Thấymình rụt lại ngồi dưới đất như vậy gần nửa canh giờ rồi, Lam Hòa còn chưa chịu xuất hiện, Lạc Tiểu Y đang định đứng lên. Chợt nghe dưới lầu truyền đến thanh âm thanh nhã quen thuộc của Lam Hòa: “Lưu công tử nói quá lời, Lam mỗ ước gì mỗi ngày Thập Nhị công tử đều có thể đến Thiên Lý hương kia. Đúng rồi, không biết vì sao, tên tiểu nhị trong tửu lâu, gọi là Lạc Tiểu Nhất kia, hắn hình như rất không thoải mái, vừa rồi ta còn thấy hắn co lại thành một đoàn ngồi xổm trong góc.”
Lưu Thập Nhị tới rồi?
Trong thời gian ngắn, hiện lên trong đầu Lạc Tiểu Y, chính là bộ dạng mình bị Lưu Thập Nhị cẩn thận ôm vào trong ngực, ôn nhu trấn an. Trong lúc đó, hắn còn dùng ánh mắt ôn nhu có thể giết người kia nhìn mình. Loại ôn nhu này vốn là thực say lòng người , nhưng mà vừa nghĩ tới người nam nhân trước mặt này, coi mình là nam nhân mà yêu thích, lập tức, hai giọt mồ hôi lạnh nhanh chóng từ trên cái trán Lạc Tiểu Y chảy ra, lại nhanh chóng chảy từ mắt xuống phía dưới.
Tròng mắt nhanh như chớp chuyển động vài vòng, Lạc Tiểu Y vèo đứng lên, sau đó cất bước liền vọt tới cửa sổ, hai tay bấu vào khung cửa, cả người liền từ lầu hai rơi xuống hậu viện. Khi hắn làm những động tác liên tiếp này, quả nhiên là nhanh như thỏ chạy, mạnh mẽ như chim ưng! Chạy trối chết cứ như thần tướng xuất mã!
Lạc Tiểu Y nhảy xuống lầu hai một lát sau, tiếng bước chân tao nhã của Lam Hòa chậm rãi từ thang lầu truyền đến. Khi thân ảnh cao lớn của hắn hoàn toàn xuất hiện trên lầu hai thì bên cạnh hắn rõ ràng không có một ai!
Mỉm cười nhìn góc Lạc Tiểu Y vừa ngồi, khóe môi Lam Hòa chậm rãi giương lên, trong cặp mắt hẹp dài đen như mực hiện lên một chút ánh sáng, hắn thản nhiên đi vào gian phòng của mình.
Lạc Tiểu Y làm sao liệu được Lam Hòa lại sử không thành kế*? Hắn cúi đầu, ủ rũ đi về phòng, vừa bĩu miệng, hắn vừa than thở ra tiếng: “Ta hiện tại nên đi ? Hay là lưu lại đây? Trên người ta chỉ có một lượng bạc, một lượng bạc này không dùng được mười ngày nửa tháng, ta lại phải ăn ngủ đầu đường rồi! Ai y , cầu phú quý trong nguy hiểm, ta cũng không tin lấy trí tuệ của ta, mà không qua được cửa ải này! Hừ, ta còn muốn tiếp tục ở đây lấy chút tiền trên người đám đàn bà chanh chua kia!”
Nghĩ đến đây, hắn xoa cái cằm trống trơn của mình, học bộ dạng trầm tư của Lam Hòa: thế đạo này a, người mềm lòng như Lam Hòa không nhiều lắm, ta vẫn nên tiếp tục cọ sát trên người hắn rồi nói sau. Hắc hắc, thiên hạ này tuy lớn, ta vẫn muốn ở chỗ này thêm một thời gian a!
Hai tay chống eo, cằm hướng lên trời, Lạc Tiểu Y thần thái nghênh ngang đi hướng gian phòng của mình.
Tuy rằng sau một hồi lộn xộn, tài sản chừng một lượng bạc của Lạc Tiểu Y cũng an toàn thỏa đáng đặt ở trong nội y. Nhưng mà thời gian từ từ trôi qua, chân hắn càng không ngừng run rẩy .
Sắc trời dần tối, Lạc Tiểu Y di chuyển khắp nơi nhanh như mèo, phất phơ như u hồn du đãng, miệng lầm bầm lầu bầu bị người ta kêu lại.
“Lạc Tiểu Nhất, công tử có phân phó, sắc trời không còn sớm, muốn ngươi hảo hảo chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, ừm, sắp xếp ở sườn đông nội viện cạnh đình ven hồ.”
