Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 148: Khó Chịu




Lam Hòa nhìn về phía cô gái họ Lăng, ôn hòa nói: “Nàng ra ngoài trước đi.”
Dứt lời, hắn hướng về phía bốn người kia, hai tay ôm quyền nói: “Lam Hòa ra mắt bốn vị tiền bối.” Hắn đảo mắt nhìn về phía Lạc Tiểu Y, mỉm cười: “Không biết bằng hữu của vãn bối làm sao lại đắc tội với bốn vị?”
Thiếu phụ diễm lệ kia liếc Lam Hòa một cái, nũng nịu nói: “Lam đại công tử khách khí rồi, vị tiểu muội muội họ Lạc này đã làm gì khiến cho chúng ta không thoải mái, chẳng lẽ Lam đại công tử cũng không biết sao?”
Lam Hòa cười ha ha, đang muốn nói chuyện, thấy vô gái họ Lăng còn đứng bên cạnh mình, không khỏi quay đầu thấp giọng nói: “Đi ra ngoài trước đi.”
Cô gái họ Lăng liếc nhìn Lạc Tiểu Y, lại nhìn Lam Hòa. Trên mặt nàng thoáng hiện lên một chút giận dỗi, tiếp theo, lại cực kỳ bình tĩnh nói: “Thiếp không ra, thiếp muốn ở đây xem.”
Lam Hòa nhíu mày, đưa mắt nhìn hai hộ vệ đứng bên cạnh cô gái. Hai người thấy hắn nhìn mình, vội vàng tiến lên, một hộ vệ thấp giọng nói: “Đại tiểu thư, đây là chuyện trên giang hồ, chúng ta nên tránh qua một bên thôi.”

Cô gái họ Lăng nao nao, liếc Lam Hòa một cái, rồi chậm rãi đi ra ngoài. Thấy nàng rời đi, Lam Hòa bước đến trước mặt Lạc Tiểu Y, hắn nhìn thật sâu vào mắt Lạc Tiểu Y, hỏi: “Nàng ở cùng Chu Nhạ?”
Lạc Tiểu Y đột nhiên cảm thấy mất hết hứng thú, nàng ừ một tiếng, gật đầu thật mạnh. Sau đó không để ý tới Lam Hòa nữa, quay đầu nói với thiếu phụ diễm lệ: “Này, hiện tại có đánh hay không?”
Mấy người kia sửng sốt. Thiếu phụ diễm lệ cười khanh khách, nói: “Không đánh. Mấy ngày nay tâm tình tỷ tỷ rất tốt, chuẩn bị đi theo Tiểu Y cô nương xem náo nhiệt.”
Nàng nói những lời này rất cương quyết, chém đinh chặt sắt, Lạc Tiểu Y ồ lên một tiếng. Thầm nghĩ: xem ra, hôm nay đánh không được rồi, không biết còn dằng dai đến khi nào.
Đảo mắt thấy Lam Hòa đứng bên cạnh, Lạc Tiểu Y càng bực mình. Nàng chép miệng, đi tới bàn ngồi xuống, bàn tay nhỏ vỗ mạnh, quát: “Chủ quán, tạo sao tới bây giờ rượu và thức ăn còn chưa được mang lên?”
Chủ quán hoảng sợ, vội vàng nói: “Dạ dạ, tiểu nương tử chờ chút, lập tức mang rượu và thức ăn lên đây.”
Lạc Tiểu Y từ từ đứng lên, sau khi dọa chủ quán hoảng sợ , lại quay đầu về hướng đám người họ Lăng đứng ở dưới mái hiên đối diện kêu lên: “Này, Lăng tỷ tỷ, nơi này không đánh nhau nữa đâu, mọi người lại đây ăn cơm đi.”
Lời này vừa thốt ra, thiếu phụ diễm lệ kia “Phì” một tiếng bật cười.
Lam Hòa thấy cô gái họ Lăng thật sự chuẩn bị quay thuyền lại, không khỏi nhíu mày. Hắn nhìn Lạc Tiểu Y, do dự một chút, kêu lên: “Tiểu Y, ta.”
