- Chuyện này, Tiểu Tề Tử làm việc trẫm rất yên tâm.
- Lòng trung thành của Tề công công không cần hoài nghi, nhưng nếu an bài nhiều xưởng vệ bảo hộ, ắt có sơ hở, hoàng thượng, người quên chuyện Bùi Đạc rồi hay sao?
- Vậy ngươi nói phải làm sao? Hay là trẫm đi ngay bây giờ?
Vừa nói tới chuyện rời cung là hoàng đế trẻ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy không đợi nổi phút nào.
Đường Kính Chi thấy hắn một lòng nghĩ tới chuyện chơi bời, đem điều mình nói trước đó vứt đi hết cả, thầm tự trách mình quá nóng vội, đáng lẽ chưa nên nhắc tới việc này với hắn, đợi vài ngày hắn chú tâm vào chính sự, dần dần hỏi ra đâu phải muộn, liền nói:
- Hoàng thượng, xuất cung là chuyện lớn, hay là đi hỏi Hoàng thái hậu đã.
Quả nhiên nhắc tới hoàng thái hậu, hoàng đế trẻ như bị hất một chậu nước lạnh vào mặt:
- Chuyện này, chắc là không cần đâu.
Đường Kính Chi lắc đầu:
- Hoàng thượng, người lo Hoàng thái hậu không đồng ý sao, người đừng lo! Học sinh cho rằng, chỉ cần người rời cung vì chính sự, hoàng thái hậu sẽ không ngăn cản đâu.
Đường Kính Chi vừa dứt lời, Hoàng đế trẻ gật đầu như bổ củi:
- Đúng đúng, trẫm rời cung vì chính sự, đâu phải đi chơi, ở đây đợi trẫm.
Rồi rời ngự thư phòng lên long liễn tới thẳng Từ Ninh Cung.
Đường Kính Chi chỉ phải đợi trong ngự thư phòng một tuần hương đã hấy hoàng đế trẻ mặt tươi hơn hớn đi về, kể Hoàng thái hậu nghe nói là y kiến nghị rời cung vi hành, mày không nhíu lấy một cái, đã thoải mái gật đầu, kết quả làm hắn nghĩ mấy cái cớ đều không phải dùng:
- Đường cử nhân, Hoàng thái hậu đã đồng ý rồi, chúng ta đi thôi, lâu lắm rồi trẫm không rời cung giải khây.
Đột nhiên Đường Kính Chi nghiêm túc nói:
- Hoàng thượng, người định ra ngoài cung một lần, về sau không muốn ra xem thế giới ngoài kia nữa sao?
- Đương nhiên là không, nếu như mỗi tháng có thể ra ngoài một lần thì quá tốt.
- Như vậy học sinh cho rằng, nếu lần này hoàng thượng rời cung, thu thập đủ tin tức cuộc sống ngoài dân gian, trở về cho hoàng thái hậu biết, sau này hoàng thái hậu sẽ không ngăn cản người vi hành nữa.
Đường Kính Chi khom lưng nói:
- Ặc, ngươi yên tâm, lần này trẫm rời cung để tìm hiểu dân tình thật mà.
Hoàng đế trẻ lên tiếng khẳng định, lúc này tiểu thái giam báo ba người Tề Đức Thịnh, Tiêu Kiến cùng Toàn Kế đã tới, thấy ba người này mặt hoàng đế trẻ hiện nụ cười sáng lạn, bảo bọn họ tổ chức nhân thủ đáng tin cậy, lập tức rời cung.
Cả ba cả kinh, hoàng đế rời cung bất ngờ như thế, nếu không chuẩn bị vẹn toàn, có sơ xuất gì, chưa nói hoàng đế bị hại, chỉ cần bị kinh hãi, bọn chúng cũng mất đầu, có điều nghe thấy hoàng thái hậu đã đồng ý, liền không nói nữa, đi tổ chức người.
Đám người Tề Đức Thịnh làm việc với hiệu suất rất cao, chẳng bao lâu đã tập trung hơn hai mươi người của nội xưởng, còn an bài gần trăm Vũ Lâm quân mặc thường phục ngầm bảo hộ bốn phía.
Hoàng đế trẻ cũng đã thay thường phục, cùng bọn họ lặng lẽ rời cung từ cửa sau.
Vừa mới rời khỏi cửa cung, hoàng đế trẻ liền quên hết ngay những lời trước đó, tính xem đi đâu chơi, nhìn khuôn mặt hoàng đế hiếm có lắm mới lộ ra nụ cười vui mừng từ tận đáy lòng, tuy không muốn làm hỏng hứng trí của hắn, nhưng vẫn đi tới ngăn cản.
Đúng thế Hoàng đế trẻ phải nhốt mình trong cung, cuộc sống khô khan tẻ nhạt, nhưng hắn xuất thân hoàng gia, từ nhỏ tới lớn ăn sung mặc sướng, giờ là hoàng đế nắm cả giang sơn, thế gian sao có thể để chuyện tốt đẹp cho hắn chiếm hết, ngoài kia có những người mong cuộc sống buồn tẻ vô vị như hắn mà không được.
Đem so ra, hắn đã hạnh phúc hơn rất nhiều người rồi.
Chặn trước mặt hoàng đế, Đường Kính Chi khom người thận trọng nói:
- Hoàng thượng, hôm nay người rời cung là để thị sát dân tình.
- To gan! Hoàng thượng muốn làm gì cần ngươi chỉ bảo à?
