Tuyết Nhi mắt mở trừng trừng nhìn Điệp Nhi, mặt âm u, khiến Điệp Nhi có chút hoảng loạn.
Mỹ nhân mong manh lúc này đâu còn chút vẻ nào yêu đuối nữa.
Bọn chúng là những người được tuyển chọn từ nhỏ để tiếp khách quý, thường ngày ngoài học câu dẫn nam nhân ra thì không phải làm gì hết.
Trước kia ở chỗ cũ, Điệp Nhi còn nhớ ả Tuyết Nhi này thủ đoạn độc ác, đám đồng bạn cùng đào tạo với bọn chúng, chỉ cần kẻ có dung nhan hơn ả, đều gặp tai nạn bất ngờ, không chết cũng thành thương tật, kết cục bi thảm.
Một nữ nhân hung ác như rắn rết đó ở trên đầu, ả làm sao mà sống yên ổn được.
Cho nên nếu lần này không thành công xoay chuyển cục diện, số phận của ả không tốt hơn những người kia là bao.
- Con tiện nhân to gan, dám phá hỏng chuyện tốt của ta.
Tuyết Nhi xông tới mặt Điệp Nhỉ, chỉ mặt đối phương, rít lên:
- Có tin ta báo lên đại nhân, để người kéo ngươi ra khỏi phủ, cho chó ăn không?
Nếu như đã quyết định đối đầu kiếm lấy đường sống, Điệp Nhi tất nhiên không thể yếu thế, đứng bật dậy, hất tay Tuyết Nhi sang một bên:
- Ừ đấy, ta phá hỏng chuyện của ngươi đấy, làm gì được ta nào? Đừng quên đây là phủ Trung Nghĩa bá, không có mệnh lệnh bên trên, ngươi làm gì được ta? Hơn nữa ngươi báo lên đại nhân, ta không biết sao, tới khi đó để xem, đại nhân tin ai.
- Ngươi, ngươi, con điếm thối, ta giết ngươi.
Tuyết Nhi trước kia dựa vào thủ đoạn học được, làm mê mẩn không ít nam nhân, ở đó ả làm mưa làm gió, đã bao giờ có hạ nhân nào dám lên giọng với ả như thế? Vốn ả không ưa gì Điệp Nhi xinh đẹp chẳng hề kém cạnh mình, giờ bị phá hỏng chuyện tốt, lửa giận như núi lửa chực bộc phát.
Thấy hai mắt Tuyết Nhi ánh lên vẻ độc ác chuẩn bị nhào vào mình, quát:
- Dừng tay! Đừng quên nhiệm vụ, cho dù ngươi giở thủ đoạn giết được ta, ngươi cũng không sống nổi đâu.
Bọn chúng là mỹ nhân số một số hai, bên trên phái bọn chúng tới, là quyết phải làm cho được, nhưng sơ xuất một điều, hai ả này không ưa gì nhau.
Tuyết Nhi nghe tiếng quát, người khựng lại, trước khi tới đây bên trên mệnh lệnh rõ ràng, nhiệm vụ lần này không thể có chút sơ xuất nào, nếu không chỉ còn đường chết.
Siết chặt nắm đấm, Tuyết Nhi mặt âm u biến đối không ngừng, cuối cùng cắn răng nói:
- Con tiện nhân kia, chuyện hôm nay ta sẽ ghi nhớ trong lòng, thế nào cũng có một ngày ta móc mắt ngươi, đánh gãy bốn chân tay ngươi, xem ngươi còn lấy cái gì mà quyến rũ nam nhân.
Điệp Nhi nghe rùng mình ớn lạnh, biết ả này không dọa xuông, nhưng ả cũng không vừa lạnh lùng đáp trả:
- Ta nghe người ta nói trong tổ chức có một cô nương xinh đẹp tuyệt trần, làm đại nhân mê điên đảo, với đại nhân ngươi sớm đã là thứ đồ vứt đi rồi.
Lúc này trong phòng không có người ngoài, nếu không nghe được những lời đối thoại này, nhất định cảm khái, nanh thanh trúc xà, đuôi ong vằn, hai thứ này vẫn không độc bằng lòng dạ nữ nhân.
~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau Đường Kính Chi vừa mới rời giường Tuyết Nhi và Điệp Nhi đã ân cần bê nước sạch, đồ rửa ráy vào phòng, lần này Đường Kính Chi không từ chối, để bọn chúng rửa mặt lau tay cho mình, Nhu Nhi nhìn hai nha hoan này dung mạo không thua kém mình, trong lòng rất không thích.
Đó là nàng còn chưa nhìn thấy Đường Kính Chi mỗi lần thừa lúc nàng không để ý mắt qua mày lại với hai nha hoàn kia, nếu không lọ dấm to nhỏ vỡ hết cả rồi.
Nhu Nhi tâm tính trẻ con, lòng dạ thiện lương, nàng ghen, tuy không trừng phạt hai nha hoàn này, nhưng thế nào cũng điều bọn chúng đi, tránh thật xa tướng công của mình.
Rồi thế nào cũng không xử lý y một phen, Nhu Nhi giống Ngọc Nhi, không dễ chọc vào chút nào.
Hai nha hoàn kia thấy Đường Kính Chi nổi sắc tâm rồi thì mừng lắm, đồng thời thấy y chỉ dám lén lút sau lưng di nương của mình, đều nghĩ y sợ nữ nhân như thế, nếu như có thể quyến rũ được, sau này còn lo gì y không làm theo ý mình.
Ngày nào bọn chúng được nâng lên thành di nương, đó là ngày thành công.
Tới khi hai nha hoàn rửa ráy cho y xong, Đường Kính Chi chỉ biết trơ mắt nhìn Tuyết Nhi và Điệp Nhi rời phòng với ánh mắt quyến luyến.
