Đường Kính Chi thuận miệng nói mình là bằng hữu của Mạnh Tử Đức, nghe nói hắn gặp chuyện cho nên mới tới đây.
- Thì ra ân công là bạn cũ của Mạnh đại ca.
Đỗ Lệnh Hà nghe vậy vừa mừng rỡ được một chút mặt lại ảm đạm.
Đường Kính Chi nhìn vậy là hiểu lời đồn thiếu nữ này có quan hệ thân mật với Mạnh Tử Đức là đúng, liền an ủi:
- Đỗ cô nương, kỳ thực hoàng thượng không trách tội Mạnh đại ca, đợi tới kinh thành sẽ hạ chỉ miễn tội cho huynh ấy. Hơn nữa kinh thành nhiều danh y như vậy, chắc chắn sẽ trị được bệnh cho huynh ấy.
- Thật sao?
Đỗ Lệnh Hà mừng rỡ:
- Nếu vậy dân nữ sẽ thuê một cỗ xe ngựa, cùng mẫu thân lên Ni Lạc Thần tìm huynh ấy.
Đường Kính Chi ngạc nhiên, y chưa bao giờ thấy thiếu nữ nào mạnh mẽ, thể hiện tình cảm thẳng thắn như vậy, chẳng trách dám đi kiện minh oan cho cha, dám giết người, xem ra cũng không hẳn là xúc động nhất thời.
Dám yêu dám theo đuổi vì tình yêu, tự chủ quyết đoán, không kém các cô gái thời hiện đại là bao.
Thấy Đỗ Lệnh Hà tới giờ vẫn không chê Mạnh Tử Đức đã thành tù phạm cùng thần chí thất thường, trong lòng không khỏi khâm phục, mặc dù ở vương triều Minh Hà, chuyện “ cọc đi tìm trâu” thế này bị coi là biểu hiện của loại lẳng lơ, thiếu đoan chính, nhưng với Đường Kính Chi lại thấy có thiện cảm với nàng, có điều thời buổi rối loạn thế này, hai nữ tử yếu đuối lại xinh đẹp như thế đi tới Ni Lạc Thần xa xôi, trên đường sẽ không an toàn.
- Ân công, chẳng lẽ ân công lừa tiểu nữ? Mạnh đại ca ...
Thấy Đường Kính Chi nhíu mày không nói, Đỗ Lệnh Hà mặt trắng bệch không dám nghĩ tiếp nữa.
Đường Kính Chi xua tay:
- Tại hạ không lừa cô nương, hoàng thượng rất coi trọng Mạnh đại ca. Có điều từ đây tới Ni Lạc Thần đường xá xa xôi, ít nhất phải đi nửa tháng mới tới, cô nương và mẫu thân đều là nữ tử, đi xa như thế không tiện. Chưa nói sau khi phương bắc gặp thiên tai, giặc cướp khắp nơi, nếu cô nương chẳng may gặp phải bọn chúng thì sao?
Đỗ Lệnh Hà quyết dù cả đời người trong lòng không trị được bệnh cũng ở bên chăm sóc, nhưng Đường Kính Chi nói có lý, chẳng may trên đường gặp kẻ ác thì sao, nàng suy nghĩ một hồi, cưa kịp trả lời thì lúc này một nha hoàn vén rèm đi vào báo:
- Đại nhân, phu nhân, mẫu thân của Đỗ tiểu thư tỉnh rồi.
Ba người bọn họ liền sang sương phòng bên cạnh.
Mỹ phụ lo lắng cho con gái, không chịu nghe tiểu nha hoàn khuyên nhủ, nhất định muốn rời giường tìm con, tới khi thấy con gái không sao, người mất hết sức lực ngã xuống giường.
- Mẹ, tại con không tốt, hại mẹ phải sợ hãi.
Đỗ Lệnh Hà nhào vào lòng mỹ phụ khóc òa:
- Tiểu Hà ...