Hoàng đế còn chưa nói gì, Tề Đức Thịnh đã sấn sổ tới quát tháo:
- Đúng thế, Đường cử nhân, ngươi ăn tim gấu gan báo rồi.
Toàn Kế cũng vào hùa:
Thực ra nghe hoàng đế nói bóng gió muốn đi chơi hai tên này đã khiếp hãi định ngăn cản rồi, đơn giản vì Ni Lạc Thần này có chỗ mà nam nhân toàn thiên hạ muốn tới, nhưng bọn chúng dám đưa hoàng đế tới đó chơi thì đảm bảo quay về bị Hoàng thái hậu cho rụng đầu hết, có điều Đường Kính Chi lên tiếng ngăn cản tính chất sự việc lại khác hẳn.
Đường Kính Chi chỉ lạnh lùng nhìn hai kẻ đó không nhượng bộ.
Nếu là trước kia coi mình là thân phận hạ nhân, Đường Kính Chi không làm việc này, nhưng hiện khác rồi, y gắn vận mệnh, thậm chí đặt cược lên hoàng đế, thử nghĩ Thuận vương ít tuổi hơn đã ghê gớm thế nào, sao để hoàng đế hoang đường mãi được,
Hoàng đế trẻ bị hành động cả gan của Đường Kính Chi làm không được vui, nhưng mà nghĩ muốn sau này còn ra khỏi cung thì không thể không đi thị sát một chút có cái về bẩm báo với hoàng thái hậu:
- Được, nghe ngươi, dẫn đường đi.
- Vâng.
Đường Kính Chi đứng dậy, đi trước thật:
Tề Đức Thịnh định quát Đường Kính Chi to gan dám đi trước hoàng đế, nhưng bị hoàng đế trẻ trừng mắt lên, lời ra tới miệng phải nuốt lại.
Sắc mặt của Toàn Kế cực kỳ khó coi, vì thái độ của hoàng đế với Đường Kính Chi thực sự nghe theo quá độ rồi, ngay cả đám Tần Mục trước kia cũng chưa bao giờ có đãi ngộ này.
Lần đầy tiên hắn sinh nghi vấn, mình lựa chọn đứng về phía Tề Đức Thịnh có phải là sai rồi không?
Có điều tiếp đó hắn thấy Tề Đức Thịnh chu đáo giúp hoàng đế buộc áo khoác, còn nhỏ giọng dặn dò, hoàng đế thì quay sang nhìn với ánh mắt thân thiết, nghi vấn trong lòng Toàn Kế tan biến.
Dù nói thế nào hoàng đế trẻ do Tề Đức Thịnh chăm bẵm từ nhỏ, tình cảm của họ, tuyệt đối không phải một Đường Kính Chi dựa vào vài ý kiến có ích mà thay thế được.
Nếu Đường Kính Chi nhìn thấy cảnh này thì tự tin có thể hạ Tề Đức Thịnh sẽ giảm đi không ít.
Đi được vài bước có người mang ngựa tới, mọi người lên ngựa hướng về phía tây thành, lúc này vừa mới qua trưa, trên đường người qua kẻ lại, tiếng người bán rong chào mời không ngớt vang lên bên tai, hoàng đế trẻ ngồi trên lưng ngựa, mắt nhìn trái liếc phải, phải nhịn lắm mới không kéo cương ngựa dừng lại.
Tề Đức Thịnh, Toàn Kế, Tiêu Kiến mặc dù trung thành với hoàng đế, nhưng trong lòng bọn họ chẳng hề có cái gọi là vương triều xã tắc, lê dân bách tính, bọn họ chỉ cần biết ôm chặt lấy chân hoàng đế, làm hoàng đế vui, giữ lấy thánh sủng không suy là được rồi.
Cho nên thấy hoàng đế rõ ràng muốn dừng lại dạo chơi, cả ba ra sức dung túng giật dây, đương nhiên tuyệt đối không dám để hoàng đế tới sông Tần Hoài.
Đường Kính Chi cưỡi ngựa đi trước, nhưng nghe thấy hết những lời này, nhưng y không vì thế sinh ác cảm với bọn họ, y hiểu được tâm thái của một hạ nhân là thế nào, song y lo lắng hoàng đế trẻ thay đổi chủ ý, dù sao người ta là vua một nước, nhất định muốn xuống phố dạo chơi có ngăn cũng không được.
May là hoàng đế trẻ vẫn còn nhớ lời Đường Kính Chi nói trước khi rời cung, chỉ cần lần này ra ngoài có thu hoạch, như vậy Hoàng thái hậu sẽ không cấm cản nữa, sau này có thể rời cung rồi.
Vì "chí hương cao xa" mỗi tháng rời cung một lần, hoàng đế trẻ mới nhẫn nhịn được.
Cứ như thế bọn họ thuận lợi rời khỏi cổng thành, lúc này Đường Kính Chi ra roi, tăng tốc.
- Ui chao, trời ơi, chủ tử, người thong thả một chút, đừng phi nhanh quá.
Hoàng đế trẻ vừa mới vung roi quất mạnh mông ngựa, Tề Đức Thịnh đã cuống quít hét lên, đồng thời hai chân kẹp bụng ngựa đuổi theo.
Toàn Kế và Tiêu Kiến cũng thất kinh, thúc ngựa bám sát.
Chỉ có Đường Kính Chi thấy hoàng đế trẻ phóng qua mình ngồi trên lưng ngựa vững vàng, kỵ thuật trông có vẻ còn cao hơn mình mấy phần, không ngăn cản, ngược lại còn tăng tốc, đua với hắn.