Lạc Tiểu Y hai ngày này đi trên đường, tay chân vung lên không ngừng, mỗi bước vung lên muôn hình muôn trạng, khuôn mặt nhỏ nhắn toả sáng, tất cả mọi người đều dễ dàng biết rằng, giờ phú tnày hắn đang hưng phấn cực độ.
Ha ha ha , thiên tài quả nhiên là thiên tài a! Ngay cả Lam Hòa tên hỗn đản như vậy, cũng thừa nhận ta là một người rất giỏi, rất được việc. ***, thiên hạ này còn có việc có thể làm khó Lạc Tiểu Y ta sao?
Sau khi Giang Tam tiểu thư rời đi, Lạc Tiểu Y được Lam Hòa tán thưởng hưng phấn đến một đêm không ngủ, bò lên trên nóc nhà nhìn ánh trăng tru lên” Thiên tài Lạc Tiểu Nhất” thì bị đầu bếp lý phẫn nộ lấy đao đuổi ba vòng mới chịu dừng lại!
Sau đó, sang sớm ngày hôm sau bắt đầu làm việc Lạc Tiểu Y vẫn là cảnh xuân đầy mặt, buổi trưa Lưu thập nhị cùng Lưu đại tiểu thư vẫn như trước thản nhiên đi vào trong tửu lâu .
Khi biết Giang Tam tiểu thư tối hôm đã rời đi, bộ dạng Lưu đại tiểu thư như mất mát buồn bực, làm cho Lạc Tiểu Y hoài nghi đại tiểu thư này trong đầu có bệnh.
Vặn vẹo uốn éo mông, Lạc Tiểu Y khẽ ngâm nga, ngày hôm đó thật vui vẻ a, nếu Lưu thập nhị không liếc mắt đư tình theo dõi nhất cử nhất động của hắn, Lạc Tiểu Y nhất định sẽ cảm thấy, bản thân sắp làm thần tiên.
Đến buổi chiều, bỗng nhiên bầu trời tràn ngập mây đen, tiếng sấm ầm vang, tia chớp hoa lệ phá trời, Lưu Thập Nhị hung hăng nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Y vài lần, vô cùng không tình nguyện rời đi.
Oa oa oa, sét đánh a, trời mưa a, muốn đóng cửa a, nay ta có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút ! Lạc Tiểu Y vui vẻ lắc lắc cái mông, chờ khách nhân rời đi hết, lập tức chạy đến cửa chính, nghiêng đầu nhìn mưa to gió bão bên ngoài, khẽ dùng sức muốn đem cửa đóng lại!
Đúng lúc này, Lạc Tiểu Y nghe trong tiếng gió gào thét cùng tiếng sấm ầm vang, truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Ngay sau đó, một thanh âm lạnh như băng như sắt truyền vào trong tai của hắn: “Chậm đã!”
Thanh âm rất nhẹ, nhưng sức xuyên thấu lại rất mạnh, Lạc Tiểu Y thập phần khát vọng bản thân không nghe được, nhưng trên thực tế, không chỉ có hắn, trong tửu lâu tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng!
Mây đen kéo đến, hán tử một thân hắc y, đầu đội đấu lạp cưỡi một hắc mã, ở trong cuồng phong phi nhanh đến tửu lâu. Cảm thấy hai chữ kia vừa mới dứt, hắn cả người lẫn ngựa đã xuất hiện ở trước tửu lâu .
Hai mắt lạnh lùng dưới đấu lạp nhìn lướt qua Lạc Tiểu Y, thành công làm cho Lạc Tiểu Y hóa thành người băng, hán tử hàn khí dày đặc nói: “Chiếu cố ngựa cho tốt, chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn thượng đẳng cho ta!”
Thanh âm không lớn, lại dễ dàng đem người băng Lạc Tiểu Y tan ra. Bất quá, hán tử kia lại dùng một lời càng lạnh lẽo hơn, đằng đằng sát khí hơn mà giải băng.
“Hảo! Tiểu nhân lập tức đem bảo mã an trí thật tốt.” Lạc Tiểu Y nhẹ nhàng ên tiếng, quay đầu hướng trong hành lang kêu lên: “Có khách quý tới rồi, đem rượu và thức ăn tốt nhất lên.” Sau đó hắn bước nhỏ chạy đến bên người khách nhân, dắt ngựa hướng chuồng đi đến.
Đến khi không thấy được thân ảnh người kia nữa, Lạc Tiểu Y mới rùng mình một cái, quay đầu nhìn hắc mã, đồng tình,liếc mắt đưa tình với hắc mã nói: “Ta nói bạn hữu a, ngươi thật đúng là mạng khổ a. Theo người nào cũng tốt hơn là theo một cương thi vạn năm. Sát khí, tử khí kia, thật là làm khó ngươi.”
