Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 369: Hoàng thái hậu hỏi chuyện



Một thái giám mang đôn tới bên cạnh Đường Kính Chi, đám quan viên kia trước mặt hoàng đế cũng ngồi, có điều bọn chúng được ban cho ngồi ghế, có chỗ tựa lưng có tay vịn, đó là đãi ngộ khác hẳn.

Đợi Đường Kính Chi ngồi rồi hoàng thái hậu vẫy tay gọi một cung nữ bê chiếc đĩa có để ngọc điệp tới, hoàng thái hậu mở ra xem, sau đó đuổi hết những người không liên quan đi cùng ra ngoài, chỉ vị thái giám già còn ở lại, đọc ngọc điệp một lượt nữa mới nghiêm giọng hỏi:

- Đường cử nhân, nội dung trong tấm ngọc điệp này quá kinh thế hãi tục, ai gia xem xong ăn không ngon ngủ không yên, hôm nay gặp mặt ngươi, ai gia hỏi lần nữa, nội dung trong này có phải là sự thực không?

Chẳng thể trách hoàng thái hậu thận trọng như thế, vì nó liên quan tới quan lớn văn võ bên ngoài âm mưu cấu kết tạo phản, hơn nữa chẳng những chuyện ở Lưu Châu, mà Đường Kính Chi còn thêm dầu thêm mỡ viết cả Vân Châu, Bình Châu với Liễu Châu vào.

Thử nghĩ xem, Vương triều Minh Hà tổng cộng có 18 châu, giờ bốn châu có vấn đề, hoàng thái hậu có thể ăn ngon ngủ kỹ được mới là có vấn đề.

Phải nói Đường Kính Chi cũng liều, nhưng tình thế ép buộc thôi, lúc đó Đường gia nguy cấp, đã đặt một chân tới mép vực rồi, không phóng đại lên một chút làm sao khiến bên trên chú ý được.

Hơi ngả người tới, Đường Kính Chi hết sức cung kính chắp tay đáp:

- Hồi bẩm hoàng thái hậu, học sinh dám lấy đầu ra đảm bảo, nội dung bên trong ngọc điệp hoàn toàn là sự thực, không có nửa câu giả dối.

- Nói láo.

Tên quan ban đầu kia lại không xin phép tự ý lên tiếng, mấy tên còn lại liên tục ra hiệu cho hắn, bảo hắn bớt phóng túng, kẻ này không nghe.

Tới ngay hoàng đế cũng nhìn lén nhìn hoàng thái hậu, thấy mẫu hậu chỉ hơi nhíu mày không có dấu hiệu nổi giận, hắn thầm thở phào, đồng thời quay đầu nhìn tên quan kia với vẻ tán thưởng.

Nghiêng người ôm quyền hướng lên trên, quan viên kia nói tiếp:

- Tiên hoàng tại vị hai mươi ba năm, yêu dân như con, cần mẫn lo việc nước, được trăm quan hiệp trợ, đưa Vương triều Minh Hà ta hướng về khởi nguồn thịnh thế, làm bách tính giàu có, ca múa thanh bình, giờ tiên hoàng mới giá băng mấy tháng, đâu ra chuyện quan viên địa phương giương cờ tạo phản? Chẳng lẽ trong mắt ngươi tiên hoàng là hôn quân vô đạo, không biết nhìn người, dùng hạng tiểu nhân bất lương?

Đường Kính Chi chấn kinh, chẳng lẽ tên này có dính líu gì tới Điền Cơ hoặc Trịnh Thắng? Nếu không vì sao cứ đối địch với mình, còn cố ý chụp cái mũ lớn như thế.

Trấn tĩnh, trấn tĩnh, càng những lúc thế này càng trấn tĩnh, nếu không nói sai nửa câu sẽ thê thảm với đám điêu ngoa này, cũng may ứng phó nhanh sở trường của Đường Kính Chi:

- Tiên hoàng anh minh thần võ, học sinh kính phục vô cùng.

Công bằng mà nói thì tiên hoàng đúng là vị vua hiền thương dân, tuy hơi mềm yếu nhu nhược, khiến chính sự trong nước rối ren, tham quan nhung nhúc.

Tên quan viên kia dồn ép:

- Vậy nội dung bản ngọc điệp ngươi giải thích ra sao?

Đường Kính Chi ung dung đáp:

- Nhìn khắp mấy nghìn năm lịch sử, có triều đại nào không có tham quan ô lại, đó là do bản tính tham lam con người gây ra ....

Tên quan viên kia định vặn vẹo, nhưng Đường Kính Chi không cho hắn cơ hội, đứng lên chốt một câu khiến hắn câm nín:

- Nếu không khâm sai đại nhân tuần thị phương nam, vì sao còn chưa đi ra ngoài biên giới đã chém chết mấy trăm tham quan rồi?

Đường Kính Chi không biết rằng mấy tên cuồng sĩ kia sở dĩ thù địch y là vì hoàng thái hậu sau khi thu được ngọc điệp thái độ cứng rắn yêu cầu hoàng thượng truyền khẩu dụ không cho khâm sai kia nam hạ.

Khâm sai kia họ Mạnh tên Tử Đức, là người ngay thẳng chính trực, giỏi phá án, trước kia cũng là cựu thần đông cung, là tri giao với mấy quan viên trong phòng này, chuyến này khâm sai nam tuần cũng là do mấy tên quan viên trẻ ra sức xúi bẩy hoàng thượng, một trong số mục đích chính là lập uy cho tân hoàng đăng cơ chưa lâu.