A? Đến rồi?
Đã tới rồi?
Lạc Tiểu Y ủ rũ đáp: “Đã biết.”
Sau khi đáp lời, thân thể hắn thẳng lên, ***, mười tám năm sau ta lại là một hảo hán! Bậy bạ quá, ai nói ta muốn chết, ta hiện tại chính là một hảo hán!
Hít sâu, lại hít sâu! Lại lại hít sâu!
“Lạc Tiểu Nhất, ngươi còn ngẩn người làm gì? Nếu ngươi không đi, công tử sẽ nổi giận!”
Tiểu Quang mới nói xong, liền đối diện với Lạc Tiểu Y nước mắt lưng tròng. Hắn không khỏi cả kinh, đang lúc hết sức ngạc nhiên, lại nghe đến Lạc Tiểu Y đau khổ lẩm bẩm nói: “Ta sắp ra pháp trường rồi, bi thương một chút cũng không được sao? Lam Hòa a Lam Hòa, ngươi thật là khinh người quá đáng! Ngươi, ngươi một ngày nào đó sẽ bị báo ứng!”
Tiếng chửi rủa của hắn Tiểu Quang nghe không sót một chữ, hắn trợn mắt há mồm chỉ vào Lạc Tiểu Y nói không nên lời. Lạc Tiểu Y chuyển thân, cứ thế đi vào đại sảnh, vừa đi, Tiểu Quang còn nghe được tiếng hắn thì thào tự nói truyền đến rất rõ ràng : “Ông trời a, Phật tổ a, Ngọc Hoàng đại đế a, làm cho Lam Hòa yêu một nữ nhân thích ngược đãi dày vò hắn đi! Làm cho tiểu tử này sống không bằng chết đi!”
Lạc Tiểu Y vô lực cúi đầu, kiên nhẫn bày biện cái bàn, chuẩn bị đồ ăn.
Trời vào đêm không lâu, một vòng trăng rằm liền treo trên ngọn cây. Dần dần, bên người Lạc Tiểu Y bận rộn, xuất hiện Nguyệt Hồng cùng hai nha hoàn thiếp thân của Giang Tam tiểu thư.
Nhìn đến bộ dạng hai nha hoàn tươi cười rạng rỡ, Lạc Tiểu Y bỗng nhiên cảm thấy phi thường tịch mịch. Hắn u buồn thầm nghĩ, đúng là những người thông minh, luôn phiền não nhiều hơn kẻ ngốc. Hai con nhóc ngốc này bây giờ đối với ta mặt mày hớn hở quăng thu ba tán loạn, chưa đến một canh giờ sau, các nàng sẽ cầm đao chạy theo phía sau ta mà chém!
Rùng mình một cái, Lạc Tiểu Y cắn cắn răng, cắn đến răng va vào nhau cạch cạch! ***, Lạc Tiểu Y a Lạc Tiểu Y, đã nói với ngươi vô số lần rồi, trấn định! Nhất định phải trấn định, cầu phú quý trong nguy hiểm mà! Tên Lam Hòa kia mặt lạnh mà lòng mềm, rất dễ khi dễ. Giang Tam tiểu thư kia tuy rằng chua ngoa chút, bất quá là đàn bà ngốc, cũng rất dễ hù. Lấy tài năng kinh người của ngươi, tại sao phải bận tâm?
Nhìn đến Lạc Tiểu Y lúc thì sắc mặt trắng bệch, lúc thì nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt biến hóa thật dễ sợ. Nguyệt Hồng bên cạnh thấy kỳ quái cười nói: “Tiểu Nhất a, ngươi đang ở đây nghĩ cái gì?”
Thấy Lạc Tiểu Y còn đang cắn hàm răng ra vẻ anh hùng, Nguyệt Hồng bị coi nhẹ không khỏi nhíu mày, đề cao thanh âm kêu lên: “Lạc Tiểu Nhất, gọi ngươi đấy!”
“A? A? Gì?”
Lạc Tiểu Y quay người lại, hai mắt trợn lên, cảnh giác vạn phần nhìn Nguyệt Hồng. Chân mày Nguyệt Hồng càng nhíu chặt hơn, nàng cả giận nói: “Hỏi ngươi suy nghĩ cái gì! Thật là, kỳ quái quá đi!”
