Đang lúc Lạc Tiểu Y vui mừng đến thần hồn phiêu đãng, vài tiếng bước chân nhẹ nhàng từ thang lầu truyền đến. Tiếng bước chân kia vô cùng nhẹ, nhưng trong nháy mắt, lại thu hút toàn bộ lực chú ý của hắn!
Bỗng nhiên!
Heo băng rốt cục xuất hiện!
Chu công tử ra trận, hiển nhiên tạo ra hiệu quả giống như Lam Hòa.
Theo Chu công tử một thân hắc bào, tóc tùy ý buộc lên, lưng eo thẳng tắp như kiếm vừa xuất hiện, tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra, sau đó liền không phát ra chút tiếng động nào.
Thanh âm của mọi người, cũng không phải là bị mỹ mạo của Chu công tử làm nghẹn họng, mà là bị hàn băng vạn năm không tan kia đông lại!
Không ai phát hiện, ngay lúc Chu công tử xuất hiện, Lạc Tiểu Y hoan hoan hỉ hỉ quay đầu thì một cỗ sát khí vô hình bỗng nhiên từ trên người bốn nàng tăng vọt mà ra! Sát khí kia lạnh thấu xương mà mau lẹ, cơ hồ là trong nháy mắt, liền đem Lạc Tiểu Y đông cứng ngay tại chỗ.
Sát khí này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, đảo mắt lại biến mất trong vô hình.
Bốn nàng ngẩng đầu, tươi cười rạng rỡ, phi thường kiều mỵ nhìn Chu công tử, xem vẻ mặt của bọn họ, hoàn toàn là bộ dáng tình ý dâng trào, xuân tâm bốn nàng nhất tề động đậy!
Mà Chu công tử mới vừa đi được một nửa, liền bình tĩnh nhìn bốn nàng. Ánh mắt của hắn dị thường lạnh như băng như trước, đặc biệt vào thời khắc này, cặp mắt nặng nề đen như mực kia lại lạnh đến cực hạn!
Một nam bốn nữ, khi một cặp mắt lạnh lùng bốn cặp mắt nóng bỏng kịch liệt va chạm trong không khí, Lạc Tiểu Y rốt cục đánh rùng mình một cái thanh tỉnh lại.
Vù ——
Thanh ảnh chợt lóe, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Lạc Tiểu Y đã thối lui đến một ngóc khác, trong tay còn cầm một khối khăn lau, làm bộ làm tịch chùi bàn. Càng khéo là, từ góc độ của hắn, có thể thấy rõ ràng biểu tình của năm người.
Có thể trong thời gian ngắn như vậy, tìm được một chỗ tuyệt hảo có thể xem náo nhiệt như vậy, lại có việc để làm, cặp mắt kia của Lạc Tiểu Y, thật đúng là càng luyện càng xuất sắc rồi!
Chu công tử sau khi bình tĩnh nhìn bốn nàng, mặt liền không chút thay đổi tiếp tục hướng về phía trước. Chỉ chốc lát, liền ngồi xuống bàn cách bốn nàng không xa, đưa tay gõ mặt bàn, trong trẻo nhưng lạnh lùng kêu lên: “Tiểu nhị!”
“Tiểu nhân đến đây!” Lạc Tiểu Y vọt tới trước bàn Chu công tử, cúi người cười nói: “Chu công, ngài muốn dùng rượu và đồ ăn gì?”
Chu công tử vẫn không trả lời, cách hai bàn, nữ tử cao nhất trong bốn người bỗng nhiên căng cổ họng quát: “Này , tiểu nhị kia, rượu bổn tiểu thư muốn đâu rồi, tại sao ngươi còn chưa mang lên?”
***, ngươi lúc nào thì yêu cầu rượu hử?
Lạc Tiểu Y nhanh chóng quay đầu hướng nàng kia cười, cao giọng kêu lên: “Các vị tiên tử muốn rượu a, đem nhất nữ nhi hồng tốt nhất lên cho tiên tử đi!”
Kêu xong, hắn vội vàng xoay người một cái chín mươi độ, một lần nữa quay mắt về phía Chu công tử cười quyến rũ nói: “Chu công tử, rượu và thức ăn của ngài?”
Chu công tử lạnh lùng mở miệng nói : “Tùy tiện!”
“Vâng!” Lạc Tiểu Y vui vẻ: “Mang cho Chu công tử rượu và thức ăn tốt nhất, bốn mặn một chay, cùng ba bình nữ nhi hồng.” Dứt lời, hắn hướng Chu công tử cúi người: “Công tử, tiểu nhân cáo lui.”
Dứt lời, hắn nhanh như chớp xông về đến trước mặt bốn nàng, đối diện với các nàng khom lưng cười nói: “Bốn vị tiên tử không biết còn gì phân phó?”
Khi nói chuyện, hai mắt hắn đảo qua, lại nhìn đến cô gái cao gầy kia, bàn tay đặttrên chuôi kiếm, trên mu bàn tay nhỏ bé kia gân xanh tung hoành, này, này, thảm rồi! Các nàng bây giờ đang tức giận!
Vừa nghĩ như vậy, thân mình hắn lại hạ xuống, hai chân hơi hơi nghiêng ra, làm một cái tư thế tùy thời chuẩn bị chuồn lẹ.
