Tiễn Hồ Khiếu Lâm đi rồi, Điền Cơ sai hạ nhân đi tìm đứa con út Điền Thành, lão thì đi tới tới một tiểu viện khá hẻo lánh ở hậu viện.
Trước cửa có mấy nha hoàn, thấy lão tới đồng loạt uốn gối đồng thanh hô:
- Nô tỳ thỉnh an lão gia.
Trong đó có một thiếu nữ mặc váy tím nhạt da trắng môi hồng tướng mạo cực kỳ xinh đẹp thanh tú, khi thỉnh an giọng hơi lớn một chút, Điền Cơ mắt hơi nheo lại tới trước mặt thiếu nữ đó, hỏi:
- Khinh Dao đã khỏe hơn chưa?
- Bẩm lão gia, y sư được mời tới không tra rõ nguyên nhân mắc bệnh, cho nên bệnh của tiểu thư vẫn không thấy có chút khởi sắc nào.
Thiếu nữ váy tím đầu cúi gằm ánh mắt có chút hoảng loạn.
Điền Cơ hừ một tiếng rất khẽ, đưa tay nâng cằm thiếu nữ váy tím lên, cần cổ thanh mảnh, da thịt trắng như ngọc, bầu ngực uốn lượn đầy đặn, lão gật gù nói:
- Tối nay tới phòng ta hầu hạ.
Dứt lời đi vào trong phòng.
Thiếu nữ váy tím như bị sét đánh, mặt tái nhợt không còn sắc máu nào, hai chân nhũn ra khuỵu xuống đất, đám nha hoàn xung quanh đứa thì thương hại, đứa thì hâm mộ.
Điền Cơ chẳng hề kỵ húy đi thẳng qua tấm rèm buông kín, nhìn phía giường có một thiếu phụ sắc mặt nhợt nhạt, giống như đang ngủ say.
Điền Cơ gằn giọng nói:
- Đừng vờ vịt nữa, ngươi tưởng rằng có thể lừa được bản quan hay sao.
Hàng mi thiếu phụ kia hơi run rẩy, nhưng không có chút động tĩnh nào.
Điền Cơ nổi giận, đi tới giật mạnh chăn ra, thiếu phụ đó biết không hay, nhưng vừa mở mắt ra cái cổ nõn nà đã bị Điền Cơ bóp trong bàn tay chắc khỏe, làm hít thở không thông, chẳng mấy chốc mặt đã đỏ lựng.
Điền Cơ vung tay còn lại tát liền hai phát như trời giáng:
- Con điếm thối, lần trước bản quan nghe kiến nghị của ngươi, để Trương Thiếu Kiệt đi giết Đường Kính Chi, kết quả không thành công cho nên mới rơi vào cảnh hôm nay, ngươi có biết không, tên tiểu tử đó gièm pha trước mặt hoàng thượng, làm hoàng thượng bắt đầu ra tay với bản quan rồi.
Má thiếu phụ đau rát, tức thì xuất hiện hai dấu tay đỏ, hít thở cực kỳ khó khăn, theo bản năng giãy dụa muốn thoát khỏi tay của Điền Cơ.
Điền Cơ lúc này nguôi giận quá nửa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bầu ngực ngạo nghễ mê người của Điền Khinh Dao.
Thời gian trước đó, Điền Cơ vì lung lạc quan viên dưới tay, muốn Điền Khinh Dao đi bồi tiếp bọn họ, ả là cháu của lão, lại còn là phu nhân thành thủ, thân phận không tầm thường, cho nên dễ khơi lên dục vọng chinh phục của nam nhân.
Có điều Điền Khinh Dao hứa với Trương Thiếu Kiệt sau này không chung chạ với nam nhân khác nữa, cho nên nấp trong tiểu viện vờ bị bệnh.
Vốn trước khi thánh chỉ tới Điền Cơ không có mấy cảm giác nguy hiểm, nên mắt nhắm mắt mở mặc cho Điền Khinh Dao vờ bệnh, nhưng hiện giờ lão không bình tĩnh được nữa rồi, muốn tận dụng tất cả nguồn lực, lung lạc quan viên dưới trướng đứng về phía mình.
Điền Khinh Dao tuy là một mỹ nhân, nhưng để được gọi là giai nhân tuyệt sắc thì kém xa lắm, có điều ả sinh ra có đôi mắt hoa đào, lúc nào cũng ướt át xuân tình, cơ thể lại cực kỳ nóng bỏng, mang khí chất lẳng lơ mị hoặc, có thể xem như thứ hồng nhan họa thủy.
Lần trước Hồ Khiếm Lâm tới Điền phủ bàn việc, chỉ tình cờ gặp Điền Khinh Dao có một lần đã động lòng rồi.
Điền Khinh Dao vì giả bệnh cho giống, cho nên trên người chỉ mặc một chiếc áo lụa nhẹ, vừa rồi vùng vẫy, cổ áo trễ ra, da dẻ trắng mơn mởn trước ngực lộ cả ra ngoài, nhìn xuống một chút là thấy được hai ngọn núi gồ lên dưới cái yếm đỏ, làm nam nhân nào cũng muốn bóp cho thỏa thuê.
Bàn tay Điền Cơ bóp cổ Điền Khinh Dao bất giác lỏng ra, di chuyển xuống dưới.
- Khụ khụ ...
Điền Khinh Dao cuối cùng cũng thở được, ra sức hít hơi, ngực phập phồng dữ dội, gò núi đầy đàn hồi kia càng rung rinh tao nên cảnh tượng khiến hai mắt Điền Cơ sung huyết, toàn thân khô nóng, dục vọng thiêu đốt toàn thân lão như muốn cháy thành than.
