Lạc Tiểu Y cúi đầu hướng thẳng về phía trước, hắn ôm một bụng lửa giận hừng hực, chạy thẳng chừng trăm thước mới dần dần tan đi tìm một nơi hẻo lánh ngồi xổm xuống, Lạc Tiểu Y cầm một cây cành khô chọc chọc một con kiến, thì thào nói với nó: “***, Lam Hòa tên vương bát đản này, ta phải tìm cái biện pháp gì đó khiến ngươi thống khổ không chịu nổi mới được!”
Nghĩ đến đây, con ngươi hắn đảo một vòng, liền chuyển đến trên ba người Liễu công tử. Chỉ chốc lát hắn lại thở dài một tiếng, lắc lắc đầu. Liễu công tử kia rõ ràng là người trong thế gia, người như vậy làm việc nhất định thập phần ổn thỏa. Bọn họ nhịn nhiều ngày như vậy, vẫn còn chưa thăm dò Lam Hòa , xem ra tỷ lệ bọn hắn manh động không lớn. Ai, muốn mượn tay bọn họ đến trừng phạt Lam Hòa một chút, khả năng này cũng không lớn.
Oán hận đứng dậy, Lạc Tiểu Y tung cước đá con kiến vào trong vũng bùn, ngón giữa duỗi ra, trừng lớn hai mắt quát nó: “Ngươi xấu xa này, ngươi, ngươi không biết tốt xấu này, lăng nhăng ong bướm này! Lần trước ngươi đắc tội ta, cơn tức của ta còn chưa phát tiết ra ngươi liền trốn thoát ra ngoài, đây là cái sai thứ nhất! Thời gian này ta lo lắng đề phòng bị không ít kinh hoảng, ngươi thì tốt rồi, cư nhiên cùng người khác thân thân ái ái trở lại, không cho ta một chút mặt mũi, đây là cái sai thứ hai!”
Nói tới đây, Lạc Tiểu Y ngừng một chút, đột nhiên cả kinh. Hắn không tự chủ được xoa cằm của mình, lẩm bẩm nói: “Ta làm sao vậy? Ai ya, ta phải tìm người cứu mạng mất thôi, ta nổi lên tâm tư bất lương với chưởng quầy rồi!”
Nghĩ đến đây, Lạc Tiểu Y đang đứng thẳng không khỏi rùng mình một cái. Sau khi đứng tại chỗ mà run run. Hắn co chân bỏ chạy, thẳng về hướng vừa rồi Lam Hòa bỏ đi.
Vượt qua hai khúc cua, xuyên qua một ngọn núi giả, cước bộ Lạc Tiểu Y đang vội vàng chạy đột nhiên đình trệ, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng bệch cũng bắt đầu chuyển xanh: phía trước cách hắn năm mươi mét, ven hồ nước, dưới cây liễu, có một cặp cẩu nam nữ! Phi phi phi. Cái từ này quá khó nghe!
Lạc Tiểu Y oán hận nhìn chằm chằm Lam Hòa và Lê Duẫn cách đó không xa. Trái tim vừa mới bình tĩnh lại bắt đầu hừng hực thiêu đốt. Cắn chặt răng, thân mình Lạc Tiểu Y khẽ cong, nấp sau một cây đại thụ. Hai mắt trượt lên trượt xuống, đánh giá địa hình một chút, sau đó hắn bắt đầu lặng yên không một tiếng động đi từng bước một đến gần hai người.
Mới đi không đến năm bước, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ sau tai truyền đến: “Ngươi đang làm gì ở đây?”
Dọa người!
Giọng nói này vang lên quá mức bất thình lình, Lạc Tiểu Y sợ tới mức mũi chân điểm một cái. Dậm xuống đất, bắn về phía trước, thẳng tắp đứng lên một cây cành cây to.