Còn nguyên nhân thứ hai như Đường Kinh Chi nghĩ, muốn xét nhà lấy tiền, cho vào quốc khố.

Vốn vị khâm sai kia thẳng đường ca vang, đúng như bọn chúng dự liệu, chặt đầu vô số tham quan, nộp vào quốc khố không ít tiền bạc, hoàng đế trẻ cũng tưởng như thế bách quan sẽ sợ mình, cho rằng chủ ý đám quan viên kia cao minh, tán thưởng không ngớt.

Cả đám đang đắc ý thì Đường Kính Chi từ đâu nhảy ra, dâng một tấm ngọc điệp khiến hoàng thái hậu chấn kinh, ép hoàng thượng hạ chỉ khiến chuyện khâm sai nam tuần phải dừng lại, cho nên không chỉ đám quan viên kia mà chính hoàng đế trẻ cũng cực kỳ tức giận với y.

- Đường cử nhân bình thân, ngồi xuống đi.

Hoàng thái hậu nghe Đường Kính Chi nói rất có lý, thầm gật đầu, còn lạnh lùng nhìn tên quan kia.

Tên quan viên kia không cãi lại được, đành nén giận lui lại một bước.

- Tạ ơn hoàng thái hậu.

Bề ngoài Đường Kính Chi tỏ ra ung dung, thực chất lưng y ướt đẫm.

- Đường cử nhân, ai gia hỏi ngươi, vì sao ngươi biết Điền Cơ và Trịnh Thắng câu kết tạo phản?

Tạo phản tất nhiên ngầm tiến hành, hơn nữa bảo mật tuyệt đối, một thương nhân không liên quan, làm sao có được tin tức?

Vấn đề này với Đường Kính Chi mà nói dễ trả lời hơn một chút, y tổ chức lại ngôn từ, bắt đầu kể chuyện hàng hóa Đường gia bị tiểu cữu tử của Điền Cơ cướp ra sao, Vương Mông nghe Điền cơ sai phái bức hại mình thế nào, rồi chuyện sau đó Trịnh Thắng bất ngờ tăng cường luyện quân, rồi kết thông gia với Điền Cơ vốn có mâu thuẫn.

Lời y nói đều là sự thực, cho nên hoàng thái hậu và hoàng thượng đều trầm ngâm, ba tên Tần Mục, Bàng Vũ và Đỗ Minh cũng giương tai lắng nghe, nhưng là để tìm kiếm sơ hở trong lời nói của y để phủ định toàn bộ.

Tên vừa nãy bồi thêm một câu vu khống Đường gia là Bàng Vũ, hắn thấy vẻ mặt hoàng thượng có vẻ như dần bị thuyết phục, vội đi tới một bước, thi lễ nói:

- Vi thần cho rằng đây chỉ là lời một phía, tuyệt đối không thể tin, không bằng hoàng thượng hạ chỉ cho Điền Lưu Châu và Trịnh tướng quân vào kinh, đối chất ...

" Tên này điên à?" Đường Kính Chi giật nảy mình, định can ngăn thì hoàng thái hậu đã sầm mặt, vỗ tay vịn:

- Hoang đường! Lưu Châu tiếp giáp phương bắc, nạn dân đổ về vô số, Điền Cơ và Trịnh Thắng chưởng quản chính vụ quân sự một châu, há có thể tùy tiện rời chức vụ. Huống hồ, hai người này có mưu nghịch tạo phản hay không vẫn còn đang lúc do dự chưa quyết, nếu đúng là có, hoàng thượng lệnh chúng lên kinh đối chất, chẳng phải ép bọn chúng chém đầu thái giám truyền chỉ, mau chóng tạo phản sao? Ý kiến ngu xuẩn như thế mà ngươi cũng nói ra khỏi miệng được.

Đám người Bàng Vũ kinh hãi, vội quỳ xuống đồng thanh nói:

- Vi thần biết sai, xin hoàng thái hậu bớt giận.

Đường Kính Chi mặc dù không cùng đường với đám người này, nhưng mà tình thế như vậy y cũng quỳ xuống nốt.

Hoàng đế trẻ cũng nhẹ nhàng an ủi mẫu hậu, có điều hoàng thái hậu rõ ràng giận thật rồi, chỉ đám Bàng Vũ, trách mắng:

- Đó là đám thần tử mà hoàng thượng tin dùng đó, ngay cả kiến thức tối thiểu cũng không biết, ai gia muốn xem hoàng thượng còn hồ đồ tới tận khi nào.

Hoàng đế trẻ bị thuyết giáo trước mặt thần tử, mặt đỏ lên, cúi đầu không nói.

Đường Kính Chi thì thầm lè lưỡi, vị hoàng thái hậu này còn ghê gớm hơn cả nãi nãi của y, ít nhất nếu y làm gì sai bà đuổi hết hạ nhân đi rồi mắng riêng, không làm y mất mặt, có điều Đường Kính Chi cũng đồng tình với cách làm của hoàng thái hậu, đám người kia quá ngu xuẩn, không làm thế này chỉ e hoàng đế không thấm.

Hoàng thái hậu chỉ có một mình Đường Kính Chi ngồi về chỗ, tiếp tục hỏi:

- Theo ngươi nói thì Trịnh Thắng và Điền Cơ kết đảng tạo phản cũng đành, nhưng tình thế Vân Châu, Bình Châu và cả Liễu Châu làm sao ngươi biết được?

__________________