Từ Viện Sơ nhìn người đàn ông ở trên xe, khuôn mặt ghét bỏ lề mề mở cửa chui vào trong.
"Cô coi tôi là tài xế?"
Uông Dạ liếc mắt qua gương chiếu hậu, nói với người đang ngồi ở ghế đằng sau.
Tự thôi miên bản thân mình không được giết chết anh ta, cô mở cửa xe đi xuống, đi một vòng sang mở cửa ghế phụ lên xe.
"Hài lòng anh chưa?"
"Cô có thấy ông chủ nào tốt như tôi không? đón người đến nhà làm việc." Uông Dạ mặt tự đắc, lúc này mới lái xe rời đi.
Cô không thèm nói với anh ta nữa, chỉ cầu mong ngày tháng năm trôi qua thật nhanh, ngày nào cũng làm việc ở khách sạn, xong lại tới nhà anh ta làm ** li chẳng mấy chốc mà cô chết.
"Reng...reng."
"Viện Sơ, cậu về nhà rồi à?"
Cố Minh Thần tan ca ý định muốn rủ Từ Viện Sơ đi ăn tối, đang cao hứng nhưng xuống đến dưới sảnh chính, đã không thấy bóng dáng người mình muốn gặp ở đâu.
"Ừm, tôi đang trên xe buýt." Từ Viện Sơ quay mặt đi, đưa tay che miệng nói nhỏ như sợ người bên cạnh nghe thấy.
"Vậy thôi, hẹn cậu khi khác." Cố Minh Thần khuôn mặt vừa rồi còn vui vẻ, giờ đã trở lên ủ rũ, cầm lấy điện thoại trong tay thở dài.
"Bạn trai gọi."
Uông Dạ thấy vẻ mặt tang thương của cô, quan tâm hỏi.
"Không cần anh quan tâm."
Từ Viện Sơ kê tay lên cửa xe, tì cằm mình vào, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, giọng điệu không vui khi nghe câu hỏi của Uông Dạ, anh ta chỉ cần làm chủ nợ của cô là được, có cần thiết phải nhiều chuyện thế không? quan tâm tới cả cô nói cái gì với ai nữa.
Đi một hồi Uông Dạ lái xe vào hầm để xe của khu căn hộ chung cư cao cấp, ở đây các tòa nhà cao tầng xếp theo hàng dọc, Từ Viện Sơ nhìn có chút không phân biệt được tòa nào mới là nhà anh ta.
Ngồi cạnh Uông Dạ lúc này, cô nhớ tới Cố Minh Thần, cậu ta điềm đạm như vậy đúng kiểu người đàn ông hoàn mỹ, còn anh ta thì sao? mặt mũi không đến lỗi nào mà tính cách thật ngàn chấm.
"Cô không đi nhanh, tôi sẽ không chờ đâu." Kia là điệu bộ gì, giờ anh đã hiểu tại sao hôm trước cô ta lại mất đến cả tiếng mới leo lên được chỗ anh rồi, rùa gặp cô ta còn phải vái vài cái đấy.
Cô lườm anh ta, bước nhanh chân đi tới, đuổi kịp tiến độ của Uông Dạ. Nhà anh ta nằm ở tầng 12, ra khỏi thang máy đi vài bước là tới, Từ Viện Sơ cố gắng ghi nhớ địa chỉ này, lần sau không thèm đi cùng anh ta nữa.
"Chỗ này, chỗ kia lau sạch đi, xong tôi xuống kiểm tra." Uông Dạ thay dép trong nhà xong, như vương giả chỗ này chỉ, chỗ kia chỉ bắt Từ Viện Sơ dọn sạch sẽ.
Cô nhìn căn hộ sạch bóng không vết bụi của anh ta, mí mắt giật giật, thế này anh ta còn muốn cô dọn? đây là bắt nạt người không có tiền à? bẩn còn dễ dọn, nhà sạch quá thì dọn thế nào đây.
"Uỳnh." Cô định chạy theo muốn nói với anh ta vài điều khoản, nhưng chưa kịp chạy tới đã nghe tiếng cửa đóng mạnh vào, để lại mình cô đối diện với căn phòng im lặng.