Ra khỏi phòng rồi hai nha hoàn tức giận dẫm chân, oán Đường Kính Chi háo sắc mà nhát gan.
Đường Kính Chi lúc này mới để ý thấy Nhu Nhi mỏ giảu lên thật cao, sắc mặt rất khó coi, nhưng Nhu Nhi là người không dấu được cái gì, cho nên không định nói sự thật cho nàng nghe, chỉ giở thủ đoạn dỗ dành, kể cho nàng nghe mấy câu chuyện cười tục tĩu, để nha đầu này quên đi chuyện không vui.
Ăn sáng xong Đường Kính Chi cưỡi con ngựa trắng, cùng ba vị di nương và Thị Mặc, cùng tới tiểu viện làm đồ thêu.
Trời đã ấm trở lại, mặc dù là sáng sớm, nhưng gió lạnh từ phương bắc thổi tới đã không còn như xuyên da cắt xương người ta như mùa đông nữa.
Tới nơi, Đường Uy ra báo cáo mọi việc bình thường, không có chuyện gì, Đường Kính Chi bảo hắn phải người mời hai vị chưởng quầy hiệu ngọc tới, hôm nay phải để họ biết nơi bán đồ thêu.
Thị Mặc đi tới đại lâu mới mua hôm qua, an bài chuyện sơn tân trang. Uyển Nhi ngồi ở chinh sảnh tọa trấn, Ngọc Nhi đi gửi ám hiệu cho Hồng Phong, để buối tối hắn tới phủ Trung Nghĩa Bá, Đường Kính Chi cùng Nhu Nhi tới một gian sương phong.
Năm phụ nhân đang làm việc thấy ngài bá tước tới, vội quỳ sụp xuống thỉnh an.
Đường Kính Chi ngồi xuống đỡ hờ bọn họ, sau đó Nhu Nhi bảo bọn họ đưa đồ dặn thêu cho mình xem, bắt đầu từ hôm qua bọn họ được tập trung làm món quà tặng cho Hoàng thái hậu rồi.
Năm phụ nhân này đều kỹ thuật cao siêu, học tập hình vẽ mới rất nhanh, đợi Nhu Nhi thu hết hình thêu về, Đường Kính Chi đếm kỹ, không ngờ chỉ một ngày thôi mà những người thợ này đã thêu tới đoạn Cậu bé Hồ Lô thứ ba, đứa mình đồng tay sắt bị xà tinh và bọ cạp tinh bắt sống rồi.
Tốc độ này nhanh tới không ngờ.
- Nhu Nhi, buổi chiều ta sẽ vào cung một chuyến, nàng bảo bọn họ tranh thủ thêu cho xong.
Đường Kính Chi sờ những tấm khăn thêu mà xót ruột, toàn là hàng cao cấp, nếu như đem bán nhất định kiếm được một khoản lớn.
Chỉ ở lại tiểu lâu một lúc, đợi Ngọc Nhi đi gửi ám hiệu về, Đường Kính Chi cùng nàng tới đại lâu ba tầng mua hôm qua.
Tới nơi hai vị chưởng quầy Đặng Hạo và Tề Viễn đang đứng trước cổng đợi, bốn tiểu nhị đứng ở đằng sau.
Tiếp đó Đường Kính Chi dặn dò bọn chuyện liên quan cần thiết, nơi này sẽ giao lại cho Tề Viễn, y tiếp tục dẫn Đặng Hạo tới gặp Hạ chưởng quầy của tơ lụa Tần Thị.
Thoắt cái đã tới trưa, Đường Kính Chi về tiểu viện lấy đồ thêu, mấy thợ thêu kia đúng là liều mạng, chỉ nửa ngày đã thêu tới chuyện Cậu bé Hồ Lô thứ năm nay ra ngoài quả hồ lô rồi.
Cẩn thận dùng vải bọc lại, Đường Kính Chi tới hoàng cung, đến thẳng cung Từ Ninh.
Hoàng thái hậu ăn cơm trưa xong, đang lười biếng nằm ngủ, nghe cung nữ báo Đường Kính Chi có chuyện cầu kiến, đôi mắt thu thủy mở ra, tim đập rộn lên ...
Từ lần trước nhất thời nổi hứng phóng túng một lần rời cung tới phủ Trung Nghĩa bá, tâm tư Hoàng thái hậu không sao yên tĩnh lại được nữa, mỗi lần nhắm mắt lại cảnh trên hồ băng, bị Đường Kính Chi ôm vào lòng lại hiện ra sống động trong lòng.
Nàng trở nên nóng nảy, không bình tĩnh xử lý những chuyện phức tạp nữa.
Ngay cả hoàng thượng tới chỉ nàng chỉ điểm thuật ngự hạ, nàng cũng chỉ ứng phó đại khái.
Không thể đệ chuyện cứ thế này được, nàng đành gọi thái giám tóc trắng tới, trước giờ mỗi khi gặp phải khó khăn không giải quyết được đều tìm ông ta, lần này nàng hoang mang, kể tâm trạng bản thân gần đây, hỏi mình rốt cuộc bị làm sao?
Thái giám tóc trắng đó là bùa hộ thận của nàng, là trưởng bối của nàng, không cho nàng đáp án, chỉ hiền từ nói :" Con à, đợi hoàng thượng ngồi vững trên ngai vàng rồi, con muốn làm gì thì làm việc đó, cứ theo ý muốn của mình mà làm?"
Làm theo ý muốn của mình?
Nhưng nàng là Hoàng thái hậu, là quốc mẫu! Làm việc gì cũng phải dựa theo quy củ chuẩn mực nhất, sao có thể tùy ý được?