Cực Phẩm Trúc Mã

Chương 2: Bị cảnh cáo



Thời gian nghỉ hè chớp mắt một cái đã qua, chấm dứt tháng ngày nằm trên giường đọc ngôn tình thâu ngày, thâu đêm, quãng thời học sinh đối với ai không biết, nhưng đối với người lười học như Từ Viện Sơ, thật sự mệt mỏi.

"Này, lên xe đi." Cố Minh Thần nhìn Từ Viện Sơ đi qua xe mình, liền đạp xe đuổi theo cô, hôm nay cậu ta lại lên cơn nữa à, đúng là con gái tính cách thay đổi thất thường.

"Cậu đi trước đi, hôm nay tôi bị lên nhọt ở mông." hôm nay cô rất khó ở không muốn ngồi chung trên một chiếc xe đạp với cậu ta chút nào.

"Này cậu giận mình việc hôm qua đấy à?" Hôm qua Từ Viện Sơ lên nhà cậu học bài, bình thường vẫn không sao, tự dưng hôm qua gặp bài toán khó, Cố Minh Thần giảng tới mấy lần mà cô không hiểu, đã thế còn nghịch điện thoại, bị cậu nói mấy câu, vẻ mặt xị ra không vui.

"Tôi sao lại giận cậu? Cậu tất cả đều là muốn tốt cho tôi mà". Tôi là cứ thích thế đấy, Từ Viện Sơ cũng không hiểu tại sao mình lại thích lên cơn, thấy mặt cậu ta liền muốn cậu ta phải xin lỗi mình.

Nhìn Từ Viện Sơ cứ như vậy, không chịu lên xe, Cố Minh Thần đành xuống xe dắt bộ đi cùng cô, tới lúc đến trường thì đã thấy cổng đóng chặt.

"Bình thường giờ đấy đi học là vừa mà." Cô nhìn cổng trường nhăn nhó, chẳng nhẽ đồng hồ bảo vệ bị sai giờ.

"Mọi hôm giờ đó như là đi xe, hôm nay cậu đi bộ sao có thể so với đạp xe chứ?" Cố Minh Thần giải thích, đóng cổng trường thì nghỉ một hôm vậy: "Về thôi".

Từ Viện Sơ lắc đầu, giờ cô không thể về nhà được, trong lòng lúc này chỉ lo cô giáo gọi điện về nhà báo cho mẹ, là cô nghỉ học không lý do: "Cậu về thì được, tôi mà về mẹ tôi giết chết."

"Để mình xin bác bảo vệ xem sao, mới đi muộn 5 phút may ra xin được."

Cố Minh Thần thấy vẻ mặt sợ bị mắng của Từ Viện Sơ, đành mặt dày đến xin bảo vệ.

"Bác ơi xe đạp cháu bị hỏng trên đường, giờ mới tới, bác có thể châm trước cho bọn cháu lần này được không?"

Bác bảo vệ nhòm qua cổng nhìn xe đạp, lại nhìn đến Cố Minh Thần, cầm lấy chìa khóa mở cửa cổng: "Cậu là học sinh ngoan nên tôi mới cho vào đấy".

"Dạ cháu cảm ơn bác".

Nhìn cánh cổng mở ra Từ Viện Sơ vui vẻ đi theo Cố Minh Thần vào trường, nổi tiếng cũng có chút giá trị đấy chứ, nhìn xe còn tốt thế này mà bác bảo vệ cũng tin, nếu là cô chắc xe rụng ra chưa chắc đã được vào, bác ấy lại nói lười học nên phá xe.

"Này cô gái kia sao cứ bám lấy Cố Minh Thần thế, nhìn thật xấu xí." Nữ sinh ngồi trong lớp nhìn ra sân, thấy Cố Minh Thần cùng Từ Viện Sơ đang đi vào, vẻ mặt khó chịu nói với cô gái bên cạnh.

"Nghe nói là ở chung một tòa nhà." cô gái quay sang nhìn bạn mình lên tiếng.

"Chung tòa nhà thì cứ phải bám lấy à?" Diệp Lam chán ghét, cô được mệnh danh là hoa khôi khôi khối 10, vừa sang cấp 3 đã có biết bao nhiêu nam sinh theo đuổi, nhưng cô luôn cảm thấy chỉ có người như Cố Minh Thần mới thích hợp với mình.

Sắp tới là ngày trường tổ chức khai giảng, mỗi lớp đăng ký tham gia một tiết mục, Từ Viện Sơ ghét nhất là tham gia mấy hoạt động này, ngồi im nhìn người khác hăng hái xung phong tham gia.

"Mày không tham gia à?" Thẩm Tố bạn cùng bàn quay sang hỏi Từ Viện Sơ.