Chẳng ho được mấy cái thì tiếng ho biến thành tiếng ư a vô ngĩa, miệng ả bị lấp kín, còn bầu vú bị đôi bàn tay gân guốc tiến sâu vào trong áo ả, từ sự nhúc nhích của y phục có thể thấy bàn tay kia đang tiến tới chỗ nó không nên đụng vào, thoáng chốc hai bầu ngực bị nắm bóp, Điền Khinh Dao mở to mắt kinh hoàng, ả không ngờ Điền Cơ cũng sinh lòng dâm dục với mình, có điều Vương Mông đã chết, Trương Thiếu Kiệt hành tung bất định, ả không còn tác dụng, cũng không còn ai nương tựa nữa cho nên không dám né tránh.
Bị đẩy ngã xuống giường, cảm thấy hơi thở của nam nhân nóng hầm hập đầy dục tính phả lên mặt, rồi nam nhân đó đang nằm úp trên người ả, chơi đùa thân thể của mình, hai bàn tay tham lam như đang muốn xác nhận bầu ngực ngạo nghễ kia, rồi cái có thứ chuyển động quanh núm vú, tuy cách lớp yếm nhưng ả cảm nhận được cái lưỡi ghê tởm đó.
Điền Khinh Dao dù chung chạ với rất nhiều nam nhân, nhưng lần này không cảm thấy chút khoái cảm nào, trong lòng ả chỉ có sợ hãi, người run lên từng cơn.
Cho tới tận khi một bàn tay của Điền Cơ vén váy ả, đùi ả cảm thụ được sự thô ráp của bàn tay đó sờ vào, miệng lão tách ra hôn lên cổ ả, Điền Khinh Dao mới hô lên:
- Đừng, thúc phụ ...
Hai chữ "thúc phụ" truyền vào tai, Điền Cơ bừng tỉnh, đứng bật dậy, quay lưng về phía ả hít liền mấy hơi lớn trấn tĩnh lại, nói:
- Từ hôm nay trở đi tốt nhất ngươi ngoan ngoãn nghe ta sai bảo, nếu không làm hỏng việc của ta đừng trách ta không khách khí.
Rồi phát tay áo bỏ đi.
Rời khỏi tiểu viện của Điền Khinh Dao, Điền Cơ tới thư phòng, ở cửa thư phòng vừa vặn gặp đứa con út của mình, Điền Thành.
Điền Thành mặc áo gấm lam, người không cao, thân hình gầy gò, tướng mạo miễn cưỡng có thể nói là không khiến người ta phản cảm, đáng chú ý nhất là đôi mắt hắn nhỏ ti hi, ánh lên vẻ gian giảo, thấy phụ thân, vội đi tới đỡ tay:
- Phụ thân đại nhân, người tìm hài nhi có việc ạ?
Thấy nhi tử chu đáo hiếu thuận như thế, lòng già của lão được an ủi nhiều, tâm tình tốt lên, vuốt râu hỏi:
- Ừm, chúng ta vào phòng rồi nói chuyện.
~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~
Điền Cơ vừa đi, thiếu nữ váy tím mặt mày hoảng loạn chạy vào phòng.
- Tiểu thư, tiểu thư, người cứu nô tỳ với.
Thiếu nữ đó quỳ trước giường dập đầu liên hồi, van xin.
Thiếu nữ váy tím này tử nhỏ lớn lên trong hậu viện hào môn, có chút tâm kế, tất nhiên không cho rằng Điền Cơ nhìn trúng mỹ mạo của mình muốn thu vào phòng nên mới muốn đêm nay tới hầu hạ.
Trong Điền phủ nha hoàn nô bộc xinh đẹp hơn ả không phải là ít, Điền Cơ đường đường là một Tri Châu, sao nhìn trúng ả được?
Mục đích của lão ắt phải là muốn mình làm tai mắt, theo dõi nhất cử nhất động của tiểu thư, nhưng tiểu thư đâu phải ngốc, lại còn rất tàn nhẫn, nếu ả dám phản bội, kết quả tuyệt đối chỉ có đường chết.
Nhưng lúc này Điền Khinh Dao cũng đang rối bời.
Điền Cơ muốn Điền Khinh Dao tới Hồ phủ làm khách mục đích khỏi cần nói cũng biết, muốn lợi dụng cơ thể của ả lôi kéo quan viên thủ hạ, nhưng Điền Khinh Dao sau khi chung chạ làm phu thê hờ với Trương Thiếu Kiệt, không ngờ thực sự động lòng rồi, muốn theo hắn cả đời, hiện giờ Điền Cơ hạ lệnh này, làm ả cũng hoảng hốt không thôi.
Nếu nghe theo, sau khi Trương Thiếu Kiệt trở về biết được rất có khả năng bỏ ả mà đi.
Nhưng nếu không nghe lời, Điền Cơ có trăm thủ đoạn ép ả vào khuôn khổ, thậm chí cho phép Hồ Khiếm Lâm kia được dùng bạo lực, tới khi đó ả chỉ là nữ tử yếu đuối sống nhờ sống gửi làm sao phản kháng?
Kiên quyết không đồng ý, tự sát?
Trong đầu Điền Khinh Dao lóe lên mấy chữ đó, một thoáng ả quyết tâm hi sinh vì tinh, có điều nghĩ một lúc rồi lại lắc đầu, chưa nói ả có dũng khí tự sát hay không, nếu ả chết rồi, sau này Trương Thiếu Kiệt trở về lấy ai giúp hắn đây.
Nắm chặt hai nắm đấm, Điền Khinh Dao đã có quyết định cuối cùng.