Từ Viện Sơ như một người vô lực, đi tới gian bếp cầm cái khăn lên bắt đầu lau lần lượt mọi ngóc ngách trong nhà, lau tới bao giờ tất cả căn phòng đều dính nước mới thôi.
"Dọn xong rồi?" Uông Dạ từ trong phòng đi nhìn Từ Viện Sơ đang ngồi ở ghế thở như vừa bị ai đó hút hết không khí, ánh mắt quét qua căn phòng một lượt nhíu mày hỏi.
"Đúng." Cô mặc kệ anh ta, ngả lưng xuống ghế mệt mỏi thở gấp, lúc này cũng được tắm sạch sẽ như anh ta thì tốt rồi, giơ tay lên nhìn đồng hồ đã hơn 6 giờ tối, giờ này có về nhà cũng chẳng còn gì ăn cả, đêm nay bụng cô lại phải chịu thiệt ăn mì tôm.
"Xong rồi đi nấu cơm đi."
"Anh chỉ nói tới dọn nhà, không phải làm osin đa cấp." Cô ngồi thẳng dậy nhìn anh ta, Uông Dạ này định lật lọng, bắt nạt được một lần muốn bắt nạt thêm vài lần nữa, cô không phải người dễ để người khác ức hiếp, tới đường cùng sẽ cho anh ta biết thế nào là bắt nạt người khác.
"Trừ cho cô 1 triệu, đi nấu đi." Uông Dạ đi tới ghế, tỏ vẻ hào phóng. Một bữa cơm đơn giản có một triệu, anh ta tin cô gái này nhất định sẽ không từ chối.
"Tôi chỉ biết rán trứng, luộc rau."
"Đi đi!"
Anh cũng chẳng mong cô ta biết nấu những món phong phú như nhà hàng, ăn tạm là được rồi, mấy ngày nay Uông Dạ ở bên ngoài ăn uống quá nhiều mấy thứ nhiều dầu mơ kia rồi, giờ chỉ muốn ăn vài món thanh đạm cho dễ ngủ.
Từ Viện Sơ nghe anh ta đồng ý, mau chóng ngồi dậy đi vào bếp bắt tay chế biến món ăn, trong lòng gấp gáp nấu thật nhanh để được về nhà, chưa đầy nửa tiếng đồ ăn đã dọn sẵn lên bàn cho anh ta.
"Uông tổng, yêu cầu của anh tôi đã làm xong, vậy tôi xin phép." Cô đeo sẵn túi xách trên vai, chỉ chờ anh ta gật đầu là nhanh chóng ra về.
"Ừm, về đi." Uông Dạ nhìn thức ăn trên bàn, lại nhìn vẻ nhếch nhác của cô, tự nhiên lòng thương người trỗi dậy cũng không muốn làm khó người nữa, mở miệng thả Từ Viện Sơ đi về.
Nghe tiếng cửa nhà đóng lại, lúc này anh ta mới cầm đũa gắp thử món ăn cô làm, đưa lên miệng, từ từ thưởng thức mùi mị của miếng trứng trong miệng, Uông Dạ tự thì thầm với không khí: "Cô ta nấu tuy không quá ngon, nhưng ăn tạm qua bữa thì cũng tạm chấp nhận."
Bước ra khỏi căn hộ chung cư, Từ Viện Sơ đưa hai tay ôm chặt cánh tay của mình vì lạnh, cô cố gắng nhẫn nhịn cái lạnh đêm khuya này, đi ra đường lớn vẫy xe taxi, ngày nào cũng tới đây xong bắt xe về nhà, tiền một xu cô cũng chẳng còn.
Lê bước chân mệt mỏi về tới nhà cũng là 8 giờ tối, nhanh chóng đi tắm úp tạm một gói mì tôm ăn xong, lên giường đi ngủ, cô vùi mặt vào trong gối ước thầm thời gian này ngừng trôi luôn đi, để ngày mai khỏi phải nhìn thấy giương mặt đáng ghét của anh ta.