Mỹ phụ đang định an ủi con gái thì thấy Đường Kính Chi đi vào, muốn khấu đầu tạ ơn lần nữa, Đường Kính Chi sao để nàng làm thế, bảo Ngọc Nhi đi tới cưỡng ép nàng trở lại giường.
Đỗ Lệnh Hà giúp mẫu thân đắp chăn, lấy khăn tay lau nước mắt, nói chuyện muốn tới Ni Lạc Thần tìm Mạnh Tử Đức nói ra, mỹ phụ nghe vậy cả kinh, nắm chặt tay con gái, nói thế nào cũng không chịu đồng ý.
Mạnh Tử Đức hiện nay đã là khâm phạm của triều đình, hơn nữa bị điên rồi, thân làm mẹ, sao có thể trơ mắt nhìn con gái nhảy vào lò lửa.
- Mẹ, con đã quyết định rồi, nhất định lên kinh thành tìm Mạnh đại ca, mẹ chỉ cần nói có đi cùng con hay không là được.
Khuyên bao lâu thấy mẫu thân vẫn không chịu, Đỗ Lệnh Hà nóng nảy nói dứt khoát:
- Hơn nữa cả đời này trừ Mạnh đại ca ra con sẽ không gả cho ai hết.
- Con ...
Đỗ Diêu Thị nghe vậy nước mắt trào ra, nàng biết con gái một khi đã quyết, có tám con trâu cũng không kéo lại nổi, chỉ biết ôm mặt khóc lóc.
Thấy mẫu thân khóc thương tâm, Đỗ Lệnh Hà nói:
- Mẹ đừng lo, ân công nói Mạnh đại ca được hoàng thượng tin tưởng, chuyến này tới kinh thành sẽ được thả ra, hơn nữa còn mời danh y trị bệnh cho Mạnh đại ca nữa.
Đỗ Diêu Thị hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Đường Kính Chi.
Mỹ phụ trước mắt vóc người thanh mảnh, da trắng trẻo, đôi mắt dài quyến rũ đã sưng đỏ, làm người ta không khỏi sinh thương xót.
- Đỗ cô nương nói đúng.
Đường Kính Chi nhìn ánh mắt cầu khẩn của Đỗ Lệnh Hà, thở dài:
- Thực ra Đường mỗ cũng vừa ở kinh thành tới không lâu.
- Mẹ, giờ mẹ yên tâm rồi chứ?
Đỗ Lệnh Hà lắc tay mẫu thân.
Đỗ Diêu Thị mặc dù tin Đường Kính Chi không lừa gạt mình, nhưng nếu hoàng đế có miễn tội cho Mạnh Tử Đức rồi mời danh y trị bệnh cho hắn thì sao? Bị điên đâu có như đau đầu hay phong hàn, có khi cả đời không chữa khỏi, trầm mặc không nói.
- Mẹ, mẹ lo đường xa không bình an sao?
Đỗ Lệnh Hà lại hỏi:
Đỗ Diêu Thị không tiện nói suy nghĩ của mình, chỉ gật đầu.
- Không sao, chúng ta có thể cá nam trang, mẹ xem, giống như Ngọc Nhi tỷ tỷ vậy.
Đỗ Lệnh Hà kéo tay Ngọc Nhi tới cho mẫu thân xem.
Từ lúc Đỗ Lệnh Hà nói muốn tới kinh thành tìm người Đường Kính Chi đã có tính toán của mình, bất kể nói thế nào Mạnh Tử Đức gián tiếp vì chủ ý của mình nên bị điên, về kinh thành hoàng đế nhất định không dễ dàng bỏ qua, nếu như có thể hộ tống mẹ con Đỗ gia tới tính thành, rồi nói chuyện mình cứu bọn họ, nói không chừng công tội thế là ngang nhau.
Thấy Đỗ Diêu Thị còn chưa gật đầu, Đường Kính Chi lại nói:
- Nếu Đỗ phu nhân lo đường đi không an toàn, hoặc giả tới kinh thành không có chỗ ở thì Đường mỗ có thể giúp.
