Lời này của Đường Kính Chi tuy không hoàn toàn thực lòng, nhưng trước kia ở công ty còn phải nhìn sắc mặt xếp mà làm việc nữa là ở bên hoàng đế.
Nghe câu trả lời của Đường Kính Chi, sắc mặt hoàng đế trẻ tốt hơn rất nhiều, giọng kiên quyết:
- Đúng, chỉ cần trẫm nỗ lực nhất định thành một minh quân.
Lại đi thêm vài bước hoàng đế trẻ đột nhiên xua tay đuổi đám Tề Đức Thịnh lùi ra xa, chỉ cho Đường Kính Chi đi bên cạnh, lúc này mới hỏi:
- Đường cử nhân, trẫm dù sao cũng là vua một nước, bình thường không thể rời hoàng cung, như thế làm sao trẫm thấy được cuộc sống chân thực của con dân, ngươi nói xem trẫm phải làm gì mới có thể biết được những việc mình làm có khiến cuộc sống con dân của trẫm có được cải thiện hay không?
- Chuyện này, hoàng thượng phải chịu khó lắng nghe nhiều phía, vạn lần không thể chỉ nghe lời một mình ai, nhất là cận thần sủng thần bên cạnh, như Tề công công và Toàn công công, bọn họ sợ hoàng thượng nổi giận, trừ khi sự việc quá lớn, không áp được mới nói cho người nghe.
Đường Kính Chi không chút do dự trả lời:
- Đương nhiên, học sinh không nói bọn họ làm sai, dù sao trách nhiệm của bọn họ là phục vụ hoàng thượng, chăm sóc cuộc sống hoàng thượng, mua vui cho người, chứ không phải là lấy giang sơn xã tắc làm trọng như đại thần trong triều.
Hoàng đế trẻ mới đầu nghe Đường Kính Chi nói xấu Tề Đức Thịnh và Toàn Kế còn tưởng y thừa cơ gièm pha, nhưng nghe hoàn chỉnh cả câu lại thấy lời y tuy có mâu thuẫn nhưng cực kỳ có lý.
- Tức là cả lời ngươi cũng thế?
Hoàng đế trẻ nhìn Đường Kính Chi đầy thâm ý:
Đường Kính Chi mặt thản nhiên như không đáp:
- Đương nhiên ạ, thần chỉ là thương nhân cũng có giới hạn góc độ của mình.
Hoàng đế trẻ hài lòng với câu trả lời của y:
- Vậy có biện pháp thực tế nào không?
- Bẩm hoàng thượng, học sinh kiến nghị, trừ chịu khó nghe các đại thần tấu báo hoàng thượng có thể cải tổ lại nội xưởng, dùng một chỉ huy sứ, hai phó chỉ huy sứ, ba người đều có quyền diện thánh dâng tấu, chỉ huy sứ không có quyền hạ phó chỉ huy, như thế địa vị ba người này chênh lệch không nhiều, có nguồn tin riêng, hoàng thượng có việc, hỏi riêng từng người họ là có thể biết đại khái.
Hoàng đế trẻ trầm tư một lúc rồi khẽ gật đầu, hắn cũng đã ý thức được chỉ tin dùng một người quá nhiều tệ nạn, Tề Đức Thịnh thì hắn đã đồng ý Hoàng thái hậu đợi thời cơ hạ xuống rồi, giờ cần chọn ra ba tâm phúc có thể tin cậy.
- Đường cử nhân, ngươi thấy hiện giờ trẫm còn phải chú ý điều gì nữa.
Hoàng đế trẻ trước kia cũng có phần không tin tưởng Đường Kính Chi, chỉ thấy y có chút tài thôi, nhưng qua ngày hôm nay mới nhận ra người nào thực sự muốn tốt cho mình, hơi áy náy vì có lúc đánh giá sai lệch về y.
Tất nhiên hoàng đế trẻ không biết cho tới hôm nay Đường Kính Chi thật sự suy tính cho cái vương triều này, cho hoàng đế.
Đường Kính Chi nghiền ngẫm hồi lâu mới lên tiếng:
- Bẩm hoàng thượng, theo tình hình bây giờ, vì các hoàng tử khác còn chưa rời kinh, cho nên không tiện cho hành động quá lớn, điều nên làm là thêm dòng máu mới vào địa phương.
- Thêm dòng máu mới vào địa phương là sao?
Hoàng đế trẻ bị cách dùng từ mới mẻ của Đường Kính Chi chẳng hiểu sao, nhưng đồng thời cũng khơi lên hứng thú lớn.
Đường Kính Chi vỗ đầu, dùng từ thế này chẳng trách người ta không hiểu, giải thích:
- Ý học sinh là năm ngoái vì tiên hoàng bị bệnh nặng, thi Hội trì hoãn tới mùa xuân năm nay, đợi một thời gian nữa, những sĩ tử các nơi sẽ vào sinh tham gia khảo thí. Qua một thời gian nữa những cống sĩ đỗ đạt chính là dòng máu mới mà học sinh nói. Những cống sĩ này đa phần tuổi trẻ, chưa có lịch duyệt nhiều, chỉ vùi đầu đọc sách thánh hiền, chưa bị ô nhiễm, lòng mang một bầu nhiệt huyết lập công báo quốc. Mạnh đại nhân nam hạ đã chém rất nhiều tham quan, tới khi đó có thể dùng những người này thay thế chỗ trống, thậm chí có thể để lại bộ thẩm hạch một phen, loại đi những quan viên dùng tiền mua quan bán chức, hay tuổi quá hạn, trút dòng máu mới này vào cho vương triều.
