Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 341: Cuộc chiến trong thành



Đường Kính Chi được mấy hộ vệ vây kín xung quanh, nghe tiếng hò hét chém giết, tiếng đao kiếm loảng xoảng, hay tiếng người kêu thảm thiết, tưởng chừng thoáng cái từ nhân gian xuống địa ngục, đờ người nhìn hai nạn dân ôm cổ hỏng kêu ú ớ không thành tiếng, máu tươi tuôn ra ồng ộc, cách đó không xa một hộ vệ trẻ thường xuyên đi bên cạnh y ngã xuống, xác bị cả người bên ta lẫn bên địch dày đi xéo lại, tuy lý trí nói tội ác này do đám Vương Mông gây ra, nhưng bao người mất mạng oan uổng như vậy, làm y cảm t hấy hết sức tội lỗi, nhất là các nạn dân, chẳng khác gì tự mình đẩy họ vào chỗ chết.

Đường Kính Chi trợn mắt như muốn toét cả ra, nhưng không giúp gì được, may lúc này đám người Hồng Phong và ám vệ ẩn trong cũng kịp xông tới, giao chiến với dám người giang hồ ngăn cản bọn chúng.

Ở phía sau Trương Tú đứng sau hai hàng quân thủ bị cầm trường thương lớn giọng quát:

- Đường Kính Chi, ngươi nhìn thấy rồi đó. Hôm nay các ngươi có mọc cánh không thoát khỏi đây được đâu, mau hạ vũ khí đầu hàng tránh người dân vô tội phải đổ máu vô ích, may ra còn được nhận hưởng lượng khoan hồng có một con đường sống.

Lúc này Cao Mộc thể hiện bản lĩnh của một tiêu đầu lăn lộn kiếm sống trên đầu đao mũi kiếm ở phương bắc khắc nghiệt nhiều năm, lâm nguy không loạn, hô lớn :

- Vương huynh đệ, mau tới phía trước mở đường, ta chặn hậu cho.

Nói rồi lấy thanh đao hộ vệ dẫn hai người con trai và những tiêu sư đi theo lâu năm xông ra phía sau cản đường.

- Cao huynh đệ, tối nay hẹn uống rượu đó đừng có quên.

Đánh trận không thể thiếu tướng chỉ huy nên Vương Hải không nhiều lời dẫn tráng hán thân tín kéo về phía trước.

Đám quân thủ bị tuy vũ khí đàng hoàng, nhưng toàn hạng nhát gan, bọn chúng vào quân vệ thành để kiếm cơm chứ không phải để liều mạng, Lạc Thành lại hòa bình hơn mấy trăm năm rồi, bọn chúng đều là tân binh ra trận lần đầu, mặc Trương Tú hò hét thế nào cũng chỉ dứ dứ thương không chịu xông lên.

Trong khi đó nạn dân đa phần tới từ phương bắc, quanh năm đối diện với thổ phỉ, rồi người Ngột Thứ tới cướp bóc, tuy cầm gậy gộc cuốc xẻng nhưng lại rất hung hăng, thành ra đám Trương Tú không làm gì được.

Cuộc chiến thực sự chỉ diễn ra dữ dội ở một vài điểm như nơi Hồng Phong đang một mình đấu ba tên cao thủ võ lâm, Đường Uy đối chiến với một tên cao lớn dùng tay không, cùng các ám vệ ngăn cản đám người giang hồ, hay Trương Thiếu Kiệt cùng đám bộ đầu lục phiến môn ra sức tiến về phía Đường Kính Chi, đám người này cực kỳ tàn nhẫn, chỉ cần có nạn dân trong tầm tay chúng là khống tránh được cái chết, dần dà thành giáp chiến toàn diện với hộ vệ của Đường gia rồi.

Mặc dù cuộc chiến lúc này đang giằng co, nhưng không mau chóng rời đi thương vong càng nhiều.

- Đường Kính Chi, cửa bắc đã được mở, mau tiến về phía này.

Lòng đang nóng như lửa đốt thì đằng xa có giọng nữ tử truyền tới, Đường Kính Chi mừng rỡ đưa mắt nhìn, quả nhiên thấy Hồ Phụng Kiều mặc đồ đen bịt mặt đứng trên nóc nhà vẫy tay về phía bên này.

Lấy dũng khí Đường Kính Chi hét lớn:

- Hay lắm, Cao cô nương đã thành công rồi, mọi người nỗ lực lên, hướng về cổng thành phía bắc, bên đó cửa đã mở rồi.

Thì ra Đường Kính Chi đoán phía cổng bắc ắt phải có người quen của Hạ lão gia trông coi, nên phát hiện Vương Mông có ý định đóng cửa thành vây mình bên trong thành thì bảo hộ vệ đi liên lạc với nạn dân cho người mở cổng thành, trước lúc vào công đường Cao Mộc nói nhỏ đã phái con gái mình đi.

- Tiến về cổng thành bắc.

Hộ vệ xung quanh hét lớn hỗ trợ, nạn dân cầm gậy tấn công quân sĩ ở đầu kia, nơi đó có hơn năm trăm tên, áp lực tăng mạnh, bọn chúng dần không cần cự nổi nữa.

