Đường Kính Chi thấy Tần Hạo không nói nhà kia là nhà nào, biết hắn còn cố kỵ, sợ việc không thành khiến Lâm gia cắn trả đưa ra yêu cầu:
- Không vấn đề gì, như cưỡng chiếm nhà dân, hành hung giết người, cưỡng đoạt dân nữ ... Lâm gia làm không ít chuyện ác, người tố cáo từng dập đầu chảy máu trước cửa nha môn kêu oan, chẳng qua quan trên không xử thôi, muốn có chứng cứ xác thực rất dễ.
Tần Hạo liệt kê vài tội danh lớn:
- Những tội danh này nhất định phải dẫn tới được chủ nhân của Đường gia, nếu không chúng đẩy ra mấy hạ nhân làm dê thế mạng thì uổng công rồi. Tần huynh, chuyện này với ta có ý nghĩa trọng đại, ta không để huynh chịu thiệt thòi đâu đâu, huynh có yêu cầu gì cứ đề xuất, ta tuyệt đối không chối từ.
Tần Hạo thấy y thẳng thắn như thế cũng không ngại ngần nói thật:
- Lâm gia có một cái trang viên rất lớn, tên gọi Vạn Hoa Uyển, bên trong trồng vô số danh hoa dị thảo, ngay cả người kinh thành cũng lặn lội tới mua hoa. Thảo dân vốn học đòi phong nhã, thích nó lâu rồi, nhưng Lâm gia không muốn bán ...
- Được, huynh cứ chuẩn sẵn tiền, tới khi đó đến lấy là được.
Đây là chuyện nhỏ Đường Kính Chi tất nhiên đáp ứng:
Tần Hạo mừng rỡ khôn siết, đứng dậy tạ ơn.
Việc đã xong, Đường Kính Chi đứng dậy cáo từ, Tần Hạo tiễn ra tận cửa, dặn hắn mấy lần nhất định không được đánh cỏ động rắn.
Về tới tiểu viện đã thêu, ba người bọn họ đi đường cũng đã vất vả rồi, liền về phòng nghỉ ngơi.
Trời dần chuyển tối, bên cạnh vầng trăng là những ngôi sao nhỏ nhấp nháy, chẳng biết gió nổi lên từ bao giờ, trong sân lá cây xào xạc, Đường Kính Chi đang ngủ say, chợt phát hiện có gì đó không đúng, tay sờ xoạng, nhưng người ngọc nằm trong lòng đã không biết đâu nữa.
Mở choàng mắt ra, nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp ngồi trên cửa sổ, ánh trăng rưới lên người, làm toàn thân nàng phủ lớp sương mở ảo, đẹp như yêu tinh vậy.
Nữ tử kia hình như nhận ra Đường Kính Chi đã tỉnh, quay người lại, hai chân vắt lên nhau, đung đưa cười tinh nghịch:
- Tỷ phu, phải chẳng vì giai nhân lặng lẽ bỏ đi, cho nên đêm khuya cô đơn không ngủ được?
Nàng vừa mới cười, tức thì khiến nam nhân chao đảo, cái vẻ lẳng lơ thấu tận xương, tựa như có thể lấy hồn phách của bất kỳ ai, song giọng nói trong trẻo mang theo một chút vẻ ngây thơ đó, thật càng có vẻ ngọt ngào vô hạn.
- Phụng Kiều.
Đường Kính Chi mắt còn lim dim do chưa ngủ đẫy giấc, nhưng tức thì nhận ra giọng nói lả lơi đó, tỉnh táo ngay lập tức, y thừa nhận nàng là vưu vật tuyệt thế, chỉ có Lâm Úc Hương trưởng thành thêm một chút, có được phong vận thành thục kia mới sánh bằng, vui mừng bật dậy khoác áo rời giường:
- Phụng Kiều, muội đi đâu mấy tháng liền không có tin .. A...
Nhìn rõ người nàng, Đường Kính Chi giật mình:
- Muội bị thương rồi.
Nhìn bộ dạng khẩn trương của Đường Kính Chi, mắt Hồ Phụng Kiều ánh lên tia vui mừng, tay trái nàng buộc khăn treo trước ngực, tay phải vịn thành cửa sổ uyển chuyển nhảy xuống.
- Muội làm sao bị thương, có nặng không?
Đường Kính Chi đi nhanh tới nắm lấy tay Hồ Phụng Kiều, lo lắng hỏi:
Hồ Phụng Kiều không rụt tay lại, còn cất giọng có chút trêu ghẹo:
- Không đáng ngại, tỷ phu không hỏi xem vị Ngọc di nương nửa đêm bỏ đi đâu à?
- Ngọc Nhi biết nặng nhẹ, hẳn có việc gấp, mai ta hỏi là được.
Đường Kính Chi kéo Hồ Phụng Kiệu tới gần ánh nến, xem xét người nàng còn chỗ nào bị thương nữa không:
- Có bị thương tổn tới xương không? Muội có thể dùng kim sang dược này của ta, không lo để lại sẹo.
Nói rồi lấy bình thuốc Lâm Úc Hương chuẩn bị cho đưa ra.
- Chỉ ngoại thương ngoài da thôi.
Hồ Phụng Kiều không chối từ, cầm ngay lấy cái bình sứ màu trắng:
- Tỷ phu không muốn biết Ngọc di nương của huynh đi đâu à?
- Ta biết muội và Ngọc Nhi có khúc mắc, không cần ly gián ta, ta tin nàng ấy, mai hỏi cũng được.
