Hai mẹ con họ Đỗ cùng la lên thất thanh, tin tức này quá đột ngột.
- Hầu gia, vừa rồi ngài vừa được hoàng đế phong tước cơ mà, vì sao lại không về kinh thành nữa.
Đỗ Lệnh Hà vội vàng nói:
Đỗ Diêu Thị cũng bàng hoàng, phải biết rằng Đường Kính Chi là nam tử duy nhất trên đời này hai mẹ con nàng có thể dựa vào, đừng thấy hiện mẹ con nàng sống rất tốt, nhưng không có Đường Kính Chi, cuộc sống đảo lộn ngay tức thì.
Dù hoàng đế có quan tâm tới Mạnh Tử Đức, nhưng hoàng đế quá nhiều việc, lại quá xa xôi, chẳng thể giúp được gì.
- Sau khi bình đình Hải Châu, ta sẽ ở lại phương nam, phụ trách giám sát diệt trừ tham quan ô lại, tuy ta không về kinh nữa, nhưng tòa phủ này vẫn mở, nếu cô nương muốn ở lại kinh, cứ tiếp tục sống tại nơi này.
Đỗ Lệnh Hà lúc này mới thở phào, nàng sợ Đường Kính Chi dọn cả phủ đi, lúc ấy mẹ con nàng chẳng những không có chỗ ở, mà còn không thể mượn thanh uy của Đường Kính Chi rồi.
Chỉ cần nàng ở trong phủ hầu gia, ai dám xem thường bắt nạt nàng.
Hiện giờ trong gian hàng nàng thuê, kinh doanh đồ thêu rất tốt, nàng cũng sợ Đường Kính Chi bán hết sản nghiệp đi, gian hàng nàng thuê bị thu lại.
Phản ứng của Đỗ Diêu Thị khác hẳn Đỗ Lệnh Hà, nàng càng nghĩ càng sợ, trước kia trượng phu còn, nhà nàng là thương nhân có tiếng trong vùng, vẫn bị một tên quan nhỏ khiến tan nhà nát cửa, huống hồ hiện chỉ còn mẹ góa con côi ở chốn quyền quý vô số này.
Nếu như Đường Kính Chi thực sự không quay về nữa, những kẻ thèm khát mỹ sắc của mẹ con nàng chẳng phải nuốt sống bọn họ sao? Vì thế nàng hạ quyết tâm, nhất định đi theo y, có Đường Kính Chi ở đâu, không cần lo lắng về cuộc sống nữa.
- Đa tạ hầu gia tương trợ, dân nữ tạ ơn.
Đỗ Lệnh Hà đâu biết suy nghĩ của mẹ, thi lễ nói:
- Đợi Mạnh đại ca khỏe lại, được hoàng đế trọng dụng, dân nữ nhất định đem đại ân đại đức của hầu gia nói cho huynh ấy biết ...
Nàng chưa nói hết thì Đỗ Diêu Thị tranh trước:
- Lệnh Hà, con nói lung tung gì đó. Nếu hầu gia đã rời kinh, vậy chúng ta phải đi theo tìm cách báo đáp, báo ân đâu chỉ nói xuông bằng miệng được ...
Đỗ Lệnh Hà ngớ ra, hiển nhiên không nghĩ mẹ mình lại muốn theo Đường Kính Chi.
Thấy trời không sớm nữa, có kinh nghiệm chứng kiến mẹ con này cãi nhau rồi, ở lại không tiện, Đường Kính Chi nói:
- Nếu hai người ý kiến không nhất trí vậy hãy về thương lượng lại, sáng mai nói cho ta biết là được. Nếu muốn ở lại, cứ thoải mái ở trong phủ của ta. Nếu muốn đi, ta cũng không bỏ mẹ con cô nương không quản.
Đối với y mà nói, chẳng qua trong phủ thêm hai miệng ăn thôi, hoàn toàn chẳng là gì, nói rồi đi luôn.
Đỗ Lệnh Hà nắm tay mẹ, định khuyên mẹ đổi ý, nhưng Đỗ Diêu Thị thấy Đường Kính Chi đi nhanh như thế, thì hoảng lên, tưởng y khó chịu với mẹ con mình rồi, vội đẩy con gái ra đuổi theo.
Đỗ Lệnh Hà dẫm chân, nghĩ một lúc không theo.
Đường Kính Chi không thích có hạ nhân đi theo như quý tộc hay quan viên khác, làm việc lúc nào cũng thích rình rang bày vẽ khoe thân phận, y đi nhanh vì muốn về hỏi Hoàng thái hậu hôm nọ đã nói gì với hoàng đế.
Vừa mới bước qua cổng chưa kịp rẽ, bị Đỗ Diêu Thị ở sau đuổi kịp:
- Hầu gia, ngài đừng nghe nha đầu Lệnh Hà đó nói bậy, dân phụ định theo ngài nam hạ. Cầu xin ngài, đưa mẹ con dân phụ đi cùng ..
Nói tới đó quỳ sụp xuống, định khấu đầu.
Đường Kính Chi giật mình, không hiểu sao giọng Đỗ Diêu Thị hoảng sợ như thế, vội đưa tay ra đỡ nàng lên, bàn tay nàng ấm mềm như ngọc, làm lòng y nhộn nhạo.
Trước kia y không chỉ một lần đụng chạm vào nàng, biết Đỗ Diêu Thị nhát gan không dám phản kháng.