Vội vàng quay đầu nhìn người tới, Lạc Tiểu Y vừa lau mồ hôi trên trán, vừa cả giận nói: “Con heo băng, chẳng lẽ ngươi không biết đứng sau lưng dọa người, là một chuyện không có đạo đức sao?” Tiếng quát vừa ra, sắc mặt con heo băng tái xanh. Tròng mắt Lạc Tiểu Y còn đang vội vàng chuyển động. Cũng không có phát hiện sắc mặt của hắn đại biến . Lập tức hắn vèo một tiếng nhảy xuống cành cây. Vọt hai ba bước cũng lẻn đến trước mặt con heo băng, vươn tay níu lấy cổ áo của hắn, trợn mắt căm tức nói: “Dưới ban ngày ban mặt. Hành vi của ngươi mờ ám thì thôi, chính là ngươi cư nhiên hại đến ta! Không được, xuất ra mười lượng bạc bồi tội đi!”
Mới nói được tới đây, mới nhìn đến sắc mặt con heo băng, Lạc Tiểu Y kỳ quái hỏi: “Ngươi làm gì mà nhăn mặt? Ngươi dọa ta còn cau có như vậy ạ? Mười lượng bạc thực tiện nghi cho ngươi, ngươi móc ra mau, cẩn thận ta đòi gấp đôi!”
Con heo băng từ từ vươn tay, từ từ dừng trên vai Lạc Tiểu Y. Ngón trỏ của hắn ấn lên huyệt Kiên Tỉnh trên vai Lạc Tiểu Y. Môi vừa động, hai mắt âm tàn, sắc mặt tái mét đen thui, con heo băng mở miệng: “Ngươi gọi ta là con heo băng?”
Hai mắt Lạc Tiểu Y trừng tròn xoe, thảm! Thảm! Lật thuyền trong mương rồi, tại sao ta lại kêu ngoại hiệu này ra miệng?
Hai mắt Chu mỹ nam cơ hồ bắn ra lửa: “Lạc Tiểu Y, ngươi cư nhiên kêu ta là con heo băng, còn dám đòi bạc bồi thường?”
Cứng rắn gằn từng tiếng, Lạc Tiểu Y đang trừng mắt, lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ hai mắt khẽ cong, cười tủm tỉm nói: “Làm sao có thể như vậy? Tiểu nhân đối với Chu đại hiệp đây vẫn luôn kính ngưỡng có thêm, cực kỳ ái mộ, tình cảm ái mộ kia, như là hồng thủy cao ba ngàn thước, thẳng đến ngân hà. Như vậy, tiểu nhân đây làm sao lại dám nói năng lỗ mãng với Chu đại hiệp đáng kính được? Vừa rồi rõ ràng là đại hiệp nghe lầm.”
Vừa nói, hắn vừa dán lên người Chu mỹ nam, thẳng đến toàn bộ thân mình dựa vào trong lồng ngực con heo băng, Lạc Tiểu Y mới không đi tới nữa, chỉ dùng đầu chà chà trên ngực Chu mỹ nam, cứ như một con chó nhỏ.
***, khi nguy nan, ta đành phải sử dụng mỹ nhân kế ! Oa ha ha ha, tim con heo băng đập nhanh hơn, rầm rầm rầm phanh, ***, cư nhiên đập nhanh như vậy. Ai nha, ta thật sự là thiên tài a, mới cọ xát mấy cái, ngay cả núi băng cũng chịu không nổi!
Đang lúc Lạc Tiểu Y vui mừng đến hai mắt cong cong thì bỗng nhiên cằm đau xót, lại bỗng nhiên thấy hoa mắt, khuôn mặt tuấn tú vô hạn phóng to dần, lại phóng to. Sau đó, đôi môi mỏng lạnh như băng hôn lên môi của hắn!
Lạc Tiểu Y si ngốc ngơ ngá , vẫn không nhúc nhích tựa trong lồng ngực con heo băng, thẳng đến khi bốn phiến môi đụng vào nhau, cái đầu nhỏ của hắn còn chưa kịp phản ứng: con heo băng đang hôn ta? Không đúng! Hắn không phải người làm ra loại chuyện như thế! ***, nhưng hắn rõ ràng đang làm!