Cô gái cao gầy vẫn chăm chú nhìn Chu công tử chằm chằm, thấy Lạc Tiểu Y hỏi, không khỏi nhếch mày khẽ kêu: “Hỗn đản! Cô nãi nãi muốn cái gì, ngươi còn không biết sao?”
Khi quát mắng, đồng thời tay nhỏ bé của nàng như tia chớp chém ra, như một đạo ánh sáng, thật mạnh quất về phía hai má Lạc Tiểu Y. Bàn tay chưa đến, tiếng gió đã mãnh liệt truyền tới! Xem tình hình này, nếu bị nàng đánh trúng, ít nhất cũng phải tiễn biệt hai cái răng!
Lạc Tiểu Y thấy thế ánh mắt chợt lóe, mặt hiện lên thần sắc kinh sợ, eo bỗng nhiên lại thấp xuống ba phần!
Đang lúc này, chưởng phong ập đến, cô gái kia vạn lần không ngờ, Lạc Tiểu Y cư nhiên lùn xuống, bởi vậy làm cho nàng bất ngờ không phòng bị, một chưởng đánh vào khoảng không!
Vù ——
Sau khi tiếng bàn tay xẹt qua không khí truyền đến trong tai Lạc Tiểu Y, Lạc Tiểu Y lập tức bật người, đầu vừa nhấc. Cô gái cao gầy thật không ngờ hắn cư nhiên lẫn mất, đang giận dữ, mà chúng nữ cũng trợn mắt há hốc mồm hết sức kinh ngạc. Nháy mắt chống lại khuôn mặt nhỏ nhắn còn kinh sợ, hai khỏa răng nanh tươi cười đôn hậu!
Loại khuôn mặt tươi cười vừa bất an, lại đôn hậu này, làm cho cơn tức của bốn nàng nháy mắt biến mất. Hừ, tiểu tử này vận khí không tệ, cư nhiên tránh thoát. Quên đi, thái độ tiểu tử này cũng khá hài lòng, bỏ qua hắn đi.
Nhìn đến bốn nàng đồng thời quay đầu đi, không hề để ý tới mình nữa. Lạc Tiểu Y thở ra một hơi thật to . ***, nhớ ngày đó vì lừa sư phó, biểu tình này ta luyện đã nhiều năm! Ai ya, quả nhiên dùng đến hiệu quả thật hài lòng.
Chỉ chốc lát, Tiểu Quang liền mang lên một bình nữ nhi hồng. Lạc Tiểu Y sau khi nhận lấy, cẩn thận nhìn sắc mặt bốn vị mỹ nữ một chút, sau khi ngừng một lát, mới trước hết cười cúi người tiến đến, nhất nhất rót đầy rượu trong chén cho các nàng.
Bốn nàng mỗi khi uống một hớp rượu, liền hướng Chu công tử kia liếc mắt một cái, mỗi cái liếc mắt nhìn, liền uống một ngụm rượu. Như vậy, rõ ràng là đem heo băng thành thức ăn nhắm rượu. Lạc Tiểu Y nhìn thấy vui lên, tròng mắt quay tròn chuyển động, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào cho đàn bà cao gầy này nhận một chút giáo huấn.
Đúng lúc này, vài cái thân ảnh xuất hiện ở cửa đại sảnh, đồng thời, một thanh âm quen thuộc mềm mại truyền đến: “Tiểu Nhất, ta đến thăm ngươi đây.”
Thanh âm không lớn, cũng không vang dội, nhưng trong nháy mắt đem bốn nàng cùng Chu công tử đồng thời hấp dẫn lại đây. Chống lại năm cặp mắt kinh ngạc đánh giá mình và ánh mắt của Lưu Thập Nhị, Lạc Tiểu Y cẩn thận làm ra một khuôn mặt tươi cười giống như khóc.
Đang lúc hắn chuẩn bị làm tiếp vài cái động tác, tiến thêm một bước cho thấy mình là tiểu nhân vật trong sạch, đối với tiên tử là phi thường kính ngưỡng , đối với nam nhân là một chút hứng thú cũng không có! Một bàn tay ấm áp xoa bờ vai của hắn, đồng thời, hơi thở quen thuộc kia của Lưu Thập Nhị thẳng nhập vào trong lổ mũi của hắn: “Tiểu Nhất a, vốn sáng sớm hôm nay chuẩn bị đi thăm ngươi. Nào biết đâu vừa ra khỏi cửa thì bị mấy bằng hữu kéo đi rồi. Tiểu Nhất, giúp ta kêu mấy thứ đồ ăn đi, đồng thời chuẩn bị một bộ bát đũa cho mình nha.”
Theo tay Lưu Thập Nhị ôn nhu xoa nắn thân mật trên vai hắn, ánh mắt bốn nữ một nam nhìn hắN đã tràn ngập tò mò. Lạc Tiểu Y dở khóc dở cười vẻ mặt đau khổ, nhưng lại không thể không quay đầu hướng Lưu Thập Nhị nặn ra một nụ cười: “Thập Nhị công tử, ngài nói quá lời. Tiểu nhân chỉ là một tiểu nhị, vạn lần không dám cùng ngài ăn chung đâu.”