Hắc mã nghe Lạc Tiểu Y nói xong, ngẩng đầu lên trong mũi phát ra tiếng phì phì, sau đó kiêu ngạo quay đầu đi không hề để ý đến hắn. ***,hừ, con ngựa này ngươi biết cái gì gọi là tử khí? Chúng ta mạng khổ a, cũng không biết người này khi nào thì mới rời đi đây?
Đem ngựa khóa kỹ, Lạc Tiểu Y trong sự gào thét của cuồng phong, nhanh như chớp xông về đại sảnh, xoay người chuẩn bị chạy vào trong viện. Mới lao ra hai bước, Tiểu Quang từ phía sau gọi tới: “Tiểu Nhất, công tử nói, ngươi từ nay về sau sẽ phục vụ khách nhân mới đến.”
Nghe vậy Lạc Tiểu Y cước bộ chậm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn co lại thành một đoàn, hắn chậm rãi quay đầu nhìn Tiểu Quang, nhìn hắn nói: “Công tử không phải đi ra ngoài sao? Hắn làm sao nhanh như vậy đã biết rồi?”
Nói chuyện xong, hắn nhìn về phía Tiểu Quang trợn mắt nhíu mày, ha ha ha , Tiểu Quang bé bỏng, nhất định là các ngươi không dám đối mặt với vị khách nhân kia, nên định lấy ta làm tấm mộc chắn tên chứ gì!
Tiểu Quang nhìn khuôn mặt hắn, gật đầu nói: “Công tử thật sự đã trở lại mà.”
Miệng Lạc Tiểu Y mân lại, có chút căm tức: chính mình biểu hiện rất rõ ràng, mà tiểu Quang ngu ngốc một chút cũng xem không hiểu! Hắn than nhẹ thở ra một hơi, lẩm bẩm nói: “Tốt thôi, phục vụ thì phục vụ. Nói đi phải nói lại, tửu lâu này, khách như vậy không giao cho ta, thì ai có khả năng đối phó?”
Nói xong, Lạc Tiểu Y nhấc cằm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn co lại thành một đoàn giãn ra, lại giãn ra đến khi lông mày giương lên cao cao, mắt mở thật to , hai má đỏ rừng rực, bất luận kẻ nào liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, tiểu tử này, đang tự tin cuồng nhiệt.
Đậy chặt hộp đựng thức ăn, Lạc Tiểu Y chạy chậm đi lên lầu hai, đến một gian sương phòng cuối cùng ở sườn bên phải, Lạc Tiểu Y cung kính kêu lên: “Chu đại gia, đồ ăn ngài muốn tiểu nhân đã đưa đến đây, nước tắm đã chuẩn bị sẵn , lập tức cho người mang lên.”
Tiếng nói vừa dứt, cửa sương phòng “Chi nha” một tiếng mở ra, cúi đầu cúi người, Lạc Tiểu Y trên mặt tươi cười liếc mắt một cái liền đối mặt với một bộ ngực rắn chắc hùng vĩ màu nâu đồng.
Người này dáng người thật không tệ! Lạc tiểu y âm thầm bình phẩm một phen. Vừa ngẩng đầu vừa cầm hộp đựng thức ăn trong tay hướng bàn đi đến, cười nói: “Chu đại gia, đây là của ngài “
Bỗng nhiên thanh âm hắn ngừng lại, Lạc Tiểu Y giương mắt nhìn đối phương đến ngẩn ngơ! Hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm chớp cũng không chớp một cái!
Dần dần, một tia đỏ ửng cực kỳ mờ ám khả nghi hiện lên trên hai gò má của hắn, tay trái xoa trái tim bang bang nhảy loạn, Lạc Tiểu Y hít vào thở ra một hơi!
Oa!
Ái chà chà!
***!
Người này, không, tiểu tử này, không đúng, vị công tử này, bộ dạng hắn thật đúng là quá đẹp nha!
May mắn thực may mắn, thời gian này ta được Lam Hòa rèn luyện, mới có thể đối mặt sắc đẹp như thế mà cử chỉ thong dong, hai mắt có thần!
Người này vẫn đang mặc một bộ hắc bào, lấy đấu lạp trên mặt xuống, ngũ quan như đao gọt kiếm khắc mà ra, cái mũi đặc biệt cao thẳng, hai mắt lạnh lùng lại sáng ngời cực kỳ. Cả người chỉ đứng, lại sáng ngời như một danh kiếm xuất vỏ, một loại khí tức tuấn dật băng sương đập vào mặt.
Hắn rất lạnh, nhưng loại lạnh lẽo này lại rất phù hợp với ngũ quan không tỳ vết của hắn, làm cho người khác không thể không rung động! Người này bề ngoài tuấn mỹ xuất sắc, xứng ngang với Lam Hòa!