Lạc Tiểu Y đang chuẩn bị quay đầu, hai tiếng bước chân truyền đến. Trong đó một tiếng cước bộ tao nhã thong dong, một cái khác cước bộ nhẹ nhàng, Lạc Tiểu Y còn chưa quay đầu, liền nghe được Nguyệt Hồng cùng chúng nữ nhẹ nhàng khẽ chào, kêu lên: “Tham kiến tiểu thư, Lam công tử.”
Lam Hòa cười nhẹ, hai mắt chuyển hướng Lạc Tiểu Y, thấy hắn đưa lưng về phía mình thật lâu vẫn chưa xoay người lại, không khỏi mỉm cười nói: “Tiểu Nhất a, ngươi bận rộn hai canh giờ rồi, không bằng nghỉ ngơi một hồi đi.”
Không để ý tới thân thể nhỏ bé kia nháy mắt căng thẳng như dây đàn, Lam Hòa chuyển hướng Giang Tam tiểu thư, mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết: “Tam tiểu thư mời ngồi!”
Giang Tam tiểu thư mắc cỡ đỏ mặt, cúi đầu yếu ớt đáp một tiếng: “Cám ơn Lam lang.” Sau đó, nhẹ nhàng bước liên tục, dáng người uyển chuyển đi tới bên cạnh bàn, khẽ nghiêng người ngồi xuống trước bàn.
Nàng vừa mới ngồi xuống, Lạc Tiểu Y vẫn không nhúc nhích giống như đột nhiên sống lại, vèo một tiếng liền lui qua một bên. Lam Hòa đảo mắt nhìn về phía hắn, thấy hắn mặt mày cúi thấp, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa hồ có chút bình tĩnh.
Lông mày hắn chau lại: tiểu tử này thái độ không đúng, chẳng lẽ, lại nghĩ tới cái chủ ý quỷ quái gì sao?
(*Không Thành kế: Thời Tam Quốc, một lần Khổng Minh vào ải Dương Bình, một thành lũy nhỏ để trú chân và chia quân đi đánh các thành. Được tin, Tư
Mã Ý lập tức thần tốc đem đại binh tiến về Dương Bình với quyết tâm bắt sống Khổng Minh, xóa sổ nước Thục.
Tin dữ bay về, các quan văn võ trong thành sợ tái mặt. Đại tướng Ngụy Diên lại vừa đem quân rời thành, gọi về cũng không kịp. Trong thành lúc đó chỉ còn hơn một nghìn người trấn thủ. Trong lúc tình thế nguy cấp như vậy, Gia Cát Lượng hết sức bình tĩnh. Ông đã quyết đoán, táo bạo thực thi kế sách.
Đội tiên phong của quân Ngụy ập tới thành Dương Bình. Chúng hết sức bất ngờ trước cảnh yên tĩnh thanh bình ở đây. Bốn cổng thành mở toang. Trước cổng những người dân (do lính đóng giả) đang bình tĩnh quét dọn. Từ ngạc nhiên đến nghi ngờ, chúng không dám tiến vào mà vội báo tin cho Tư Mã Ý. Đang đắc chí tin rằng phen này Khổng Minh nhất định sẽ bại dưới tay mình, nghe báo vậy Ý nửa tin nửa ngờ, vội tiến nhanh đến Dương Bình. Đến nơi, Tư Mã Ý vô cùng kinh ngạc khi tận mắt thấy cảnh những người dân đang thong thả quét dọn, xung quanh không một bóng người. Rồi trong không trung bỗng vẳng lên tiếng đàn tao nhã. Nhìn lên thành, Ý thấy Gia cát Lượng đang thư thái gẩy đàn. Hai tiểu đồng đứng hầu hai bên.
Vô cùng sửng sốt, càng nhìn Tư Mã Ý càng thấy hoài nghi, càng nghĩ càng thấy kinh sợ. Bởi Gia Cát Lượng bình sinh vốn dĩ là người cực kỳ cẩn trọng, hôm nay để xông xênh mở rộng cả bốn cổng thành tất là có quân mai phục. Chợt tỉnh ngộ Ý cuống cuồng quay ngựa bỏ chạy trối chết, theo sau là đoàn quân tháo chạy toán loạn. Cho đến khi có người giữ lại cương ngựa, Tư Mã Ý vẫn như mê mê tỉnh tỉnh hỏi “Đầu ta còn không?”. Về sau, khi Tư Mã Ý biết đã trúng kế của Khổng Minh thì quân tướng nhà Thục đã tập hợp về đầy đủ. Gia Cát Thừa tướng tiếp tục điều binh khiển tướng thắng lợi và để lại cho hậu thế những chiến tích đầy huyền thoại.)