Đem cả bữa sáng lên giường, vui vẻ ăn xong, Đường Kính Chi dìu Hồ Kiều Kiều ra ngoài, vừa vặn gặp Lâm Úc Hương cũng được Chu Quế Phương và Tri Thu từ tiểu viện sát bên dìu đi ra.
- Úc Hương, nàng đỡ chưa?
Đường Kính Chi dìu Hồ Kiều Kiều tới gần, quan tâm hỏi:
Nói nàng không oán giận Đường Kính Chi chút nào là không thể, nhưng nghĩ tới y sắp đi rồi, Lâm Úc Hương không muốn nổi giận với y, chỉ khẽ gật đầu.
- Nhị gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong, chúng ta về thành thôi, tranh thủ còn gặp ba vị muội muội, nếu không e chưa gặp được ba muội muội đã phải đi rồi.
Chu Quế Phương nhắc:
Nhớ tới ba tiểu thê tử, Đường Kính Chi gật đầu ngay, đi ra cửa biệt viện.
Đường Kính Chi ngồi xe ngựa lên đường từ biệt viện tây thành thì trời vẫn còn tờ mờ sáng, mặt trời chưa thấy đâu, tới cổng Đường phủ thì ba vị di nương đã đứng ở cổng chờ đợi lâu rồi, thi lễ với lão thái quân xong đều chạy cả tới bên tướng công của mình.
- Nhị gia, người phải lên kinh thành diện thánh thật sao?
Nhu Nhi mắt sưng đỏ, nhìn là biết cả đêm không ngủ, vừa thấy Đường Kính Chi nước mắt đã trào ra, nếu chẳng phải có hạ nhân bên cạnh nàng đã nhào vào lòng Đường Kính Chi.
Sương Nhi chỉ đứng im nhìn Đường Kính Chi ánh mắt chứa thâm tình như biển, dùng ánh mắt biết nói biểu lộ thay cho tất cả.
Uyển Nhi luôn là cô gái biết cư xử nhất, đi tới nắm lấy tay Hồ Kiều Kiều:
- Là Kiều Kiều muội muội phải không, nghe nói hôm qua muội đã cùng Nhị gia bái đường.
Hồ Kiều Kiểu đỏ mặt khẽ gật đầu, lần lượt thi lễ với ba tỷ tỷ.
Nhìn Nhu Nhi mà lòng y chua xót, từ lúc tới đây suốt ngày bận rộn chuyện nọ chuyện kia, giờ khó khăn lắm mới diệt được Vương Mông thì phải đi mà chưa biết bao giờ quay về, Đường Kính Chi ít nhiều mắc nợ với mấy nàng:
- Nhu Nhi ngoan, đừng khóc, còn khóc nữa, còn khóc là thành con mèo khóc nhè đấy.
- Nhu Nhi không phải là mèo khóc nhè.
Nhu Nhi lau nước mắt nũng nịu:
Nếu như là lúc mới vào Đường phủ, Nhu Nhi không có gan này, Đường Kính Chi thấy nàng càng ngày càng tùy tiện trước mặt mình, không giận mà càng cao hứng, lúc này Lâm Úc Hương được Chu Quế Phương dìu tới, lên tiếng:
- Nhu Nhi, Nhị gia sắp lên đường rồi, lão thái quân chắc c chắn còn nhiều điều muốn căn dặn, chúng ta vào thôi.
- Vâng.
Với vị Nhị nãi nãi này hiện cả phủ đều kiêng dè kính sợ, Nhu Nhi vội vàng vâng lời.
Đường Kính Chi nắm tay Nhu Nhi trông như nàng đang dìu y, nói:
- Chúng ta đi nào.
Lâm ÚC Hương nói rất có lý, y dù muốn cùng thê thiếp tâm sự thêm vài câu, nhưng không thể không để ý tới cảm thụ của Đường lão thái quân.
Đám Sương Nhi đều không biết Lâm Úc Hương và Đường Kính Chi đã viên phòng, thấy nàng được dìu, đi lại khó khăn, thi thoảng còn nhíu mày, đều ngạc nhiên lắm.
Tới đại sảnh, Đường lão thái quân ngồi chủ vị, Đường Kính Chi ngồi phía dưới, còn bảo hạ nhân mang ghế tới cho Nhu Nhi, vẫn nắm tay nàng, theo lý thì hành vi này không đúng quy củ, có hiềm nghi quá cưng chiều tiểu thiếp, nhưng Đường Kính Chi sắp đi rồi, mà Nhu Nhi tính tình thế nào thì Đường lão thái quân cũng rõ, không lo tiểu nha đầu này được chiều sinh kiêu.
Đường lão thái quân căn dặn:
- Lăng Nhi, hiện đám Vương Mông đã ngã ngựa cả, hiện lại do Trương Gia tạm thời quản lý Lạc thành, cho nên phía chúng ta cháu có thể yên tâm rồi, lên đường không phải lo nghĩ gì.
Lúc nãy ra cổng thì Bàng Việt và Từ Thức đã đợi sẵn, bọn họ lên xe bàn việc sau khi Đường Kính Chi đi, hai người này làm chưởng quầy nhỏ thì quá phí phạm tài năng, hơn nữa làm việc dưới Bàng Lộc giới hạn bọn họ phát huy, Đường Kính Chi giao thẻ bài gia chủ lấy của Ngọc Nhi cho bọn họ, dặn bọn họ tùy cơ hội mà hành động, đồng thời cũng được bọn họ báo tin, Toàn công công sau khi cho người điều tra về Trương gia đã tiếp nhận ý kiến của y.
- Vâng, cháu hiểu ạ.
