Từ Phúc thi lễ xong quay về phía đám người Lý gia:
- Vương Thị và Lý Phong cùng thân bằng ban đêm xông vào đánh bà tức Trương Nhị thương tật, chủ mưu Vương Thi và Lý Phong mỗi kẻ 50 gậy, phạt 10 lượng bạc trắng cho bà tức Trương Nhị chữa trị. Bốn tên Lý Vân, Lý Kiến, Lý Sơn, Lý Bình là đồng lõa, mỗi kẻ phạt 15 gậy, 5 lượn bạc trắng cho bà tức Trương Nhị chữa trị.
Nếu chỉ phạt tiền thì không có gì nghiêm trọng, dù sao Lý gia ỷ vào Lý Trung kiếm chác không ít, nhưng nói tới đánh đòn thì bọn chúng không ngồi yên nổi nữa, mẹ Lý Kiến cấp bách la lên:
- Đại quản gia, nô tỳ sẵn sàng khai ra chuyện xấu Lý Trung làm để lấy công chuộc tội.
Tiếng bà ta vừa chói tai, vừa khó nghe, hiệu quả lại rất tốt, cha mẹ Lý Vân cũng phụ họa, sẽ nói toàn bộ tội ác Lý Trung làm, chỉ mong đại quản gia khai ân không đánh con họ.
- Lý Bình, Lý Sơn, còn các ngươi? Có gì muốn nói không?
Từ Phúc hỏi những kẻ còn lại:
Cha mẹ Lý Bình, Lý Sơn trước đó không vào đại sảnh vì con họ không bị Vương Thị đánh, lúc này nghe thế vội vàng nói có thay cho hai thằng con nhát cáy đã sợ tới điếng người.
Từ Phúc khẽ gật đầu với Lâm Úc Hương rồi đưa mắt ra hiệu cho đám hạ nhân ngoài cửa.
Lâm Úc Hương không hiểu ông ta gật đầu với mình làm gì, nhưng phát hiện ra khi ông ta quay đi, môi hơi nhếch lên thành nụ cười khiến nàng rùng mình.
Đó là nụ cười tà ác khi mưu đồ đạt đạt được.
Từ sau khi nhìn thấy nụ cười đó Lâm Úc Hương càng hiểu Từ Phúc hơn.
Từ Phúc tâm tư kín đáo, hạ thủ tàn độc, một khi phát hiện ra hạ nhân làm chuyện không thể tha thứ, ông ta sẽ nhổ cỏ tận gốc, không để lại chút hậu họa nào, đó là một trong số nguyên nhân vì sao thường ngày ông ta rất hiền lành thân thiện, nhưng uy vọng cực cao.
Gia đinh đứng ở cửa đều là tâm phúc của ông ta, chỉ cần một ánh mắt là hiểu ý tứ của Từ Phúc. Một lúc sau cha mẹ Lý Sơn và Lý Bình cũng được gọi vào đại sảnh, đám người này quỳ cạnh con mình, đem chuyện xấu Lý Trung đã làm kể ra.
Tiếp đó trong đại sảnh nổ ra cãi vã, công kích lẫn nhau, mới đầu là bốn nhà hợp nhau vạch tội nhà Lý Trung, thế rồi chẳng hiều vì sao, bốn nhà chia ra, tố cáo lẫn nhau, cãi nhau, rồi lại có một đám người nữa chạy vào đại sảnh ra nhập vào đội ngũ tố cáo cãi lộn, Lâm Úc Hương thì xem một cách hứng thú như xem kịch.
Tới tận khi Từ Phúc quát ngưng, Lâm Úc Hương chỉ có được một kết luận, cả cái nhà này không một kẻ nào tử tế.
Bên cạnh Từ Phúc có thêm vài tên thư đồng, tay cầm bút đang viết rất nhanh, cứ có một đứa viết xong, Từ Phúc thu lấy thổi khô mực, sau khi thu hết có tới mười mấy tờ.
Nhìn hành động của Từ Phúc làm người Lý gia như đi trong sương mù, có kẻ trầm tư cũng có kẻ thầm kêu hỏng bét, còn Lý Trung thì mặt mày như cái xác chết.
Lý Trung theo Từ Phúc mười mấy năm, trước kia hắn cũng đã từng giúp Từ Phúc làm loại chuyện này, cho nên sao hắn không hiểu đây là cái bẫy người ta giăng ra để quét sạch toàn bộ Lý gia.
Nhìn quanh đại sảnh, hắn thình lình phát hiện ra toàn những khuôn mặt quen thuộc, con hắn, thê tử của hắn, mấy vị huynh đệ và người nhà họ. Lý Trung chết lặng, còn nhớ khi hắn giúp Từ Phúc, còn đứng bên cười những kẻ kia sao mà ngu xuẩn đến vậy, không ngờ một ngày chuyện đó xảy đến với mình.
Đại quản gia làm thật sao?
Ông ấy không sợ lão thái quân trách tội sao?
Tốt xấu gì hắn cũng là tâm phúc của lão thái quân, đâu phải loại hạ nhân tầm thương kia.
Lý Trung hoảng sợ, đầu óc bắt đầu suy nghĩ hỗn loạn, như kẻ sắp chết đuối cố gắng bấu víu vào bất cứ cái gì có thể.
Lão thái quân thế nào cũng bảo vệ mình.
Người xử lý việc này là Nhị nãi nãi, là người kế thừa chủ mẫu trong tương lai của Đường phủ, nếu để nàng trừng trị mình lão thái quân không lo sao? Không sợ uy vọng nàng tăng lên sẽ khiêu chiến quyền uy của của bà sao?