Đỗ Diêu Thị vốn không muốn tới kinh thành, nhưng ân nhân cứu mạng nhiệt tình giúp đỡ, tính cách nàng nhu nhược không có chủ kiến, không tiện từ chối, thành ra tâm tư cũng thanh đổi.
Xa quê rời nhà, làm cái gì cũng khó, nhưng tướng công đã qua đời rồi, ở lại đất này cô nhi quả mẫu không dễ sống, cả nhà Hồ Hòe An đã bị bắt, nhưng bọn chúng còn có người thân, còn có đồng liêu, bằng hữu.
Tướng công nàng còn, còn có thể kháng cự được phần nào, nhưng nay trong nhà chỉ còn hai mẹ con, lại có chút gia sản, tin rằng chẳng bao lâu sẽ có kẻ xấu nhăm nhe, nói không chừng chính người trong họ sẽ là kẻ đầu tiên nhảy ra.
Thấy Đỗ Diêu Thị đã có phần động lòng, Đường Kính Chi cho thêm chút lửa:
- Nếu như phu nhân đổi ý, Đường mỗ có thể tìm người giúp mẹ con phu nhân bán điền sản, tới kinh thành rồi nếu không có chỗ dừng chân có thể ở tạm nhà Đường mỗ, Đường mỗ có một tiểu viện tại kinh thành, hiện giờ đang để không.
- Mẹ.
Đỗ Lệnh Hà thấy mẫu thân còn chưa đồng ý thì cuống lên, cơ hội tốt thế này nàng không muốn bỏ qua.
Đỗ Diêu Thị hết nhìn con gái lại nhìn Đường Kính Chi, cuối cùng gật đầu, cảm kích nói:
- Dân phụ và tiên phu đều là con độc nhất trong nhà, song thân hai bên đều đã qua đời nhiều năm, trong nhà không có người nữa, nếu ân công giúp đỡ, dân phụ mặt dày chịu ơn lần nữa, cùng nữ nhi chuyển tới kinh sư.
- Được, vậy Đường mỗ liên hệ với người quen mau chóng giúp mẹ con phu nhân bán điền sản. Thú thực, Đường mỗ còn có đại sự phải làm, không thể ở lại đây quá lâu.
Đỗ Diêu Thị lo âu:
- Ân công, trong nhà dân phụ vốn có chút điền sản, nhưng bị Hồ Hòe An thuê người kiện cáo, lấy cớ tài sản bất minh, e ...
- Phu nhân yên tâm, ta sẽ giúp phu nhân giải quyết hết.
Đỗ Diêu Thị chỉ nói một nửa Đường Kính Chi đã hiểu rồi, sảng khoái hứa ngay, có Tô Bác ở đây, chút việc vặn này có là gì.
Mẹ con Đõ gia khấu đầu cảm tạ.
Để mẹ con họ ở lại phòng nghỉ ngơi, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi lại tới hành quán khâm sai.
Tiếng thối của Tô Bác đã truyền khắp Lưu Châu rồi, giờ là lúc lấy thánh chỉ ra.
Tới hành quán khâm sai, Đường Kính Chi sau khi trình bày chuyện mẹ con Đỗ gia, đi thẳng vào chủ đề:
- Tô đại nhân, tại hạ tới đây còn một đại sự nữa muốn thương lượng.
- Ồ, chuyện gì công tử cứ nói.
Tô Bác gọi một hộ vệ tới bảo hắn đi xử lý chuyện điền sản của Đỗ gia, rồi hỏi:
Quế công công và Đinh công côn lúc nào cũng kè kè bên Tô Bác không rời nửa bước, khỏi nói cũng biết hoàng đế phái tới giám thị ông ta.
Đường Kính Chi chưa từng gặp hai người này trong cung, hẳn là tâm phúc của hoàng thái hậu, đã phái họ tới đây chắc chắn phải biết mục đích chuyến đi của Tô Bác cùng vài chuyện liên quan nữa.