Đường Kính Chi cung kính đáp:
- Đi ra ngoài vạn sự phải phòng bị, cháu nhất định phải chiếu cố cho tốt sức khỏe của mình, tiếc là lần này phải cưới ngựa đi gấp, không được trì hoãn, nếu không nãi nãi đã để Úc Hương đi cùng với cháu rồi.
Đường lão thái quân vẫn lo lắng không thôi, đích tôn tuy đã khỏe lên nhiều, nhưng đó chỉ là bề ngoài, ba tháng điều dưỡng sao bù lại được ba năm ốm bệnh, chỉ sợ đích tôn bôn ba ngàn dặm, ăn gió nằm sương không chịu nổi.
- Nãi nãi, cháu đi rồi người cũng phải chú ý sức khỏe, đừng quá vất vả, chuyện trong phủ cứ giao cho Úc Hương xử lý.
- Ừm nãi nãi cũng tính toán như thế.
Đường lão thái quân cười nói:
- Lăng Nhi, đương kim thánh thượng là người thế nào, thái độ với bản ngọc điệp kia ra sao chúng ta đều không rõ, cho nên tới kinh sư, cháu nhất định càng thêm thận trọng.
- Cháu xin ghi nhớ trong lòng.
Về điểm này Đường lão thái quân không lo mấy, đứng dậy, tâm lý nói:
- Chuyến này từ biệt, phu thê các cháu không biết tới lúc nào mới gặp lại nhau, có gì nói thì nói đi.
Rồi vịn tay Hàm Hương đi ra ngoài cửa, đồng thời ra hiệu cho tất cả hạ nhân ra ngoài.
Các nàng vội đi tới thi lễ đưa tiễn, Đường Kính Chi dìu bà ra tới cửa rồi quay về, lúc này không còn người ngoài nữa, các nàng không cần áp chế tình cảm, đều nhìn y thật sâu, như muốn khắc ghi hình ảnh của y vào trong lòng.
Đường Kính Chi đi tới bên Sương Nhi tính cách cô ngạo đầu tiền, dịu dàng vuốt tóc nàng, nói:
- Sương Nhi, ta không ở bên cạnh nàng, đừng quá đa sầu đa cảm mà mắc bệnh nhé, ta trở về nếu thấy nàng sức khỏe không tốt sẽ đau lòng lắm đấy.
Sương Nhi gật đầu:
- Nhị gia yên tâm tỳ thiếp đợi người về hoan hỉ đoàn tự.
- Ừm.
Đường Kính Chi vốn muốn đi tới an ủi cô bé Nhu Nhi một phen, nhưng khóe mắt nhìn thấy Uyển Nhi, chân dừng lại, thiếu nữ này trước giờ không tranh giành với ai, luôn giữ đúng phận hiền thê, lúc này cũng đứng đằng sau các nàng.
Bất tri bất giác mình cũng quên mất nàng, y liền đổi hưởng, sải bước đi về phía Uyển Nhi, tính nàng hiền hòa, không phải quá thẹn thò, lúc này thấy tướng công đi tới bên cạnh, các tỷ muội xung quanh nhìn vào, xấu hổ cúi đầu xuống, không dám biểu lộ bịn rịn ra ngoài mặt.
Không hề do dự, Đường Kính Chi kéo nàng vào lòng, Uyển Nhi không hề có chuẩn bị trước, kết quả dẫm lên chân Đường Kính Chi, luống cuống giải thích:
- Nhị gia, không phải tỳ thiếp cố .. Ừm ...
Mới nói tới đó miệng đã bị lấp kín.
Trao nàng nụ hôn ướt át thật lâu, Đường Kính Chi mới tách môi hồng của nàng ra, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta là phu thê, đừng nói những lời xin lỗi, Úc Hương không dễ gần, nên ta giao Nhu Nhi và Sương Nhi cho nàng trông nom, nếu có chuyện gì, nhất định báo ngay lão thái quân biết nhé.
Sương Nhi trước kia chỉ vì chút xa cách của y mà mắc bệnh, Nhu Nhi vừa rồi khóc đỏ cả mắt, y thực sự không yên tâm.
Uyển Nhi mặt đỏ bừng, cực kỳ mê người, gật mạnh đầu.
Y còn muốn căn dặn thêm vài câu thì bên ngoài có tiếng hạ nhân bẩm báo:
- Nhị gia, Toàn công công phái người tới truyền lời, nói giờ khởi hành đã tới, mời Nhị gia lập tức tới cổng bắc.
Thời đó người ta cuộc sống tương đối khép kín, ít ra khỏi nhà, cho nên đi đâu đều xem lịch, nhất là chuyến đi xa thế này không thể trễ giờ tốt.
- Nhị gia.
Đường Kính Chi chưa kịp đáp thì Nhu Nhi đã chạy tới nhào vào lòng, khóc nức nở, y khẽ vuốt lưng nàng, nói:
- Nhu Nhi, ta đi rồi không được quên chuyện đồ thêu nhé, đó là thứ giúp Đường gia ta kiếm một khoản tiền lớn đó.
- Ừm, Nhu Nhi biết rồi.
Lâm Úc Hương rất muốn có thể thoải mái biểu lộ tình cảm như Nhu Nhi, nhưng lòng nàng vẫn còn có khúc mắc, mặt rất phức tạp, chỉ thi lễ:
- Cung tiễn Nhị gia.
Uyển Nhi đi tới đón lấy Nhu Nhi vào lòng, Đường Kính Chi cắn răng nói:
- Úc Hương, lão thái quân từ lúc trúng độc sức khỏe không còn như trước nữa, chuyện trong phủ cần nàng phí tâm nhiều hơn.
Nói rồi tách bàn tay Nhu Nhi bấu lấy áo mình, đi nhanh ra ngoài cửa.