Vì quá khẩn trương, Hoàng thái hậu bị đẩy ngược lại bên hồ, còn Đường Kính Chi trượt một đoạn xa cả mét.
- Bẩm Hoàng thái hậu, thời gian không còn sớm nữa, cửa cung sắp đóng rồi.
Thái giám tóc trắng đó đầu nhìn mặt đất, giọng đều đều như vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra.
Hoàng thái hậu lúc này tim sắp vọt ra khỏi lồng ngực rồi, đưa tay lên ôm ngực, khẽ ấn xuống, chừng như sợ nó thoát ra ngoài thật, quay ngoắt đi, không dám nhìn Đường Kính Chi cái nào, giọng còn mang theo chút run rẩy:
- Khởi giá hồi cung.
- Vâng.
Thái giám tốc trắng khom người đáp.
Đường Kính Chi lúc này vẫn chưa hoàn hồn, quên cả thi lễ đưa tiễn, cứ đứng ngây ngốc ra nhìn bóng lưng mỹ diệu kia xa dần ...
Hoàng thái hậu vốn chỉ muốn làm sao rời khỏi nơi này nhanh hết mức có thể, nhưng đi được một quãng vị thái giám kia ngăn lại:
- Hoàng thái hậu, bên ngoài có rất nhiều hộ vệ đấy, người nên chỉnh trang lại một chút rồi hẵng ra thì tốt hơn.
Nói xong không đợi Hoàng thái hậu đồng ý đã bước tới, đưa bày tay trắng thon thả như tay nữ nhân, cẩn thận giúp nàng búi lại mái tóc tán loạn.
Nếu người nào khác còn ở đây sẽ phát hiện ra trong mắt vị thái giám này có chút ý cười cùng cưng chiều.
Không sai, đúng là cưng chiều.
Không ai thực sự biết rõ thân phận thái giám già này, mọi người chỉ biết ngày hoàng thái hậu gả vào cung thì có vị thái giám này theo bên cạnh rồi, gần hai mươi năm qua đi, không ít cung nữ thái giám bên cạnh Hoàng thái hậu đã nước lên theo thuyền, nắm giữ các vị trí trọng yếu trong cung, còn người thái giám này vẫn chỉ ở bên hầu hạ nàng.
Chỉ là một thái giám rất bình thường, hoàn toàn không có chức vị gì.
Nhưng không một ai dám xem thường ông ta, vì ngay Hoàng thái hậu cũng đối xử với ông ta rất kính trọng, chẳng những không phải làm việc lặt vặt, còn có hai tiểu thái giám chân tay lanh lẹ theo hầu.
Để cho thái giám tóc trắng đó vấn lại tóc, tâm tình Hoàng thái hậu đã bình phục hơn đôi chút, để lại một câu "ai gia về cung đây", rồi đưa tay vịn cánh tay thái giám già, rời khỏi hậu hoa viên.
Nghe tiếng Hoàng thái hậu, Đường Kính Chi mới sực tỉnh, có điều mặc cho y mồm mép cỡ nào lúc này miệng chỉ há ra mà không nói nổi một lời.
Đầu óc dần dần tỉnh táo, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, mình đúng là cả gian, vừa rồi làm cái quái gì vậy?
Định hôn Hoàng thái hậu ư?
Chê mạng quá dài sao?
Phải biết rằng nữ nhân đó nói một câu là có thể chặt đầu y, hơn nữa còn liên lụy mấy trăm mạng người ở Lạc thành.
Lúc này Đường Kính Chi sợ tới cứng người, đó là hậu quả y không gánh nổi.
Cứ đứng ở giữa hồ hồi lâu, Đường Kính Chi mới đưa tay lên lau mồ hôi trán, không ngờ ôm Hoàng thái hậu một hồi, trên đó vẫn còn vương mùi thơm cơ thể cám dỗ đó, không khỏi nhớ lại cảnh vừa xảy ra.
Eo đó đó thật mềm thanh mành mà không gầy, đầy nhục cảm, đối ngực kia càng hai cái đệm bông, đổi lại là bất kỳ nam nhân nào gặp phải tình cảnh đó cũng không kiềm được lòng, đâu phải lỗi của mình.
Đường Kính Chi tự lừa mình lừa người lẩm bẩm một câu, nếu là nam nhân khác tích tắc đã buông tay ra quỳ xuống khấu đầu xa tha mạng rồi, còn y làm gì, nâng cằm nàng lên, lại còn định hôn nữa ...
Lắc mạnh đầu, Đường Kính Chi đi về phía đại sảnh, nửa đường thì gặp Vương quản gia nói cơm tối đã chuẩn bị xong, các vị di nương đã đợi ở nhà ăn, liền đổi hướng.
Ba vị di nương đều biết có nhân vật lớn tới phủ, vừa thấy Đường Kính Chi bước qua cửa, đua nhau hỏi, khi biết Hoàng thái hậu vừa mới ở nhà mình, ba cái miệng há hốc ra không sao tin nổi.
- Tuyệt vời, Hoàng thái hậu tự mình tới chúc mừng tướng công đó.
Nhu Nhi ngây ngốc hồi lâu rồi nhảy cẫng lên vỗ tay reo hò trước tiên.
Hoàng thái hậu tới nhà thần tử, đó là vinh hạnh độc nhất vô nhị, là đại biểu cho sự coi trọng của hoàng thất. Hoàng gia trong mắt tiểu thiếu phụ này mang một sắc thái huyền bí truyền kỳ, vừa lung linh, vừa cao vời vợi, bao sao nàng không mừng.
