ hai bên đã ở vào thế quyết dồn đối phương vào chỗ chết cho bằng được, Vương Mông chắc chắn nghĩ tới việc lôi kéo nạn dân để cô lập Đường gia ta, hắn có thể mua lương thực cứu tế trong khoảng vài ngày để lừa nạn dân quay sang phía mình, đó ắt sẽ là thời gian hắn ra tay với Đường gia. Như vậy cũng tốt, chỉ cần hắn thực hiện kế hoạch này, chúng ta sẽ biết ngay hắn sắp giờ trò, cho nên giờ cần phát tán tin tức này ra, như thế nạn dân sẽ không mắc lừa nữa.
Thậm chí Đường Kính Chi còn thấy đây là một cơ hội, có thể lợi dụng để lực lượng mà bọn họ tập hợp được vờ bị Vương Mông lung lạc để vào thành, sẵn sàng ứng phó trường hợp khẩn cấp.
Chỉ một điều duy nhất y chưa hiểu là Giả Lâm nói trước khi về Hạ lão gia nói “có chuyện chạy về cửa bắc là có ý gì”
Theo kiến nghị của Bàng Việt và Từ Thức, Đường Kính Chi để lộ ra những địa điểm dấu lương thực của Đường gia, dụ đám Trương Thiếu Kiệt tới nhằm tiêu diệt bớt lực lượng của bọn chúng, nhưng cuối cùng kẻ tới là người của Chấn Uy tiêu cục có quan hệ với Điền gia, đám Trương Thiếu Kiệt không thấy đâu.
Rồi vài ngày tiếp đó Lạc Thành đột nhiên trở nên yên tĩnh, có vẻ như như mọi chuyện quay trở lại bình thường.
Có điều Đường Kính Chi biết đó là bình yên trước cơn bão.
Vương Mông khẩn trương bố trí cạm bẫy, Đường Kính Chi cũng chẳng rảnh rỗi, mấy ngày sau đó y đã bí mật đưa hết toàn bộ chủ tử còn lại của Đường gia ra ngoài thành.
Sương Nhi, Nhu Nhi và Uyển Nhi vốn không muốn đi, muốn ở lại công cam cộng khổ với y, nhưng Đường Kính Chi dứt khoát không cho, người của Đường gia càng ít, một khi có nguy hiểm, y mới càng dễ thoát thân, hiện giờ ở trong Đường phủ chỉ có y, Ngọc Nhi cùng Từ Phúc.
Từ Phúc vì Đường gia vất vả cả đời, nơi này là nhà ông, ông quyết liều chết ở lại bảo vệ nó.
Ngày hôm đó Đường Kính Chi và Ngọc Nhi dẫn mấy chục hộ vệ từ chỗ đất hoang trở về thì gặp mấy tên công sai cầm cương đao đứng trước cổng, Hoắc Canh Sinh cũng trong số đó, thấy y, tên chó săn cười lạnh chừng rất đắc ý nói:
- Đường nhị gia, hôm nay Vương đại nhân xét xử vụ án quan viên Lạc thành tham ô hối lộ, muốn mời ngài tới đó một chuyến, hiệp trợ điều tra.
Tời rồi đây, Đường Kính Chi thầm nhủ, thản nhiên hỏi:
- Hả? Ai hối lộ, liên quan gì tới ta.
Hoắc Canh Sinh vờ cung kính rất đều giả:
- Chuyện này tiểu nhân không biết, đợi tới khi lên công đường thì ngài sẽ hiểu thôi.
Lúc này trời đã xẩm tối, Vương Mông chọn xử án vào giờ này, có thể thấy muốn loại bỏ trợ lực của Đường gia từ nạn dân, chỉ cần hắn hạ lệnh đóng cửa thành ...
Đường Kính Chi hơi nhíu mày, thoáng chốc hiểu ra câu nói kia của Hạ lão gia.
- Đường nhị gia, không nên để Vương đại nhân đợi lâu, không hay.
Hoắc Canh Sinh giục:
- Đi trước dẫn đường!
