Mặt Rỗ biết mạng mình mất một nửa rồi, đánh nữa chết là cái chắc, đám người này hiển nhiên chẳng coi mạng người ra cái gì, dọa dẫm hay cầu xin đều vô hiệu, lớn tiếng gào lên:
- Dừng tay, mau dừng tay, ta nói, ta biết gì sẽ nói hết.
Đường Kính Chi chẳng để ý, vì y đang bận giải thích cho Ngọc Nhi biết tại sao tờ giấy lại bỗng nhiên bốc cháy, Ngọc Nhi vỡ lẽ, song chưa bao giờ nghe tới từ Phốt pho trắng, nên rất hiếu kỳ lấy một tờ giấy lật qua lật lại xem xét.
Đám Hồ An quất roi như mưa sa bão táp, đánh cho Mặt Rỗ toàn thân không còn chỗ nào lành lặn, hắn bò từng bước khó nhọc về phía Đường Kính Chi:
- Đại nhân tha mạng, xin đại nhân tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi, ngài ... Ngài muốn biết gì, tiểu nhân sẽ nói hết.
- Ta không có nhiều thời gian đâu.
Đường Kính Chi giơ tay ra hiệu cho đám Hồ An dừng lại, lạnh lùng nói:
- Người của Bồ Đề giáo rất nhiều, ta thuận tay vơ một cái cũng tóm được cả đống, muốn sống thì nói thật, nếu không thì ở lại đây làm phân bón cây đi.
Mặt Rỗ không mảy may nghi ngờ những lời Đường Kính Chi nói:
- Vâng, vâng, tiểu nhân sẽ nói hết, chỉ mong đại nhân tha cho cái mạng chó này ...
Thì ra Mặt Rỗ dù là trung hộ pháp của Bồ Đề giáo, nhưng không hề biết giáo chủ là ai, càng chẳng nói được gặp, thường ngày liên hệ trực tiếp với hắn chỉ có mấy vị sứ giả.
Bồ Đề giáo thưởng phạt rõ ràng, sứ giả nói, chỉ cần lôi kéo được một quan viên thành tín đồ, thưởng 10 lượng, lôi kéo được một quan viên thưởng 50 lượng, nếu phẩm cấp quan viên tới ngũ phẩm thưởng 100 lượng bạc.
Đường Kính Chi nghe là hiểu tên Mặt Rỗ này chỉ là thành viên ngoại vi, rất có thể chỉ là hạng lừa gạt giang hồ được Bồ Đề giáo thu nạp để lừa gạt người dân, mở rộng thế lực, lòng trầm xuống, xem ra đám Bồ Đề giáo này không đơn thuần chỉ muốn lừa gạt ngu phu ngu phụ kiếm chút tiền cùng sắc.
- Chỉ thế thôi à?
Đường Kính Chi nhìn Mặt Rỗ chằm chằm:
- Chuyện hay ho ngươi làm thì sao, cũng là lệnh bên trên à?
- Không, không phải ạ.
Mặt Rỗ nghỉ một hồi, người đã có chút sức lực, quỳ xuống trước mặt Đường Kính Chi:
- Đám tiểu nhân đa phần là lưu manh vô lại trong thôn, vì không có nghề ngỗng gì, thanh danh không tốt, không lấy được tức phụ. Vì thế, vì thế có người nảy ra kế lợi dụng lúc thi pháp để ... Á ..
Còn chưa nói hết đã bị Ngọc Nhi cho một roi vào lưng.
Đừng nói ở xã hội dân trí chưa được khai sáng này, cho dù ở xã hội hiện đại, không ít người học vấn đàng hoàng cũng đi tin vào chuyện thần ma quỷ quái, mời thầy bói thầy cúng về làm những chuyện ngu xuẩn hoang đường nữa là.
- Tướng công, tên súc sinh này giết phứt đi cho xong.
Ngọc Nhi mắt tóe lửa nói:
Mặt Rỗ hoảng lên, dập đầu thề thốt sẽ rời bỏ Bồ Đề giáo không làm chuyện xấu nữa.
Đường Kính Chi lắc đầu, kẻ này tuy đáng chết song phải giữ lại còn dùng được:
- Những trên sứ giả kia khoảng bao lâu thì triệu kiến các ngươi một lần.
- Bẩm đại nhân, điều này cũng vô chừng, bọn tiểu nhân thường đi khắp nơi làm phép, không có địa điểm cố định, bọn họ cũng không bao giờ triệu tập toàn bộ bọn tiểu nhân tới ra lệnh. Tin tức bọn họ vô cùng linh thông, cứ như mỗi giờ mỗi khắc đều biết bọn tiểu nhân ở đâu làm gì, cho nên cần gì là tới tìm, nói xong là đi ngay.
Mặt Rỗ phủ phục dưới đất đáp:
Đường Kính Chi cũng đoán chừng là thế, gọi một xưởng vệ tới chăm sóc vết thương cho Mặt Rỗ, Ngọc Nhi bất mãn hỏi:
- Chàng còn chăm sóc thương thế cho hắn làm gì, loại người này để lại trên đời chỉ hại người.
- Giết hắn thì quá dễ.
Đường Kính Chi lên ngựa đáp:
- Nhưng giết một tên còn mười tên, trăm tên không khác gì vẫn gây hại cho người dân. Cho nên ta muốn giữ hắn lại để nghĩ cách tóm được sứ giả của Bồ Đế giáo, dẫn quan binh tới bắt trọn ổ bọn chúng, có thế mới trừ được tận gốc đám tà giáo này.