Ngọc Nhi trước giờ không thích triều đình, nhưng hiện giờ thực sự chấp nhận gả gà theo gà, cả chó theo chó rồi, nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Chỉ có Uyển Nhi qua một hồi kinh ngạc hạ giọng xuống thì thầm:
- Tiên hoàng đã giá băng, sao Hoàng thái hậu có thể một mình rời cung được? Chuyện này nếu để truyền ra ngoài e ảnh hưởng không tốt.
- Đúng vậy, cho nên chuyện Hoàng thái hậu tới phủ ta, các nàng nhất quyết phải bảo mật.
Đường Kính Chi đặt đũa xuống, thận trọng nhắc nhở, tuy có không ít người biết việc này, bảo mật hoàn toàn là gần như không thể, nhưng ít nhất tuyệt đối không thể để lời nào truyền ra từ Đường gia.
- Ồ ...
Nhu Nhi vốn còn định đem chuyện này ra khoe cơ, nghe vậy thất vọng xìu mặt xuống.
Ngọc Nhi gục gặc đầu:
- Ừm, tỳ thiếp hiểu rồi, bọn thiếp cũng chẳng có giao lưu quý phụ gì, dù muốn nói cũng chẳng có chỗ mà nói.
Dẫu vậy thì ba nàng vẫn hết sức hưng phấn, còn Đường Kính Chi thì vừa ăn cơm vừa suy nghĩ chuyện tiếp xúc cơ thể thân mật với Hoàng thái hậu lúc chiều.
Cơ thể gợi cảm đó, phong vận thành thục đó, cánh môi hồng nhuận cãm dỗ đó ... Tất cả khiến người y nóng lên, ánh mắt lướt qua mấy vị di nương, cuối cùng dừng lại trên tấm thân cực kỳ nóng bỏng của Ngọc Nhi, mắt không sao dứt ra nổi nữa.
Cảm giác của Ngọc Nhi cực kỳ nhạy bén, chỉ thoáng chốc là nhận ra có đôi mắt rực lửa đang nhìn chằm chằm cơ thể mình, bỗng nàng cảm thấy dưới ánh mắt đó, bản thân như không mặc y phục, chịu không thấu, cúi mặt xuống, có chút lúng túng.
- Tướng công, ăn món này đi.
Nhu Nhi lúc này còn chưa hết hưng phấn, không phát hiện ra sự khác thường của Đường Kính Chi, dùng đũa trúc gắp cho y một miếng nấm.
Nghe giọng Nhu Nhi làm Đường Kính Chi nhớ ra một việc, chuyển ánh mắt khỏi Ngọc Nhi, nói:
- Nhu Nhi, từ mai nàng chọn cho ta những thợ thêu tốt nhất, thêu hết hình ta vẽ cho nàng trong cuốn sách nhỏ đó.
- Không phải chàng nói đợi tháng sau mới thêu câu chuyện hoàn chỉnh sao?
Uyển Nhi vừa gắp thức ăn cho Đường Kính Chi, vừa nghi hoặc hỏi:
- Chuyện là thế này ...
Đường Kính Chi liền kể qua chuyện hồi chiều:
Nhu Nhi nghe xong lại lần nữa kích động, đặt đũa xuống reo lên:
- Oa, ra làm quà cho Hoàng thái hậu sao, hay quá, có điều bọn họ không ai thêu đẹp bằng thiếp, hay là để thiếp đích thân thêu cho.
- Không được, Hoàng thái hậu nói không thể trì hoãn quá lâu, một mình nàng thêu tới bao giờ mới xong.
Đường Kính Chi lắc đầu phủ quyết luôn, thực ra y lo Nhu Nhi muốn tranh thủ thêu cho xong sớm mà thức đêm, nha đầu này giờ biển tẩy của y rồi, chẳng sợ phạt nữa, thấy Nhu Nhi có vẻ tiếc nuối thì bẹo cái má đáng yêu của nàng nói:
- Nàng có thể thêu phần mở đầu và ba trang đầu tiên, tới khi đó ta sẽ khen nàng trước Hoàng thái hậu, nói không chừng Hoàng thái hậu cao hứng sẽ thưởng cho nàng đó.
- Thật không?
Tim Nhu Nhi kích động đập bình bịch, nàng vốn chỉ là đứa trẻ nhà bình dân, nếu như quả thực một ngày được Hoàng thái hậu khen thưởng thì nở mày nở mặt biết nhường nào, tới lúc đó ở trước mặt các tỷ muội cũng có thể ngẩng mặt tự hào rồi.
- Đương nhiên là thật.
Đường Kính Chi mỉm cười đáp:
Uyển Nhi và Ngọc Nhi hâm mộ Nhu Nhi vô cùng, cả vương triều này có mấy nữ tử được Hoàng thái hậu khen thưởng chứ?
Đường Kính Chi nhìn dáng vẻ của Uyển Nhi và Ngọc Nhi mà thầm buồn cười, nếu các nàng biết hôm nay Hoàng thái hậu cao quý bị tướng công các nàng ôm trong lòng không hiểu nghĩ thế nào.
Ăn cơm xong, Đường Kính Chi không nói một lời nắm tay Ngọc Nhi kéo thẳng ra khỏi cửa, Ngọc Nhi sớm đã phát hiện tướng công thư sinh hôm nay rất bất thường rồi, còn chưa kịp hỏi bị y kéo ra khỏi nhà ăn.
Nhu Nhi ngẹo đầu sang một bên mắt chớp chớp:
- Uyển Nhi muội muội, tướng công có chuyện gì mà gấp gáp thế?
Uyển Nhi nhún vai, cũng chẳng hiểu ra sao.
****
Sau này sẽ chuyển sang dịch Hoàng thái hậu là nàng.