Đường Kính Chi và Ngọc Nhi đưa mắt nhìn nhau trao đổi, thì thầm dặn ám vệ bên cạnh sau đó đi về phía nha môn.
Tới công đường thấy có không ít người dân tụ tập bên ngoài xem xử án, Cao Mộc, Vương Hải, Quan Chấn Đông cũng có mặt trong đám đông.
Vào trong, Vương Mông sắc mặt nghiêm nghị ngồi sau bàn xử án, thấy Đường Kính Chi xuất hiện thì khóe miệng nhếch lên cười lạnh lùng.
Giữa công đường quỳ có một người quỳ, tóc tai xõa xượi che khuất mặt không nhìn rõ là ai, dù đã quỳ những người lảo đảo như chực ngã đến nơi.
- Đường Kính Chi, lâu rồi không gặp.
Vương Mông cười rất âm hiểm:
Đường Kính Chi chỉ tùy ý chắp tay, nhếch mép lạnh nhạt nói:
- Phải, từ ngày Vương đại nhân bị thích khách ám sát tới giờ chưa gặp rồi, bị đá một phát bay vèo đi như thế mà vẫn bình an vô sự, đúng là ở hiền gặp lành.
Vương Mông tức tím mặt, râu dê rung rung, đã sắp không áp chế được lửa giận rồi.
- Lão xược, dám nhạo báng mệnh quan triều đình giữa công đường, người đâu, kéo ra đánh hai mươi gậy.
Âm Lôi ở bên cạnh đột ngột nhảy ra quát:
Mấy tên nha dịch bước tới định thi hành mệnh lệnh.
"Cheng" một tiếng cực đều, hộ vệ Đường gia rút đao ra một nửa, Âm Lôi thấy mấy tên nha dịch hoảng sợ thối lui cười gằn:
- Đường Kính Chi, ngươi muốn tạo phản à?
- Đường mỗ từ nhỏ đọc sách thánh hiền, trung quân ái quốc, làm gì có chuyện tạo phản.
Đường Kính Chi chắp tay hướng về phía kính thành, ung dung đáp:
- Âm Lôi, ngươi là tên nha lại nhỏ bé ngu dốt ta không chấp, đừng quên ta là cử nhân, ngươi không đánh được ta đâu. Vả lại ngươi bảo ta nhạo báng mệnh quan triều đình, tức là ta bảo Vương đại nhân "ở hiền gặp lành" là sai à? Ý ngươi Vương đại nhân là gian ác xảo trá, đáng lẽ bị thích khách giết chết mới đúng?
Ngoài cửa người dân nghe vậy cười ồ cả lên, làm mặt Âm Lôi cực kỳ khó coi.
- Im lặng!
Biết luận mồm mép mười tên Âm Lôi cũng chẳng nói lại nổi Đường Kính Chi, vả lại mấy trò dọa dẫm này dùng với kẻ tầm thường còn được, dùng với Đường Kính Chi chỉ tốn thời gian, Vương Mông gõ mộc đường, quát hỏi:
- Đường Kính Chi, ngươi có biết hôm nay bản quân gọi ngươi tới công đường là có việc gì không?
- Mong được Vương đại nhân chi rõ.
- Được, bản quan hỏi ngươi, ngươi mua mảnh đất hoang ngoài thành tổng cộng tốn bao nhiêu tiền?
Vương Mông uy nghiêm quát hỏi:
- Ba mươi vạn lượng bạc.
Quả nhiên hắn nhắm vào chuyện này, đây là yếu điểm lớn nhất đương nhiên Đường Kính Chi đã chuẩn bị trước:
Cầm môc đường gõ đánh "sầm" một cái xuống bàn, Vương Mông hỏi tiếp:
- Ba mươi vạn lượng bạc? Đường Kính Chi ngươi có biết mảnh đất hoang đó lớn cớ nào không?
- Không biết.
Y giở trò vô lại làm Vương Mông ngớ ra:
- Đừng có giả vờ hồ đồ, mảnh đất hoang đó do ngươi mua, ngươi lại không biết diện tích bao nhiêu à?