"Tao dành thời gian buổi chiều ấy ở nhà ngủ cho thích." Dù sao hạnh kiểm tính theo lực học, cô có tham gia cũng chẳng cải thiện được.

"Bạn Từ Viện Sơ không muốn tham gia sao?" Cô giáo nhìn xuống cả lớp thấy Từ Viện Sơ đã không tham gia còn ngồi nói chuyện, nhìn danh sách vị trí ngồi điểm tên.

"Cô à, chiều em còn ở nhà học bài." Không thể nói thẳng với cô giáo, mình không muốn tham gia được kiếm đại lý do trả lời.

"Mai không có bài tập, thời khóa biểu tuần này toàn bài mới, em cũng có lúc chăm chỉ vậy sao, bạn Từ Viện Sơ một suất tham gia văn nghệ, Cố Minh Thần em cũng tham gia phải không?" Cô giáo nói xong, giọng dịu đi hướng học sinh ưu tú của lớp hỏi.

"Dạ". Cố Minh Thần gật đầu.

"Tốt lắm bắt đầu từ chiều nay, các bạn có trong danh sách đúng 3 giờ có mặt tại trường". Cô giáo hài lòng đóng sổ lại.

Từ Viện Sơ nhìn cô giáo lại nhìn sách trong tay mình, nghĩ tới chiều nay lại phải lên trường, buồn chán nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

"Chị là Từ Viện Sơ phải không có bạn nhờ em đưa cái này cho chị" Buổi chiều lên trường tập văn nghệ, không được bao lâu, một cô gái tới đưa cho cô mẩu giấy nhỏ, Từ Viện Sơ nhìn vào tờ giấy trong tay tò mò mở ra xem "4 giờ sau căng tin". Cái quỷ gì thế này, ý là hẹn cô ra căng tin ư? Định dùng trò bạo lực à, cô không gây thù với ai bao giờ, không biết người nào lại ghét cô như vậy, Từ Viện Sơ không quan tâm ném tờ giấy kia đi, tưởng muốn gặp là gặp sao cô không phải người dễ bắt nạt như vậy.

"Có chắc là mày đã đưa giấy cho chị ta không?" Diệp Lam xem đồng hồ đã hơn 4 giờ vẫn chưa thấy người cầm gặp tới, khó chịu lườm nữ chính bên cạnh.

"Tớ chắc chắn đưa cho chị ấy mà, có thể chị ấy không muốn đến".

"Được lắm, dám không tới, để xem chị ta trốn được bao lâu." Diệp Lam xưa nay quen thói bắt nạt người khác đối với Từ Viện Sơ chống đối lại cô ta, trong lòng sinh ra tia phẫn nộ.

Hôm sau chờ lúc Từ Viện Sơ ra ngoài đi vệ sinh liền chặn ở bên ngoài nhà vệ sinh, tỏ thái độ mình là chị đại.

"Muốn gì?" Từ Viện Sơ nhìn mấy nữ sinh khối 10 mới đến, chặn trước mặt mình, giọng thờ ơ nhìn thẳng vào nữ sinh đứng giữa.

"Tại sao hôm qua không tới". Diệp Lam tiến lên phía trước vênh mặt lên hỏi

"Hóa ra là mày đưa tao tờ giấy kia à? Thấy bẩn tay nên vứt đi rồi." Cô chỉ nhếch miệng cười, cô gái này trông cũng ưa nhìn không ngờ lại có tính xấu thích bắt nạt người khác, vừa lên cấp 3 đã ra oai rồi.

"Nếu không muốn bị đánh thì khôn hồn tránh xa anh Minh Thần của tôi ra".

"Cô thích cậu ta à? Thích thì tìm cậu ta chứ ở đây chặn tôi làm gì, xin mấy cô tránh ra được không chị đây nhịn sắp đau thận rồi." Cảm giác muốn đi mà không được thật là khó chịu, người tìm tới cô cảnh cáo đâu chỉ có mình cô ta, từ trước đến nay người thì nhờ đưa thư, người thì nhờ đưa đồ, còn thành phần khác là như nữ sinh này đây, cô đã quá quen rồi.

Diệp Lam cũng chỉ muốn dọa thôi, ở trong trường cô ta không muốn làm to chuyện, cảnh cáo thêm vài câu thì tránh đi, Từ Viện Sơ thấy con đường phía trước được khai thông nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.

Cố Minh Thần thấy Từ Viện Sơ quay lại nhíu mày nhìn theo, làm gì có ai đi vệ sinh cả nửa tiếng chứ. Từ Viện Sơ thấy cậu ta nhìn liền trừng mắt, không phải cậu ra suốt ngày rắc thính cô sao phải khổ sở nín nhịn chứ.