Uông Dạ là con trai của chủ tịch khách sạn, là người thừa kế tương lai của House rose, trước kia ở nước ngoài có thời gian cùng Cố Minh Thần qua lại thân thiết, nay tới đây muốn chào hỏi qua người quen cũ một chút, không ngờ lại gặp phải cô gái thiếu lễ phép kia.
"Cốc cốc."
"Viện Sơ, cậu quên cái gì à?"
Cố Minh Thần nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, liền đoán Từ Viện Sơ mới đi không lâu kia quay lại, cậu ấy tính để đâu quên đó vẫn giống như xưa không thay đổi gì cả, nghe tiếng mở cửa, trên khuôn mặt anh tươi cười hỏi người sắp bước vào:
"Tôi khiến cậu thất vọng rồi." Uông Dạ bước vào, nhìn khuôn mặt tươi cười cùng tên người trong miệng Cố Minh Thần vừa nói ra, lên tiếng trêu đùa.
"Anh Uông Dạ, về nước bao giờ vậy?" Những năm tháng xa quê, tìm được một người bạn cùng quê tâm giao rất khó, nhưng anh lại may mắn gặp được Uông Dạ, người đàn anh khóa trên cùng lý tưởng. Hai người những ngày tháng đó đã giúp đỡ nhau rất nhiều.
"Anh cũng mới về mấy hôm thôi, cậu thế nào công việc đều ổn chứ?" Uông Dạ rất tự nhiên đi đến bàn uống nước ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà, đưa lên mũi ngửi thử hương vị của quê hương.
"Cũng ổn, bao giờ anh định tới đây làm cùng em?"
"Chưa biết được, cậu biết mà anh thích làm tự do hơn, không thích gò bó trong quy mô gia đình."
Uông Dạ năm nay đã 27 tuổi, lúc Cố Minh Thần mới sang thì anh đã ra trường, làm vài công việc vặt để kiếm sống, tính cách rất phóng khoáng, thích thì làm không thì nghỉ. Nhưng lại bị gia đình bắt dập khuôn từ sớm, Uông Dạ từng nói nếu không gánh trên vai cơ nghiệp của gia đình, sẽ làm một người họa sĩ lang thang khắp nơi.
"Dù sao anh cũng về nước, sau này em cũng có người giải sầu cùng rồi."
"Cậu đã gặp lại cô gái cậu kể chưa?"
"Em gặp rồi." Cố Minh Thần nhắc tới Từ Viện Sơ trên khuôn mặt liền mang theo nét cười hạnh phúc.
Uông Dạ nhìn mặt Cố Minh Thần chỉ biết lắc đầu, còn trẻ như vậy đi vào con đường tình trường khác nào tự đào hố chôn mình, anh ta không thích như vậy trái tim thuộc về mình vẫn là tốt nhất.
Hai người ngồi nói chuyện với nhau một lúc, Uông Dạ nhận được cuộc điện thoại từ nhà gọi tới liền rời đi.
Cố Minh Thần không hiểu sao, người có trong tay tất cả như anh ấy lại không cần gì để theo đuổi tự do thuộc về mình, còn có những người vốn chẳng có cái gì lại luôn đi tranh những thứ không thuộc về mình.
"Viện Sơ, sao vậy?"
Nhìn Từ Viện Sơ ra khỏi thang máy, tay liên tục xoa trán của mình Na Tâm quan tâm hỏi thăm.
"Em vừa trên kia về, đúng lúc bước vào thang máy gặp phải một tên mắt mù." Từ Viện Sơ dù nhận ra mình cũng có một phần lỗi, nhưng nếu anh ta dịu dàng hơn với cô, có lẽ đã không khiến cô phải chửi rủa anh ta nhiều tới như vậy.
"Này nói cho em nghe một chuyện, vừa chị đi vào phòng JeLy nghe được chị ấy đang nói chuyện điện thoại với ai đó, nói con trai chủ tịch khách sạn sắp tới đây làm việc." Na Tâm tiến gần tai Viện Sơ thì thầm, như sợ người khác mà nghe thấy sẽ tranh mất vị sếp mới của mình.
"Thì sao ạ?" Cô nhìn Na Tâm khó hiểu, sếp mới chị ấy vui mừng như vậy để làm gì, sếp mới bọn họ lương vẫn không khá nên được.
"Còn sao gì nữa, chỗ chúng ta hiện giờ toàn các sếp trẻ đẹp, may mắn lọt vào tầm mắt lên bà chủ như chơi." Na Tâm luôn có ước ao được lọt vào mắt xanh của một vị nào đó, cuộc sống một bước lên mây, cuộc đời không cần lo nghĩ gì nữa.
"Chị bớt nghĩ nhiều thì hơn, em vẫn quan điểm cũ, không quan tâm."
Đối với cô mấy cái đấy không thiết thực, hàng ngày có đồ ăn ngon, lâu lâu có cái bánh kem ăn là được rồi, nghĩ tới bánh kem cô lại thèm, xòe ngón tay ra tính còn hơn chục ngày nữa mới có lương, mặt đau lòng xị ra.
Uông Dạ từ thang máy đi ra, ánh mắt chạm phải Từ Viện Sơ đang ngây ngốc thả hồn đi xa đứng ở quầy lễ tân, anh ta nhận ra cô, mắt liền nhíu lại, hóa ra cô ta làm lễ tân quầy ở đây, đi mòn cả dép không gặp mặt, đụng một lần đi đâu cũng thấy.
Từ Viện Sơ cảm giác có ai đó đang nhìn mình, liền theo hướng đó nhìn lại, phát hiện ra anh ta là tên mắt mù lúc trưa liền giơ nắm đấm ra hướng về anh ta.
"Cô vừa rồi là có ý gì?" Uông Dạ trước nay không nghĩ mình lại trẻ con đến vậy đi đối chất cùng một cô gái, thế mà hôm nay anh lại làm rồi, thấy hành động vừa rồi của cô ta không nhịn được đi tới dùng tay gõ lên bàn.
"Anh nhìn thấy tôi làm gì sao?" Từ Viện Sơ tỏ vẻ nghi ngờ tay còn cố ý hướng chướng mắt anh ta xua qua xua lại.
"Định làm gì?" Hành động của Từ Viện Sơ khiến Uông Dạ khó chịu, đưa tay bắt lấy cổ tay cô lại, giọng khó chịu lên tiếng.
"Thì ra mắt anh vẫn rất sáng."
"Cô..." Uông Dạ tức giận trừng mắt, vài giây sau không hiểu sao lại nở nụ cười nguy hiểm. "Từ Viện Sơ phải không, cô cứ đợi đấy." Nói xong anh ta liền mang theo bộ mặt vui vẻ rời khỏi.
Từ Viện Sơ đứng đó nhìn theo, không hiểu anh ta đầu bị sao nữa? vừa rồi còn tức như thế, giờ đã vui vẻ ngay được rồi. Không biết anh ta và tên Trịnh Hưng kia có họ không? mà tính cách đáng ghét như nhau thế.