Biện pháp Đường Kính Chi nói có can hệ quá lớn tới nhiều mặt, hoàng đế trẻ không gật đầu ngay, nhưng hắn tính tới ngoại trừ loại bỏ tham quan ô lại, còn có thể lấy cơ thay thế những quan viên thuộc bè phái của các vị hoàng tử.
Những quan viên đó chỉ cần không phải là trưởng quan một châu hoặc là tướng quân nắm trọng binh, hắn có thể thay thế không sợ kẻ nào dám gây chuyện, còn những viên quan nắm quyền lớn thuộc bè phái các vị hoàng tử kia không có thuộc hạ đắc lực nữa, sẽ thành hổ già không răng mà thôi.
- Hay! Chiêu này đúng là hay.
Hoàng đế trẻ càng nghĩ càng thấy cơ hội này không thể bỏ lỡ, vỗ tay tán thưởng.
- Hoàng thượng, cách này tuy hay, nhưng cũng phải có chừng mực, thay thế dần từng địa phương một, đợi nơi này ổn định mới tiến hành tới nơi khác, nhất quyết không thể quá vội vàng khiến có kẻ chó cùng dứt dậu.
Đường Kính Chi thấy hoàng đế trẻ kích động như thế vội nhắc một câu, không khéo tên này làm làm bừa làm ẩu:
Hoàng đế trẻ vung tay nói:
- Yên tâm, trẫm hiểu phải làm thế nào.
Tiếp đó hoàng đế truy hỏi Đường Kính Chi còn chủ ý gì hay nữa, Đường Kính Chi hết võ rồi, đâu ra lắm chủ ý hay mà ra sòn sòn như gà đẻ thế được, nhưng hoàng đế trẻ nhất quyết không tin, hắn đang nhiệt tình học hỏi làm thánh quân, hết cách Đường Kính Chi bảo hoàng đế trẻ tới chỗ Hoàng thái hậu học tập thuật ngự hạ, mới đẩy được cục nợ này đi.
Về tới trong thành thì đã là giời thân, đưa hoàng đế tới cửa cung, Đường Kính Chi dẫn sáu người của nội xưởng mà Hoàng thái hậu cấp cho tới thẳng hiệu tơ lụa Tần Thị.
Tần Hạo đang ngồi trong cửa hiệu đợi tới sốt ruột, thấy Đường Kính Chi quả nhiên dẫn người của nội xưởng tới thì yên tâm không bị lừa.
Đường Kính Chi lấy ra mười lăm mẫu thêu đưa cho Tần Hạo.
Mặc dù cùng là cậu bé hồ lô, nhưng màu sắc khác nhau cùng động tác biểu cảm khác nhau, Tần Hảo cẩn thận tiếp lấy, đưa tay sờ từng mẫu thêu một tấm tắc khen mãi rồi cất vào trong hộp gỗ, coi như châu báu.
- Đường hiền đệ, ta định lên đường về nhà ngay hôm nay, tranh thủ sớm ngày kinh doanh thứ đồ thêu này, đệ còn điều gì nhắc ta nữa không?
- Cũng không có chuyện gì, huynh lên đường rồi đệ cũng phái người mang mẫu thêu tới Lưu Châu, hi vọng huynh qua đó liên hệ với Giả huynh, thống nhất thời gian hai bên sao cho hợp lý, tránh có người làm hàng nhái sớm, hỏng chuyện kinh doanh của Giả gia.
Đường Kính Chi suy nghĩ rồi nói:
- Không thành vấn đề, ta sẽ ghé qua thảo luận với tên tiểu tử đó.
Chuyện này không ảnh hưởng gì tới Tần gia, Tần Hạo đáp ứng hết sức sảng khoái:
- Phải rồi, Tần huynh có hảo hữu thân thiết ở Vân Châu không? Nếu có, chẳng hay có thể giới thiệu cho đệ làm quen không?
Trong năm châu lớn phương nam chỉ còn lại mỗi Vân Châu là Đường Kính Chi chưa tìm được người hợp tác.
Tần Hạo chù chừ một hồi rồi vỗ ngực đảm bảo:
- Chuyện của hiền đệ là chuyện của vi huynh, đệ cứ yên tâm, bên Vân Châu ta có rất nhiều người quen, nhất định giới thiệu cho đệ một người hợp tác đáng tin cậy.
- Vậy tiểu đệ đa tạ Tần huynh.
Đường Kính Chi chắp tay cáo từ, trên đường đi, Tần Hạo nói sẵn sàng đi liên hệ với người quen phía Vân Châu giúp Đường Kính Chi, tới khi đó nếu đàm phán thuận lợi bảo người đó giao thẳng tiền cho người của nội xưởng.
Về tới tiểu viện, vừa đi qua cổng cùng ba vị di nương tán gẫu thì có tiếng vó ngựa từ cổng chính truyền tới, rồi một cái giọng the thé đặc trưng kéo dài vang lên:
- Thánh chỉ tới, ai là Đường Kính Chi Lạc thành Lưu Châu mau ra tiếp chỉ.