Có ai mà không khát vọng quyền lực, lão thái quân như thế, Nhị nãi nãi nhất định cũng như thế.
Nghĩ vậy Lý Trung liền nhận định Đường lão thái quân sẽ ra mặt bảo vệ hắn.
Từ Phúc thu giấy trong tay lại, tới trước mặt Lâm Úc Hương:
- Nhị nãi nãi, đây là toàn bộ ghi chép tội trạng của đám người Vương Thị.
Lời này tức thì đám người Lý gia kinh hoàng tới cứng họng.
Lâm Úc Hương thầm kêu tuyệt, làm rất đẹp, bảo tiểu nha hoàn nhận lấy rồi chuyển cho nàng xem, chỉ xem được hai trang, sắc mặt Lâm Úc Hương biến đổi liên tục, từ tức giận sang phẫn nộ, những kẻ này ngoại trừ giết người ra chưa có chuyện gì mà bọn chúng chưa làm, thậm chí những chuyện vô đạo đức hơn cả giết người, nhất là Lý Trung, chuyện hắn làm khiến người ta ghê tởm.
Hít sâu một hơi, cố gắng để bản than bình tĩnh lại, đặt mấy tờ giấy sang một bên, Lâm Úc Hương mới hỏi:
- Đại quản gia, những kẻ này làm nhiều chuyện ác như thế, có nên đưa lên cho quan phủ không? Hay hai chúng ta thương lượng xử trí.
Từ Phúc hơi nhíu mày:
- Nhị nãi nãi, chuyện này chúng ta đóng cửa xử lý thôi, đem lên quan sẽ làm hỏng thanh danh của Đường phủ.
- Được rồi.
Lâm Úc Hương chẳng qua vẫn hay suy nghĩ như một người thường, chưa phải với vai trò của Nhị nãi nãi của Đường gia, nàng hiểu nếu đưa lên quan phủ, làm ô danh Đường gia, Đường lão thái quân sẽ không tha cho nàng:
- Vậy đại quản gia thấy phải xử trí ra sao.
- Bẩm Nhị nãi nãi, nô tài cho rằng phải nghiêm trừng theo gia pháp.
- Nếu đã thế Đại quản gia là người nắm rõ gia pháp nhất, ôn hãy theo đó mà xử phạt đi.
Lâm Úc Hương đá quả bóng cho Từ Phúc.
Từ Phúc nghe vậy gật đầu, sâu trong đáy mắt ánh lên một nụ cười.
Chuyện tới lúc này, theo lý mà nói thì tới hồi kết rồi, Từ Phúc đang định tuyên bố thì bên ngoài có người chạy vào, người này Lâm Úc Hương nhận ra, đó là Thị Mặc, nhưng không ngờ lời hắn nói làm nàng sững người tại chỗ.
- Nô tài thỉnh an Nhị, thỉnh an các vị di nương, có quan sai tới phủ hỏi chuyện của Tam gia, cho nên Nhị gia bảo nô tài tới mời Đại quản gia tới chính sảnh một chuyến.
Đường phủ tổng cộng có hai đại sảnh, chính sảnh tức là ngoại sảnh, nơi xử lý đại sự ngoài phủ, tiếp đãi khách, còn đại sảnh Lâm Úc Hương đang ở là đại sảnh ở hậu viện, chỗ xử lý gia sự.
Lúc này khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Úc Hương còn khó coi hơn cả lúc xem tội trạng của người Lý gia, chuyện sắp xong tới nơi, sao đột nhiên có thứ xen ngang này chứ? Giờ tất cả mọi trách nhiệm phải do nàng gánh chịu rồi. Lâm Úc Hương ngầm nghiến răng, món nợ này tạm ghi lại, dù sao quan gia tới nhà không phải là chuyện nhỏ:
- Nếu đã thế Đại quản gia theo Thị Mặc tới chính sảnh một chuyến đi, chuyện nơi này do ta xử lý.
- Vâng.
Từ Phúc đáp lời, lòng rất mừng, nhưng không thể hiện ra mặt.
Ngay khi Từ Phúc sắp đi, Lâm Úc Hương đột nhiên lại nói:
- Đại quản gia dừng bước đã, ta có việc muốn nhờ, vừa rồi có người dám đánh hạ nhân trước mặt ta, ta không dám một mình ở lại chỗ này, ông xem có thể để lại gia đinh theo ông ở lại đây không, để bảo vệ an toàn của ta.
Từ Phúc không hề do dự, đưa mắt ra hiệu cho mấy người kia rồi theo Thị Mặc đi.
Lâm Úc Hương lúc này mới quan sát mấy người Từ Phúc đề lại cho mình, tổng cộng chín gia đinh, ai nấy cao lớn vạm vỡ, trong lòng yên tâm hơn, trong lòng đồng thời cười khổ không thôi.
Trong số này Hồ Nhị là thủ hạ đắc lực nhất của Từ Phú, chẳng những cơ trí còn biết quan sát đoán ý người, đó là nguyên nhân lớn nhất hắn được trọng dụng, hiểu ánh mắt vừa rồi của Đại quản gia muốn mình giúp Nhị nãi nãi tung mẻ lưới bắt hết đám người Lý gia.
Có tráng đinh bên cạnh, Lâm Úc Hương ít nhiều tự tin hơn, trầm ngầm một lúc, nàng quyết định xử lý Lý Trung cuối cùng.