Đỗ Diêu Thị quả nhiên mặt đỏ bừng, nhưng không rụt tay lại, người ta là hầu gia cao quý, bằng vào cái gì mà giúp đỡ mẹ con nàng chứ?
Cho dù nàng chưa bao giờ suy nghĩ tới vấn đề này, nhưng thực sự trong thâm tâm nàng có thiện cảm với y, từng nghĩ nếu gả con gái cho y làm thiếp thì tốt biết nhường nào. Nhưng hiển nhiên Đỗ Lệnh Hà chỉ biết tới một mình Mạnh Tử Đức, mơ mơ hồ hồ nàng nghĩ, nếu Đường Kính Chi muốn tấm thân tàn hoa bại liễu này, thì hiến cho y cũng có sao.
Nếu như thế mà được y chiếu cố cho hai mẹ con cũng đáng.
Đường Kính Chi cao hơn Đỗ Diêu Thị gần một cái đầu, từ trên nhìn xuống, thấy cái cổ trắng nõn của nàng đã đỏ rực, nắm bàn tay nhỏ mềm mại kia, lòng ngứa ngáy, quả phụ này cũng là mỹ nhân hiếm có.
Sáng sớm hôm sau hậu quân nhổ trại lên đường, toàn bộ nữ quyến phủ Trung Nghĩa hầu cũng đi, Ngọc Nhi vẫn như trước, mặc nam trang, cưỡi ngựa sóng vai đi cùng Đường Kính Chi, toàn bộ số nữ quyến khác ngồi trong xe.
Vì hậu quân chở vật tư, tốc độ rất chậm, nên các nàng thoải mái theo sau hậu quân.
Tướng lĩnh trong quân biết mấy cỗ xe theo sau là gia quyến của Trung Nghĩa hầu, tất nhiên không dám nói gì.
Đi cuối cùng đội xe là một mỹ phụ chừng ba mươi, nàng là Đỗ Diêu Thị, còn con gái nàng Đỗ Lệnh Hà ở lại kinh thành, đêm qua hai mẹ con nàng tranh luận, không ai thuyết phục được ai, cuối cùng chia tay.
Đỗ Lệnh Hà ở lại kinh, nghĩ Mạnh Tử Đức thế nào cũng có một ngày khỏi hẳn bệnh, như thế nàng sẽ khổ tận cam lai. Đỗ Diêu Thị thì theo Đường Kính Chi nam hạ, sẽ không phải lo lắng về cuộc sống, hơn nữa nàng nghĩ thi thoảng xuất hiện trước mắt Đường Kính Chi, để y không quên con gái mình, có chuyện gì còn nhờ y giúp.
Đường Kính Chi không ngờ hai mẹ con họ lại chia tay, muốn khuyên, nhưng thấy hai mẹ con họ bộ dạng giận nhau, nên tùy bọn họ, có điều trước khi đi y giao cho Đỗ Lệnh Hà một cuốn sổ, dặn nàng nếu sau này Mạnh Tử Đức bình phục, được hoàng đế trọng dụng lại thì cho hắn xem cuốn sách này.
Đó là tài liệu Giang Cảnh thu thập được về những người mà Mạnh Tử Đức coi là tham quan và chặt đầu, Đường Kính Chi muốn hắn sau này quay lại làm quan thì không mắc sai lầm như cũ nữa.
Ngoài ra đoàn người còn có cả Hồng Phong, mẹ con Trịnh Hân Như cùng Đường Uy và mấy chục ám vệ.
Thị Mặc đi bàn chuyện làm ăn còn chưa về, qua thư của hắn được biết, Thị Mặc đã tới châu cuối cùng phía tây rồi, công việc rất thuận lợi.
Đem so với tướng lĩnh trong quân thì Đường Kính Chi rõ ràng là tự do hơn nhiều, thường ngày y chỉ cần quan tâm tới chuyện vận chuyển an toán cho vật liệu làm tạc đạn, nên không vất vả mấy, đa phần thời gian y ở trong đội xe của Đường gia, không vui đùa cũng những nữ nhân của mình thì cũng ngủ khì.
Vì hoàng đế không nói Đường Kính Chi ở trong quân doanh, nên các tướng lĩnh khác không có ý kiến gì.
Đại quân rời Kinh Châu, qua Vân Châu tới Liễu Châu rồi mới tới Liễu Châu tụ họp với quân của Vương Tích. Vân Châu tiếp giáp với Lưu Châu, nơi này cách Lạc thành có bốn ngày đường, cho nên Đường Kính Chi đánh tiếng một câu, đội xe tách rời đại quân hướng thẳng về phía Lạc thành.
Chuyện Đường Kính Chi được phong làm Trung Nghĩa hầu sớm đã được bách tính Lạc Thành truyền tai nhau, đợi tới khi nghe quân sĩ thủ thành nói Đường Kính Chi trở về, cả Lạc Thành xôn xao nghị luận, cả Lưu Châu này chỉ có duy nhất một vị hầu gia.
Vì Đường Kính Chi không thông báo trước cho người nhà biết là mình sẽ về, cho nên Đường lão thái quân đang chống gậy trúc được Hàm Hương đỡ đi dạo, đột nhiên đích tôn chạy tới, bộ dạng bụm bặm đường đất quỳ xuống trước mặt, ôm lấy đích tôn khóc.
Mọi ngường khuyên mãi Đường lão tái quân mới ngừng khóc, nhưng trên đường đi về tiểu viện nắm chặt tay đích tôn, nói gì cũng không chịu buông ra.