Cung nữ kia đang khom lưng tiễn hoàng đế còn chưa đi, nghe thế quay lại nhìn Tề Đức Thịnh.
- Ngươi ... Ngươi ...
Tề Đức Thịnh biết cung nữ kia là nữ quan tâm phúc bên Hoàng thái hậu, mỗ hôi vã như tắm, hoàng đế cũng đành, hai bên giao tình sâu nặng, làm sai chuyện gì lão khóc lóc kể chuyện trước kia làm động lòng là xong, còn hoàng thái hậu thì khác, nói không chừng lệnh người giết lão ta ngay.
Toàn Kế biến sắc, xung quanh đây không phải chỉ toàn người bọn chúng, Tề Đức Thịnh quyền lớn, nhưng trong hoàng cung cũng có không ít kẻ đối đầu, nhất là Tề Đức Thịnh quá hung tàn, gần như toàn kẻ thù sinh tử, không từ thủ đạp lão ta xuống leo lên.
Giờ Đường Kính Chi cứ luôn miệng cửu thiên tuế, nếu còn ở lại cãi vã với y, để cách xưng hô này lan đi, chuyện không có cũng thành có mất rồi, lúc đó những kẻ kia vo ve bên tài hoàng đế, không biết trước được gì, vội vàng kéo Tề Đức Thịnh đi.
- Đường cử nhân, thực sự có kẻ xưng hô Tề công công là cửu thiên tuế sao?
Cung nữ xinh đẹp khe hỏi khẽ:
- Cái này à?
Đường Kính Chi gãi đầu:
- Sau hôm nay thế nào chẳng có.
"Phì" Cung nữ kia không nhịn nổi cười, nàng sao chẳng hiểu, chuyện này tới tai những kẻ ưa nịnh nọt tâng bốc thì chắc chắn sẽ xưng hô Tề Đức Thịnh như thế, cũng phải công nhận chàng trai tuấn tú luôn có ưu thế, nói nhỏ:
- Được rồi, ba chữ "cửu thiên tuế" này nô tỳ sẽ kiếm cơ hội nói cho Hoàng thái hậu nghe, giờ ngài xuất cung làm việc đi, Hoàng thái hậu rất trông đợi đó.
- Được, đa tạ tỷ tỷ.
Đường Kính Chi chắp tay nói, nhanh chóng rời cung.
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Cùng lúc này hoàng đế trẻ ở cung Từ Ninh trình bày lại mọi việc lần nữa cho Hoàng thái hậu.
- Chẳng qua tên Tề Đức Thịnh đó lòng dạ khó lường muốn hại Đường Kính Chi thôi.
Hoàng thái hậu phán định chuyện này:
- Tấu chương đó rất có khả năng do Toàn Kế thu thập được.
Hoàng đế trẻ vẫn còn nghi kỵ.
- Đường Kính Chi nếu thực sự có mưu đồ y chẳng mang theo thê thiếp lên kinh, chẳng mua nhà mua cửa chuẩn bị kinh doanh làm cái gì.
Hoàng thái hậu nói chắc nịch:
- Hai tên nô tài to gan, dám hùa nhau lừa trẫm! Đợi trở về xem trẫm xử lý chúng thế nào.
Hoàng đế trẻ mắt đảo một vòng rồi hùng hổ mắng:
- Được rồi, khỏi cần đóng kịch trước mặt ai gia nữa, tên Toàn Kế đó chẳng phải kẻ làm nổi chuyện gì, chỉ a dua thôi, hoàng thượng không nỡ phạt cũng được, nhưng tên Tề Đức Thịnh đó không thể giữ lâu.
Hoàng thái hậu lạ gì con mình, chửi mắng thế chẳng qua muốn lấp liếm cho qua chuyện này thôi:
- Mẫu hậu ..
Hoàng đế trẻ cả kinh:
Khi hắn còn chưa biết đi thì Tề Đức Thịnh đã được điều tới đông cung hầu hạ rồi, khi đó trừ nhũ mẫu của hắn, thì có Tề Đức Thịnh này thường xuyên ở bên chăm bẵm từng ly từng tí, tình cảm cực kỳ sâu nặng.
Hoàng thái hậu nắm tay hoàng đế trẻ, nói:
- Hoàng nhi, ai gia biết con là người trọng tình cảm, nhưng muốn thành bậc đế vương hợp cách, phải làm điều cần làm phải làm, không thể chỉ biết hành động theo cảm tính.
- Nhưng Tề Đức Thịnh không phạm tội gì lớn!
Hoàng đế trẻ cuống lên:
Hoàng thái hậu thở dài, giang sơn dễ đổi, bản tình khó dời, nàng cũng không nghĩ con mình có thể thay đổi trong sớm tối, không nói gì thêm mà vươn tay lấy một cái khăn gấp ngay ngăn ở bàn nhỏ gần đó, đưa cho hoàng đế trẻ.
Đang nói chuyện Tề Đức Thịnh, Hoàng thái hậu tự nhiên đưa cái khăn này ra làm gì, hoàng đế trẻ ủ ù cạc cạc mở ra , thấy hoa văn bên trên đó rất thú vị, hỏi vội:
- Mẫu hậu, ai hiến cho người cái khăn đẹp thế?
- Đường Kính Chi.
Hoàng thái hậu cầm chén trà nhấp một ngụm, bình đạm nói:
Hoàng đế trẻ nhìn hình đứa bé bên trên đầy hứng thú, lật qua lật lại xem mấy lượt, chợt nghĩ tới điều gì, giọng quai quái:
- Mẫu hậu, sao Đường cử nhân lại tặng khăn cho người?