Ngọc Nhi tuy lòng chưa nguôi, nhưng cũng biết Đường Kính Chi nói đúng.
Thực ra Đường Kính Chi lưu lại tên Mặt Rỗ còn có mục đích khác, dẫn đầu mọi người đi về phía Nguyên Tuyền thành.
Chuyến này đi liên tiếp năm ngày, đám Đường Kính Chi ngoài vất vả một chút thì không vấn đề gì, nhưng Mặt Rỗ và Trương Lượng thì khổ không sao nói hết, mỗi đêm đi ngủ vết thương lành lại một chút, hôm sau lên đường, ngựa phi khiến bọn chúng bị xóc nảy, vết thương tiếp tục rách ra, không khác nào ngày ngày bị tra tấn.
Mặt Rỗ tuy đau chết đi sống lại, nhưng không dám tỏ ra chút oán hận gì, còn sống được là phải tạ ơn trời đất rồi. Nhưng Trương Lượng thì mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào lưng Đường Kính Chi, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống y, trong lòng nguyền rủa không biết bao nhiêu lời bẩn thỉu độc ác nhất thế gian.
Đường Kính Chi chẳng có thiện cảm gì với Trương Lượng, nếu không phải còn cần hắn liên hệ với thuộc hạ đã phái hắn về rồi, vả lại dù sao hắn là nô tài của hoàng gia, Đường Kính Chi có thể đánh, nhưng không thể giết, nếu không khiến hoàng đế và Hoàng thái hậu nghi kỵ.
Tới được Nguyên Tuyền thành, Đường Kính Chi không vội vào thành, mà theo chỉ dẫn của Mặt Sẹo đi tới các thôn trang xung quanh, phát hiện đúng là bề này cũng có không ít giáo chúng Bồ Đề giáo, xem ra thế lực của cái giáo phái này không nhỏ nữa, nói không chừng đã lan truyền tới Ni Lạc Thần.
Tịnh Châu nằm kế Kinh Châu, là cửa ngõ phía đông của Ni Lạc Thần, nơi này xảy ra chuyện gì sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới Ni Lạc Thần, cho nên Đường Kính Chi không dám xem nhẹ, quyết định phái người điều tra thật kỹ để xem ở Nguyên Tuyền thành có cá to không, có bao nhiêu bách tính tin theo giáo nghĩa của Bồ Đề giáo rồi.
Nếu như nhân số không nhiều thì có thể bàn việc làm ăn trước, rồi rảnh tay rồi mới xử lý đám tà giáo này, song nếu ảnh hưởng của bọn chúng đã đủ lớn, phải tấu báo về kinh, xin hoàng đế lệnh cho quan viên tích cực điều tra vạch trần những thủ đoạn gian trá của Bồ Đề giáo, bắt hết những tên hộ pháp chuyên đi thi pháp.
Cái nhọt độc này không cắt không được.
Tới trưa Đường Kính Chi mới dẫn mười mấy xưởng vể tới cổng thành Nguyên Tuyền thành, cả đoàn người ngựa không hề giảm tốc độ cứ thế phóng thẳng tới cổng thành, viên đội trưởng hộ thành cao lớn tức thì dẫn quân sĩ ra chặn lại:
- Các ngươi là ai, sao dám phóng ngựa chỗ này, mau xuống tiếp nhận kiểm tra.
Hòe An thúc ngựa tới trước, lấy thẻ bài của mình ra đưa cho đội trưởng hộ thành xem, đội trưởng đó tức thì tái mặt khúm núm mời vào, Hồ An quát:
- To gan, đứng trước mặt các ngươi là Trung Nghĩa bá, còn không mau cúi đầu nhận tội?
Đội trưởng tuy thấy đám người Đường Kính Chi y phục hoa lệ, thân phận ắt không tầm thường, song không nghĩ là một vị quý tộc, vội quỳ xuống dập đầu liên hồi:
- Tiểu nhân có mắt không tròng, xin Trung Nghĩa bá thứ tội.
Đám quân sĩ đằng sau cũng hoảng hốt quỳ cả xuống.
Lần này Đường Kính Chi tới Nguyên Tuyền thành là nhất định phải tìm được người hợp tác làm ăn, cho nên cần phải để lộ thân phận, còn gây ra ít động tĩnh, tránh cho người ta coi thường.
Đây là cách nhanh nhất, quý tộc chẳng phải kiêu ngạo ngang ngược sao?
Đường Kính Chi cưỡi ngựa đi tới lạnh nhạt hất hàm:
- Đứng dậy đi, đây là chức trách của ngươi, bản bá gia thứ tội.
- Đa tạ Trung Nghĩa bá không trách tội.
Đội trưởng thủ thành không bận tâm tới thái độ nghênh ngang của Đường Kính chi, thế mới là quý tộc, vội vàng quát thuộc hạ đuổi dân xung quanh tránh đường cho bá tước đi qua.
Đường Kính Chi không xuống ngựa mà đàng hoàng cưỡi ngựa đi qua, vừa đi vừa quan sát xung quanh, một con đường rộng thênh thang bốn làn đường thẳng tắp nhìn không thấy điểm cuối, từ lưu lượng người qua lại, độ tấp nập của hàng quán bên đường, đủ biết nơi này giàu có hơn Hạ Xuyên thành nhiều.