Một cỗ hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng, như bạc hà dũng mãnh tiến vào chóp mũi, tiếp theo, một cái gì đó ấm áp mà mạnh mẽ xoắn mở môi của hắn ra, chui vào trong miệng tìm kiếm. Cũng ngay lúc đó, một cái tay lớn khác quyết đoán đưa vào áo bào của hắn, nhanh chóng chụp lên bộ ngực bị Lạc Tiểu Y dùng tầng tầng vải trắng bao lại.
Ngực là chỗ cấm kỵ của Lạc Tiểu Y! Hắn từng cảnh cáo mình vô số lần! Bởi vậy, khi bàn tay kia tìm tòi đi qua, Lạc Tiểu Y trừng mắt to, hai gò má ửng đỏ, hô hấp dồn dập tựa như bị một chậu nước lạnh đổ xuống, thần trí chuyển thành thanh tỉnh.
Mà lúc này, đầu lưỡi của con heo băng , vừa mới chen vào đôi môi Lạc Tiểu Y. Quyết định thật nhanh, răng Lạc Tiểu Y hợp lại thật mạnh! Đồng thời, tay phải chống ở trước ngực con heo băng đẩy thật mạnh!
Vừa khẽ cắn, một tiếng kêu buồn đau liền rõ ràng truyền đến bên tai Lạc Tiểu Y. Bên miệng con heo băng chảy ra một vết máu, hai mắt còn lưu lại một chút mê ly, liền bị Lạc Tiểu Y đẩy ra thật mạnh.
Oán hận trừng mắt liếc nhìn con heo băng một cái, khi hai mắt Lạc Tiểu Y nhìn đến khóe môi hắn chảy ra máu tươi thì trong lòng lộp bộp một chút, đồng thời, một cố bất an trồi lên trong lòng.
Lạc Tiểu Y bất an, bất tri bất giác cúi đầu, chỉ thấy hai gò má hắn ửng đỏ, hai tay xoắn góc áo, lỗ tai cực kỳ tinh xảo hồng đến nhỏ ra máu. Trong sự yên lặng khó xử, rốt cụôc Lạc Tiểu Y lúng ta lúng túng , yếu ớt mở miệng: “Ngươi, ngươi là đăng đồ tử*!”
(* Đăng đồ tử: tên dê xồm.)
Sau khi vô lực chỉ trích, Lạc Tiểu Y ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt bình tĩnh, chăm chú của con heo băng, thì hắn không được tự nhiên quay đầu đi. Môi hắn bĩu bĩu ra, oán hận nói: “Ngươi làm vậy là không đúng! Ngươi, dù sao như ngươi làm như vậy là không đúng!”
Một tiếng tiếng cười nhẹ giòn giã truyền đến, Lạc Tiểu Y kỳ quái quay đầu nhìn con heo băng đang cười đến vui thích, kinh ngạc không dám nháy mắt. Sau khi cười xong, con heo băng vươn tay, khi Lạc Tiểu Y vội vàng lui về phía sau, chuẩn xác xoa cằm của hắn. Môi mỏng khẽ nhếch, con heo băng ôn nhu nói: “Lần này không tính, lần sau nhất định sẽ làm đến nơi đến chốn .”
Dứt lời, hắn thu tay lại, xoay người ngạo nghễ bỏ đi.
Ngây ngốc nhìn bóng lưng kia đi xa, Lạc Tiểu Y lúng ta lúng túng nói: “Cái gì, cái gì làm đến nơi đến chốn hả?”
Tiếng nói của hắn vừa cất lên, một giọng kiều ngọt của nữ tử từ sau lưng cách đó không xa truyền đến: “Tiểu nhị ca, hóa ra người thân mật cùng ngươi là vị công tử này a, tại sao ngươi lại gạt ta, nói là thân mật cùng Lam ca ca. Ngươi làm hại người ta rất đau lòng đó!”
Kèm theo tiếng nói nũng nịu này, Lạc Tiểu Y cũng rõ ràng nghe được một tiếng hừ lạnh quen thuộc của nam tử.