Hai bên chém giết chừng một tuần hương, hơn nghìn nạn dân phá được tuyến phong tỏa phía bắc, do quân sĩ dùng trường thương nên trả giá không nhỏ, phía trước không còn ngăn cản, nạn dân như nước lũ vỡ đê đổ về phía bắc.

Vương Mông đứng trong nha môn nhìn ra cửa, thấy nạn dâm ùn ùn kéo đi tựa như không có gì ngăn cản thì bất chấp nguy hiểm chạy từ công đường ra, thấy Đường Kính Chi vẫn còn sống, lồng lộn rống lên:

- Đuổi, đuổi cho ta, nhất định phải bắt được Đường Kính Chi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Vương Mông hôm nay an bài một nghìn binh sĩ mai phục bốn xung quanh nha môn, còn lại chia ra giữ bốn cổng thành, hiện nghe cổng phía bắc bị mở, lo cuống lên, một khi để Đường Kính Chi chạy ra khỏi thành tụ hợp với nạn dân thì hắn không còn cơ hội nữa.

Nhưng lúc hắn chạy ra ngoài thì thấy quân thủ bị không còn bao nhiêu nữa, nhìn xác trên mặt đường lại không có mấy, cứ ngớ ra, hắn đâu biết rằng quân thủ bị đa phần không muốn chiến đấu, không ít kẻ nhân hỗn loạn vứt vũ khí bỏ trốn rồi.

Vương Mông tay chân lạnh giá, chẳng lẽ hết rồi? Lúc này một người áo xanh dẫn hơn mấy trăm mặc y phục gia đinh và hộ vệ tay cầm đủ loại vũ khí chạy tới :

- Chủ tử, lão nô tới tiếp viện đây.

Nhìn lại thì ra hạ nhân trong nhà, Vương Mông mừng rỡ, đám người này khác với đám quân thủ bị hèn nhát, vận mệnh gắn liền với hắn, hắn có làm sao thì bọn cũng gặp tai ương, vội vàng chạy tới chỗ Trương Tú quát :

- Mau sai người gọi hạ nhân trong phủ của ngươi tới, có bao nhiêu gọi bấy nhiêu tới lúc sống chết rồi.

Nói rồi dẫn hạ nhân trong phủ đuổi theo đám người Đường Kính Chi.

Lúc này nạn dân đi đầu đã hoàn toàn khống chế được cửa thành bắc, không cho những kẻ có ý đồ chiếm lại cổng thành một cơ hội nào nữa.

Đường Kính Chi được hộ vệ đưa tới đầu phố nối liền với cổng thành, mắt thấy sắp thoát tới nơi thì y chợt nhận ra một mình mắc một sai sót khủng khiếp, hiện trong Đường phủ còn hơn ba trăm người, nam nhân khỏe mạnh đã tham gia hộ vệ gần hết, còn lại đa phần là nữ nhân và người già yếu trẻ nhỏ, nếu y chạy thoát, đám Vương Mông nhất định sẽ trút hận lên đầu bọn họ.

Hậu viện Đường gia có rất nhiều nha hoàn xinh đẹp, nếu rơi vào tay bọn chúng thế nào cũng bị lăng nhục, ai chưa nói như tiểu nha đầu Tri Đông xinh đẹp đáng yêu đó, ngày ngày chu đáo chăm chút tới từng sợi tóc của y, Đường Kính Chi sao có thể bỏ chạy để nó gặp tai ương vì mình, nếu không cả đời y khó sống yên.

Thấy Đường Kính Chi đột nhiên đứng đờ ra, mặt tái me tái mét, phía sau lên vang lên tiếng hò hét rầm trời, Ngọc Nhi vội thúc giục :

- Nhị gia, mau chạy đi, đối phương có tăng viện đấy.

- Không được, Ngọc Nhi ta không thể đi, trong phủ còn nhiều người như vậy, ta mà đi họ sẽ chết hết.

Ngọc Nhi rõ ràng cũng không tính tới chuyện này, mặt tái đi, run run nói :

- Nhị gia, phải làm sao bây giờ ?

- Không được làm hại chủ của ta.

Đường Kính Chi và Ngọc Nhi giật mình quay sang.

Thì ra một tên nhân sĩ võ lâm thấy Đường Kính Chi đột nhiên đừng lại đấy, còn Ngọc Nhi khiến bọn chúng e dè không dám tiếp cận cũng thất thần thì mừng rỡ, định nhân hỗn loạn ám sát, đúng lúc đó một bóng người to lớn chồm tới qua người Đường Kính Chi như hồ dữ, hai mắt trợn tròn, hàm én vểnh ngược, khuôn mặt ngăm đen trông như hung thần, quát dữ dội.

Vù một phát, cây gậy to như cái cái miệng bát thúc mạnh vào ngực tên nhân sĩ võ lâm đó, đòn này sức lức vô mạnh vô cùng, tên kia dù kịp giơ đao đỡ vẫn loạng choạng lùi lại, còn chưa kịp đứng vững, đại hán kia vặn eo bước tới, cây gậy đen xì như giao long quẫy đuôi “bốp bốp bốp” như pháo rang, vai, ngực, hông của kẻ xấu số liên tiếp trúng những đòn như trời giáng, Đường Kính Chi nghe thấy rõ ràng cả tiếng xương vỡ nát, tên nhân sĩ võ lâm kia thân hình khá to lớn bắn đi như diều đứt dây.