Lạc Tiểu Y ngẩng đầu, hai mắt cực kỳ sáng ngời nhìn hắn chăm chú. Đối diện với hai tròng mắt trong veo như nước của nàng, Lam Hòa khựng lại, nhất thời không biết phải xử lý như thế nào cho tốt.
Lạc Tiểu Y thầm hừ một tiếng, miễn cưỡng đùa nghịch chiếc đũa trên bàn, trong lòng nàng có vô số việc muốn hỏi Lam Hòa. Nhưng khi mọi chuyện đến trước mắt, lại không nói nên lời.
Lam Hòa do dự một hồi, phất áo choàng một cái, ngồi xuống đối diện= Lạc Tiểu Y . Hắn nhìn Lạc Tiểu Y, rốt cuộc nói: “Tiểu Y, chuyện giữa ta và Lăng tiểu thư, lát nữa sẽ giải thích rõ cho nàng.”

Lạc Tiểu Y lắc lắc đầu, nói: “Không cần.”Lam Hòa sửng sốt, Lạc Tiểu Y còn nói thêm: “Chuyện này không có gì để giải thích. Chuyện nàng là vị hôn thê của công tử là sự thật, công tử chuẩn bị thành thân với nàng cũng là sự thật.” Lúc này, ba người kia đã xuống thuyền, bước trên bậc thang đá xanh đi vào đại sảnh.
Lạc Tiểu Y đưa mắt nhìn, sau đó uể oải nói: “Lúc Tiểu Y còn rất nhỏ, sư phụ tùy tiện đã nói với Tiểu Y: sống trên đời này, chỉ cần ghi nhớ một điều, đó là khiến mình an lòng. Chưởng quầy, đối với loại tình huống hiện tại này trong lòng Tiểu Y rất bất an.”
Nàng thốt ra lời này, thiếu phụ diễm lệ kia lại cười khẽ.
Lúc này, cô gái họ Lăng bước vào. Nàng liếc nhìn, thấy Lam Hòa và Lạc Tiểu Y ngồi cùng bàn, sắc mặt hơi thay đổi, liền chầm chậm tiến đến một cái bàn khác gần đó, ngồi xuống.
Lam Hòa thật sự không ngờ nàng cũng tới tham gia náo nhiệt. Không khỏi liếc cô gái họ Lăng kia, ý bảo nàng rời đi. Cô ta liền quay mặt đi, giả bộ không nhìn thấy.
Lạc Tiểu Y xem đến say mê, bỗng nhiên thầm nghĩ: ***. trường hợp này quá quen thuộc. Lúc mình làm ăn mày hay tiểu nhị cũng đã nhìn thấy rất nhiều. Thật không ngờ có ngày mình cũng sẽ diễn một khúc.
Nghĩ đến đây, Lạc Tiểu Y vui lên. Nàng cười hắc hắc, nói: ” Tính tình Lăng tỷ tỷ thật tốt, rõ ràng rất muốn nổi giận, rất muốn chém họ Lam, bổ Lạc Tiểu Y, lại còn cười hớ hớ. Thật thú vị.”
Cô gái họ Lăng và Lam Hòa đồng thời biến sắc. Lạc Tiểu Y còn đang đánh giá hai người, nói: “Lăng tỷ tỷ, kỳ thật có đôi khi, muội cũng muốn chém hai người.” Nàng nghiêng mắt nhìn ra cửa, vội vàng ngừng nói, vẫy tay kêu lên: “Con heo băng, Tiểu Y ở trong này, huynh đừng giả bộ không nhìn thấy.”
Lời này vừa thốt ra, mấy đôi mắt đồng thời nhìn theo nàng. Thấy ngoài cửa sổ đối diện, lộ ra một thân ảnh cao lớn hiên ngang, còn không phải là Chu Nhạ?
Lúc này Chu Nhạ cười khổ. Đúng như Lạc Tiểu Y nói. Hắn đã sớm đứng ngoài đó, chỉ là muốn để Lạc Tiểu Y ở cùng Lam Hòa và cô gái họ Lăng kia thêm một lát, tốt nhất là có thể kết thúc chuyện này.