Hoàng thái hậu bất giác nhớ lại chuyện hiểu lầm lúc nãy, má không khỏi phớt hồng, có điều vẫn trấn tĩnh như thường nói:
- Vì y muốn hợp tác với ai gia kinh doanh đồ thêu.
- A, tên này đúng là không gì không dám nghĩ, không gì không dám làm.
Hoàng đế trẻ thấy nực cười:
- Làm gì có chuyện như thế được chứ!
- Sai, ai gia đã đồng ý với y rồi!
Câu này làm hoàng đế trẻ há hốc mồm, còn tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại cẩn thận:
- Mẫu hậu, người đồng ý hợp tác làm ăn với Đường Kính Chi?
- Hoàng thượng, ai gia hiểu ý người, đổi lại nếu lúc khác, ai gia tuyệt đối không đồng ý chuyện này. Nhưng tình thế hiện nay không còn cách nào nữa, người đăng cơ chưa lâu, uy còn chưa tích đủ, rất nhiều quan viên đặc biệt quan lớn dịa phương khinh thường mẹ góa con côi chúng ta. Giờ quốc khố trống không, cung cấp được vật tư cho binh sĩ biên cương đã kiệt quệ rồi, nhưng tiền cần phải tiêu càng nhiều.
Hoàng thái hậu thở dài:
- Giờ mùa xuân đã tới, nạn dân sắp phải trở về cầy cấy, nhưng về tới nhà ngay cả cái ăn không có thì sao bọn họ dám về? Bọn họ không về, bao nhiêu ruộng đất phương bắc bỏ hoang, đến mùa thu năm nay hộ bộ thu sao được bạc, dân lại lấy cái gì mà ăn, phương nam giàu có tới mấy chẳng chịu nổi gánh nặng này, lúc đó ắt xảy ra loạn.
Hoàng đế trẻ lúc này không còn chút dáng vẻ quân chủ một nước nữa, như đứa trẻ con làm sai chuyện gì, cúi đầu nói:
- Mẫu hậu, tại hài nhi vô dụng làm người chịu uy khuất.
- Hài tử ngốc, chỉ cần con ngồi vững giang sơn này, ai gia chịu chút ủy khuất có là gì.
- Giờ có khâm sai thứ hai hỗ trợ, quốc khố không còn khó khăn như mùa đông nữa, nhưng để hỗ trợ nạn dân về nhà trồng cấy trở lại còn thiếu nhiều lắm.
- Cho nên người mới phải hạ mình đồng ý hợp tác với Đường Kính Chi.
Hoàng đế trẻ lòng tự trách vô cùng, đầu càng cúi gằm xuống:
- Đúng vậy.
Hoàng thái hậu thu khăn gấm lại, đồng thời thu lại xúc động vừa rồi, trở lại làm một vị quốc mẫu cao quý:
- Hoàng thượng yên tâm, ai gia không tự mình đứng ra ảnh hưởng tới thể diện của long tộc đâu, chuyện là thế này ...
Hoàng đế trẻ nghe tới đâu gật tới đó, thầm nghĩ tên Đường Kính Chi này rất chu đáo.
Có điều Hoàng thái hậu thoáng cái thay đổi đề tài làm hắn choáng váng:
- Giờ hoàng thượng đã hiểu vì sao phải loại bỏ Tề Đức Thịnh chưa?
- Chỉ vì Đường Kính Chi giúp trẫm kiếm chút tiền mà phải hạ Tiểu Tề Tử sao?
- Sai, không phải kiếm chút tiền, mà giúp chúng ta ngồi vững trên giang sơn vương triều này.
Hoàng thái hậu nghiêm khắc nói:
- Ai gia nói lâu như vậy mà hoàng thượng còn chưa hiểu sao?
Hoàng đế trẻ thấy hoàng thái hậu nổi giận thật rồi thì im re, không dám xin xỏ gì cho Tề Đức Thịnh nữa.
- Hoàng thượng, người không còn nhỏ nữa đâu, sao cứ mãi hành động theo cảm tính, không suy xét thấu đáo như thế, đừng nói với ai gia Tề Đức Thịnh chỉ là thái giám vô học làm việc lỗ mãng một chút, có thể giáo dục lại! Hành vi của kẻ này thực sự là khinh nhờn hoàng thượng , bị quyền lực làm mờ mắt, quên đi thân phận của một nô tài rồi, sao có thể dung thứ?
Hoàng thái hậu giọng mỗi lúc một uy nghiêm:
- Thực ra từ lúc Đường Kính Chi tới kinh thì ai gia đã cho người nghe ngóng về y rồi, chỉ có điều không chú tâm lắm, tới khi y nhiều lần giúp hoàng thượng, tỏ ra có tầm nhìn chính vụ, mới sai người tăng cường điều tra. Người này từ khi cha mẹ qua đời, xếp bút nghiên gánh vác gia nghiệp, có bản lĩnh thực sự, không giống như đám Tần Mục chỉ biết nói mồm, gặp chuyện chỉ làm loạn thêm không được ích gì cả.
Hoàng đế trẻ nghe Hoàng thái hậu phê phán đám Tần Mục, trong lòng không tán đồng, hắn vẫn cho rằng những người này có tài kinh bang tế thế, chẳng qua hơi thiếu kinh nghiệm thực tế, thầm nhủ đợi bọn chúng tới địa phương làm ra chính tích để cho Hoàng thái hậu và đại thần trong triều xem, lúc đó hắn là đấng minh quân biết nhìn người cũng được nở mày nở mặt.