Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 362: Tới lúc rồi



Đường Kính Chi khẩn trương nhìn hai bên giao chiến, tay siết chặt lại, bất giác đi về phía trước mà không hay, lần trước phục kích vì đối phương không có cao thủ nên phía Đường gia chỉ hi sinh hai người, lần này riêng hai tên khách giang hồ kia đã giết mất năm ám vệ rồi.

Nhìn cảnh máu me đó hai tay y nắm chặn run lên, nhưng không phải vì sợ hãi, mà vì kích động phấn khích, lúc này y chỉ tiếc mình không có khả năng xông lên chém giết ngoài kia.

Còn hai tên bị thương hợp sức với đám hộ vệ kiềm chân Đường Uy, chiến đấu không phân cao thấp.

Hai người võ công cao nhất của Đường gia bị kiềm chế, tuy ám vệ Đường gia lấy ít địch nhiều vẫn chiếm ưu thế nhưng thi thoảng lại có người ngã xuống.

Ngọc Nhi vừa chiến đấu vừa quan sát tình thế xung quanh, sợ có kẻ đột nhiên nhảy ra làm bị thương tướng công thư sinh, nhưng lúc này thấy phe mình tổn thất ngày một nhiều không dám lơ là, vội tĩnh tâm một lòng đối địch, tức thì áp lực cho hai tên kia tăng vọt.

Phương Duệ cùng một tên giang hồ khác chiến đấu với Đường Uy, thấy thủ hạ bị giết từng tên từng tên một, trong lòng bất an, quan sát xung quanh kiếm đường tẩu thoát thì lấy một thanh niên tay không tấc sắt đứng ở bên bìa rừng.

Chẳng lẽ đây chính là Đường Kính Chi! Phương Duệ mừng rỡ.

Mục tiêu truy sát lần này của bọn chúng chỉ một mình Đường Kính Chi thôi, diệt được kẻ này là nhiệm vụ hoàn hành, còn ả Dư Hồng Nương kia đánh không được hắn vẫn có thể dựa vào khinh công cao cường cướp đường mà chạy.

Ngoại hiệu của hắn là Quỷ Ảnh, gì không nói bộ pháp quỷ dị thuộc hàng hiếm có trên giang hồ.

Tính tới đó Phương Duệ ném ra một nắm kim tiền tiêu, Đường Uy tránh sang né đòn, hắn búng chân, đạp lên đầu hai tên bên cạnh, thi triển khinh công Bát Bộ Cản Thiền tới mức cao nhất bay về phía Đường Kính Chi.

Đường Kính Chi đang quan sát cuộc chiến đột nhiên thấy một kẻ xách kiếm lao về phía mình không kịp suy nghĩ lùi lại phía sau, hai tay ném liền hai mũi cương châm về phía kẻ đó.

- Trò trẻ con.

Phương Duệ tốc độ không giảm, cười gằn vung kiếm bay cả hai, ngoài khinh công ra hắn còn một sở trường là ám khí, làm sao để một kẻ học ám khí chưa đầy ba tháng làm bị thương được, nếu không phải tay kia bị thương nặng hắn đã bắt gọn cương châm rồi.

- Nhị gia cẩn thận.

Đường Uy thấy vậy kinh hoàng, bỏ đám người kia xoay người đuổi theo, nhưng võ công của hắn đi theo đường cương cường, làm sao đuổi kịp Phương Duệ.

Ngọc Nhi sắp tiêu diệt được đối thủ tới nơi, nghe thế chấn động, lui lại nhìn, thấy có kẻ tấn công tướng công thư sinh, hồn phi phách tán.

Hai tên đánh với nàng cũng nhận ra tình hình, liền vội dốc sức phản công điên cuồng, hòng cầm chân nàng cho Phương Duệ, dù Ngọc Nhi võ nghệ cao cường, trong lúc phân thần cũng bị ép lui liên tục, Ngọc Nhi khẩn trương tột độ, vận công lực vào hai chân, gối khom lại, đột nhiên vọt lên không, cơ thể xoay tròn như lốc xoáy, nàng sử dụng tuyệt kỹ sở trường của mình, "Vạn Lưu Quy Tông!"

" viu, viu, viu ..."

Từng ánh hàn quang nhỏ từ người Ngọc Nhi bắn ra tới tấp, trên chiến trường tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt, đừng nói đám hộ vệ Điền Phủ, ngay hai tên giang hồ kia cũng chỉ đỡ được vài đòn thì trúng liền mấy mũi cương châm chết tốt.

Phương Duệ biến Đường Kính Chi không biết võ công, nên dồn sức vào chân, chỉ vài nhịp thở đã kéo gần khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại hai trượng, tiếc là vừa nãy hắn đã dùng hết ám khí rồi nếu không trong khoảng cách này hắn có thể hạ được đối phương.

Đột nhiên thấy Đường Kính Chi dẫm phải một cành cây trượt chân ngã xuống, Phương Duệ đắc ý cười lớn, xoay ngược kiếm vọt lên nhắm lưng đâm tới:

- Tiểu tử, chết đi.

- Ai chết chưa biết đâu.

Đường Kính Chi thình lình quay lại, chỉ thấy mỗi bên tay y kẹp ba mũi cương châm, dùng toàn lực ném tới.

"Khốn kiếp, tên gian xảo!" Thân hình ở giữa không trung, tưởng chừng không né tránh nổi nữa, nhưng không hổ danh Quỷ Ảnh, hắn còn có thể đá chân về phía trước, để lộn ngược lại, tiếc là hắn chưa kịp thực hiện có động tác thì một đạo hàn quang bắn vào lưng, khiến người hắn khựng lại giữa không trung.

"Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!"

Toàn bộ sáu cái cương châm trúng đích, đâm dọc suốt từ họng xuống tới bụng hắn.

"Rầm!" Thi thể Phương Duệ ngã ngửa xuống, sáu mũi cương châm xếp thành hàng, trông vô cùng bắt mắt.

Yên tĩnh, trên chiến trường không một tiếng động, ngoại trừ Đường Uy và Ngọc Nhi thì tất cả đều chung một ý nghĩ, Quỷ Ảnh Phương Duệ bị một thư sinh dùng cương châm giết chết, ai nấy há hốc mồm, tới khi Ngọc Nhi đáp xuống đất mới có tiếng reo hò vang lên.

- Giết!

Ám vệ Đường gia sĩ khí tăng vọt xông vào kẻ thủ như mãnh hổ, đám hộ vệ Điền phủ mặt như tro tàn, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ là bỏ chạy cho nhanh.

- Nhị gia, viện binh đối phương sắp tới rồi chúng ta chạy thôi.

Ngọc Nhi không tham gia truy sát kẻ địch mà vừa chạy về phía Đường Kính Chi huýt sáo gọi ngựa tới, nhưng bước chân loạng choạng, người như chực ngã tới nơi.

- Ngọc Nhi, nàng làm sao thế?

Đường Kính Chi lần đầu giết người đang thất thần, thấy Ngọc Nhi như vậy thì tỉnh ngay lại, chạy tới:

- Nàng bị thương ở đâu à?

Tới gần phát hiện nàng mặc mày trắng bệch, vô cùng suy yếu, từ lúc quen nàng tới nay đây mới là lần đầu tiên y thấy Ngọc Nhi ở trong tình trạng này.

- Không sao, tỳ thiếp chỉ hao tổn thể lực quá lớn, nghỉ một chút là khỏe, chúng ta đi thôi.

Đường Uy thấy chủ tử không sao thì yên tâm, có điều ánh mắt nhìn Ngọc Nhi thêm một phần kính phục, vội dẫn hai con ngựa tới. Đường Kinh Chi đỡ Ngọc Nhi lên ngựa rồi cũng nhảy lên lưng con ngựa màu trắng.

- Nhị gia, người và Ngọc di nương đi trước đi, nô tài chôn số thi thể này rồi sẽ theo sau.

Đường Uy nói xong không đợi chủ tử đồng ý vung roi quất thật mạnh vào mông hai con ngựa.

Ngựa bị đau, tung vó phóng về phía trước.

Đợi hai con ngựa đi xa, Đường Uy mặt mày nghiêm trọng quay lại, lúc này ám vệ đã giết hết kẻ còn lại, thấy đầu lĩnh như thế không thu mũi tiễn lại nữa, nhìn cả sang.

Kiến nghị chia quân mà Đường Uy đề xuất là chia ngựa không chia người, mỗi đường chỉ có ba bốn người dẫn mấy chục con ngựa đánh lạc hướng, đường còn lại thì hai ba người cưỡi một ngựa, vì thế mà chỗ Đường Kính Chi mới có hơn ba mươi người.

Có điều cách này có khuyết điểm là ngựa không chịu được tải trọng, không thể chạy xa, chỉ có thể kiếm cơ hội phục kích kẻ địch.

Trận này Đường gia mặc dù đánh thắng, nhưng gần như mất đi non nửa nhân thủ, nhìn thủ hạ ai nấy toàn thân máu me, Đường Uy trầm giọng nói:

- Nuôi binh ba năm dùng một ngày, hôm nay đã tới lúc các ngươi tận trung vì Đường gia rồi.

Các ám vệ Đường gia đều chấn động.

- Nhị gia là chủ tử, chúng ta là nô tài, chết vì chủ là vinh hạnh cao nhất của chúng ta. Các ngươi cũng thấy rồi, sát thủ Điền Cơ phái tới đã phát hiện ra chỗ này, nếu chúng ta không dùng chút thủ đoạn, bọn chúng sẽ đuổi kịp Nhị gia. Cho nên ta quyết định toàn bộ các ngươi ở lại dẫn dụ kẻ địch truy kích, tranh thủ thời gian cho Nhị ga.

- Vâng!

Ám vệ nhận rõ tình thế đồng thanh dạ ran.

- Các huynh đệ, được quen biết với mọi người là vinh hạnh của Đường Uy này.

Từ từ nhìn qua những khuôn mặt đã quen biết mấy năm, thậm chí là mười mấy năm, Đường Uy chắp tay một lượt rồi lên ngựa, quất roi đuổi theo hai người Đường Kính Chi.

Hắn quanh năm bôn ba bên ngoài phụ tranh chỉ huy bố trí sản nghiệp của ám vệ Đường gia, dù sẵn sàng hi sinh vì chủ, nhưng sau này phải gây dựng lại ám vệ, nên không thể thiếu hắn.

Các ám vệ Đường gia, bọn họ thường ngày trừ tập võ thì còn trinh sát, truy tung, dụ địch, mai phục và đặt bẫy, chủ yếu là hoạt động độc lập, nên không cần ai chỉ huy bọn họ cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Không một ai nói gì, đưa mắt tiễn Đường Uy đi xa, những ám vệ lặng lẽ chôn cất đồng bạn rồi lên ngựa.