Lúc này bị Lạc Tiểu Y gọi, hắn chỉ có thể phất áo choàng một cái, mũi chân điểm nhẹ trên mặt sông, vừa vào cửa, Lạc Tiểu Y vội vàng vẫy tay, vỗ chỗ trống bên cạnh, kêu lên: “Chu ca ca, ngồi ở đây này.”
Khi Lạc Tiểu Y hô tên Chu Nhạ lên thì sắc mặt Lam Hòa đã sớm thay đổi. Đêm đó Lạc Tiểu Y tự dưng biến mất, hắn đã hoài nghi Chu Nhạ. Lúc này thấy bọn họ thật sự có đôi có cặp, đi chung với nhau, không khỏi rất là khó chịu. Tuy vậy thời cơ bây giờ không ổn, hắn có giải thích thì chẳng những Lạc Tiểu Y nghe không vô, còn gây hiệu quả ngược, liền nhíu mày suy nghĩ.

Chu Nhạ tiến vào đại sảnh. Hắn không để ý tới tiếng gọi của Lạc Tiểu Y, cứ thế chọn lấy một bàn trống ngồi xuống, chọn rượu và thức ăn, sau đó mới quay đầu nói với Lạc Tiểu Y: “Tới đây ngồi đi.”
Lạc Tiểu Y nghiêng đầu một cái, suy nghĩ một hồi, thật sự đứng dậy bỏ đi. Nàng ngồi đối diện với Chu Nhạ, vừa vặn lúc này tiểu nhị bắt đầu mang thức ăn lên cho nàng.
Ngoại trừ tiếng uống trà của Lạc Tiểu Y truyền đến, trong hành lang không có ai nói chuyện. Lam Hòa lẳng lặng thưởng thức rượu trong chén, mí mắt cũng không nâng lên. Cô gái họ Lăng kia thì im lặng tao nhã ngồi tại chỗ ngẩn người.
Sau khi Lạc Tiểu Y ăn vài miếng, chỉ vào bốn người kia nói với Chu Nhạ: “Chu ca ca, vị tỷ tỷ này nói, bọn họ muốn đi theo chúng ta xem náo nhiệt.”
Chu Nhạ ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía bốn người phe thiếu phụ diễm lệ. Sau khi nhìn lướt qua, hắn mỉm cười nói: “Hóa ra là Mạc Bắc tứ tiên. Rất tốt, rất tốt!”
Hắn chậm rãi đứng dậy, rút trường kiếm sau lưng ra, gõ gõ trên thân kiếm, sau đó chuyển hướng Lam Hòa nói: “Lam công tử, uy danh của Mạc Bắc tứ tiên không nhỏ, không bằng chúng ta giải quyết việc này luôn nhé?” Giọng nói tuy rằng bình thản, lại đầy sát khí. Theo Chu Nhạ thấy, Mạc Bắc tứ tiên này vô cùng bất phàm, lần này Lam Hòa cũng ở đây, đúng là cơ hội tốt. Không bằng thừa cơ loại bỏ bốn người này, cũng diệt trừ hậu hoạn cho Lạc Tiểu Y.
Lam Hòa còn chưa mở miệng, cô gái họ Lăng đã lập tức nũng nịu quát: “Lam đại ca, việc này không liên quan đến chàng.” Nàng vừa dứt lời, Lam Hòa liền ngẩng đầu liếc nàng một cái, cái nhìn này thật sự rất sắc bén, làm cho cô gái họ Lăng thị không khỏi cúi thấp đầu xuống.
Quay đầu nhìn về phía Chu Nhạ, khóe miệng Lam Hòa hiện lên một nụ cười, nói: “Như thế rất tốt!”
Hai người này thỏa thuận xong, Mạc Bắc tứ tiên đồng thời đứng bật dậy, trên mặt hiện ra vẻ thận trọng.
Thấy sắp đấu võ, Lạc Tiểu Y bỗng nhiên reo lên: “Thật ồn ào, mấy người đánh đi, Tiểu Y đi chơi một lát.” Dứt lời dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, nàng nghênh ngang đi ra ngoài.