Không ngờ Hồ Phụng Kiều rút phắt tay lại, hừ lạnh một tiếng:
- Thì ra trong mắt huynh ta là tiểu nhân thích gây chuyện thị phi, uổng cho ta còn vì huynh làm bao việc, lại bị thương nữa.
- Sao, muội vì giúp ta nên mới bị thương?
Đường Kính Chi ngỡ ngàng:
Hồ Phụng Kiều đang giận dỗi, thấy Đường Kính Chi lúng túng ngượng ngùng, dáng vẻ không biết phải ăn nói thế nào, chợt phì cười, tỷ phu này bề ngoài thì phong lưu nhưng rất thực thà chân thật.
Không nghĩ mình vừa phì cười thu hút ánh mắt của Đường Kính Chi vào chỗ mẫn cảm trên cơ thể.
Trong số nữ tử mà Đường Kính Chi quen biết, cơ thể Ngọc Nhi và Hồ Phụng Kiều là gợi cảm nóng bỏng nhất, lúc này nàng cười khúc khích, khiến bầu ngực no căng dưới lớp váy dạ hành bó sát người run rinh lên xuống, khiến cổ y khát khô.
Mệt mỏi tích lũy mấy ngày liền đi đường không cánh mà bay, tinh thần phấn khích.
Hồ Phụng Kiều thoáng cái nhận ra sự khác thường của Đường Kính Chi, đừng nhìn vẻ ngoài nàng phóng đáng lả lơi, mắt lúng liếng quyến rũ nam nhân, thực ra nàng cố ý làm thế để đối lập với tỷ tỷ của mình, dù có thẳng thắn và bạo dạn một chút, thực chất nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, tấm thân cực kỳ thuần khiết, mặt hồng lên, mượn cớ nói chuyện lảng đi:
- Lần trước sau khi từ biệt tỷ phu, muội truy sát Trương Thiếu Kiệt tới tận Hải Châu, tên này rất ranh ma, hai ba ngày lại thay một kiểu cải trang, làm muội không bắt được.
- A, vậy muội biết Trương Thiếu Kiệt ở đâu à?
Nói tới Trương Thiếu Kiệt, mặt Đường Kính Chi lạnh xuống, kẻ này giết mấy chục ám vệ Đường gia, y quyết khiến hắn nợ máu trả bằng máu.
- Hắn sau khi tới Hải Châu thì quy thuận Minh Húc, nhưng chẳng được bao lâu thì lại chạy theo trưởng tử của Phúc Thọ vương. Muội mấy lần ám sát hắn mà không thành công, Ngọc di nương của huynh và sư huynh của cô ta khả năng là đi thăm dò tin tức của hắn đấy.
Đường Kính Chi nhíu mày, Trương Thiếu Kiệt là nhị sư huynh của Ngọc Nhi, gia gia hắn lại có ân nuôi dưỡng truyền nghệ cho nàng, tuy nàng và Hồng Phong đều nói là đoạn tuyệt với Trương Thiếu Kiệt, nhưng hai người đó đều trọng tình cảm, chắc chắn không ra tay với hắn.
Nếu chẳng phải trong lòng có suy tính khác, Ngọc Nhi đã chẳng âm thầm nhân lúc y ngủ say cùng Hồng Phong ra ngoài.
- Sao không nói gì nữa?
Hồ Phụng Kiều đã lâu lắm rồi không gặp Đường Kính Chi, nàng không nghĩ mình nhớ y đến vậy, vừa mới biết tin y tới Liễu Châu bất chấp bản thân bị thương tới tìm y rồi.
Hồ Kiều Kiều là người đầu tiên nảy ra hứng thú với Đường Kính Chi, nhưng nàng ốm yếu, nên người phụ trách thăm dò tin tức về y đều do một tay Hồ Phụng Kiều làm, hai tỷ muội nàng biểu hiện ra ngoài khác nhau, nhưng tính cách giống nhau, Hồ Kiều Kiều chỉ từ tư liệu xem được mà nảy sinh tình cảm Đường Kính Chi, Hồ Phụng Kiều tất nhiên cũng thế.
Trước kia nàng tỏ ra chống đối xung đột với Đường Kính Chi trước mặt Hồ Kiều Kiều, hoàn toàn do ghen tỵ mà thôi, lúc này gặp Đường Kính Chi, nàng có rất nhiều lời muốn nói:
- Muội tuy ở phương nam nhưng chuyện xảy ra ở kinh thành đều biết rõ ràng, muội vốn đã cho người âm thầm điều tra mấy tên hoàng tử, phát hiện Ngũ hoàng tử có nhiều biểu hiện bất thường, vốn định cảnh báo cho huynh, không ngờ hắn lại ra tay rồi, làm người ta phí một phen tâm huyết.
- Phụng Kiều, cám ơn muội.
Dù Hồ Phụng Kiều rốt cuộc không giúp được, nhưng tâm ý này đủ Đường Kính Chi chân thành cám ơn nàng.
- Huynh là tỷ phu của muội, chúng ta vốn là người một nhà mà, cần gì cám ơn.
Hồ Phụng Kiều chớp chớp mắt, ném cho Đường Kính Chi một cái lườm đầy mị hoặc câu hồn nhiếp phách:
Đường Kính Chi kháng cự không nổi sự dụ hoặc của nàng, nhất là đêm khuya tĩnh lặng thế này, rất dễ phạm sai lầm, nghiêng đầu sang một bên, nói tới chính sự để phân tán tư tưởng:
- Phụng Kiều, sao muội bị thương? Muội có nắm chắc giết được Trương Thiếu Kiệt không?