Cực Phẩm Trúc Mã

Chương 41: Ra mắt mẹ vợ



Từ Viện Sơ được ngày nghỉ vốn định sẽ dành thời gian cả ngày cho việc ngủ nướng, không ngờ sáng sớm người nào đó vốn dĩ công việc bận rộn, lại chạy qua nhà cô làm khách, à mà biến phòng trọ của cô thành của anh thì đúng hơn.

"Ăn sáng chưa? Anh có mua mỳ cho em." Cố Minh Thần coi như không nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ trước mặt, trên môi khẽ nở nụ cười đi qua người Từ Viện Sơ, đặt đồ ăn sáng nóng hổi xuống bàn.

Cố Minh Thần đã quan tâm như vậy, cô còn có thể nói gì được nữa đây. Từ Viện Sơ quay người đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, lúc ra ngoài thấy anh đang cầm thứ gì đó trên tay xem rất chăm chú.

Từ Viện Sơ hai mắt tự nhiên mở lớn, chạy tới bên cạnh Cố Minh Thần, nhanh chóng cướp đồ trên tay anh, giấu ra sau lưng.

"Viện Sơ có anh vẫn chưa đủ sao? Bọn họ thì có gì tốt chứ?" Cố Minh Thần vẻ mặt không vui hỏi bạn gái, anh cảm thấy mình rất đẹp trai, so với mấy người đàn ông trên tấm anbum kia chỉ có hơn chứ không có kém, vậy mà Từ Viện Sơ lại dám một chân đạp hai thuyền tư tưởng tới người đàn ông khác.

"Sao giống nhau được chứ, bọn họ là người mà em hâm mộ." Từ Viện Sơ nhăn mặt giải thích, cô cũng sơ ý quá đi, hôm qua xem xong không cất đi, để ngay trên mặt bàn làm gì không biết.

"Bao giờ em định về nhà?" Dường như Cố Minh Thần không muốn đôi co chuyện này nữa, liếc qua đồ sau lưng Từ Viện Sơ, tới giường ngồi xuống lên tiếng hỏi.

"Anh hỏi để làm gì?" Từ Viện Sơ khó hiểu, bọn họ vẫn đang tranh luận chuyện kia mà, sao anh lại thay đổi chủ đề nhanh đến thế? Cô còn đang nghĩ bọn họ sẽ vì mấy nam thần tượng kpop mà cãi nhau.



"Anh muốn theo em về ra mắt bố mẹ vợ tương lai." Cố Minh Thần mỉm cười, mặt không đổi sắc coi như đây là điều đương nhiên.

"Bố mẹ vợ gì chứ? Ai muốn kết hôn với anh, em còn rất trẻ muốn chơi thêm vài năm nữa."

Cô còn chưa nói với mẹ bọn họ đang quen nhau đấy, giờ mang về nhà mẹ cô sẽ sốc lắm đấy. Hơn nữa theo như lời Cố Minh Thần nói, thì chuyến này đi không phải đơn giản chỉ là thăm nhà bình thường. Từ Viện Sơ chưa nghĩ tới việc kết hôn, thậm chí có chút hơi sợ hãi.

"Anh muốn kết thúc những tháng ngày hẹn hò vội vã này, cùng em chung sống dưới một mái nhà, sáng tối đều được nhìn thấy em." Cố Minh Thần đưa tay kéo Từ Viện Sơ về phía mình, ôm lấy eo cô dịu dàng nói. Đúng bọn họ còn rất trẻ nhưng ai nói trẻ kết hôn sẽ không được tự do thỏa mái nữa. Có một người luôn bên cạnh đồng hành không phải rất tốt sao?

"Cố Minh Thần anh sến vừa thôi, em thấy hiện tại rất tốt quấn lấy nhau cả ngày làm gì?" Từ Viện Sơ nghe Cố Minh Thần nói cả người khẽ run, có thể nhìn thấy tất cả lông tay của mình đều dựng đứng vì mấy câu mà Cố Minh Thần vừa thốt ra.

"Haizz biết em vẫn luôn vô tâm mà." Cố Minh Thần buông Từ Viện Sơ ra, dáng vẻ ủy khuất. Anh yêu cô muốn cùng cô chính thức hợp pháp hóa quan hệ, cô ấy chưa từng nghĩ muốn kết hôn với anh sao?

"Ting...Ting."

Từ Viện Sơ định mở miệng nói vài câu, chợt điện thoại đầu giường vang lên, cô đi tới cầm lên xem thử thấy tên hiển thị là mẹ vội vàng nhấn nút nghe.

"Cái con bé này con đang qua lại với Cố Minh Thần à? Sao không nói với mẹ, cuối tuần sau đưa thằng bé về nhà đi."

"Bọn con đang trong giai đoạn tìm hiểu thôi, sao phải đưa về nhà làm gì?" Từ Viện Sơ dở khóc dở cười, nhiều người yêu được vài tháng rồi chia tay đấy thôi, tất cả các mối quan hệ đều phải nói với phụ huynh? Đưa Cố Minh Thần về nhà cô thấy rất ngượng.

"Mẹ Minh Thần vừa gọi điện cho mẹ xong, mẹ nói thế con cứ nghe đi."



Trong điện thoại tiếng bà Từ vang vọng, bắt con gái phải nghe theo mình. Đến nhà người ta ăn cơm ra mắt rồi, còn mẹ đẻ lại im lặng không nói gì.

Từ Viện Sơ đặt điện thoại xuống vị trí cũ, đưa tay đập mạnh đầu mình, thế mà cô không nghĩ ra, mẹ và dì Thục Sinh chơi với nhau còn trước cả cô và Cố Minh Thần, có cái gì chẳng khoe với nhau, không đến tai mẹ mới lại ấy. Cô tò mò không biết hai người nói với nhau chuyện gì? Có khi nào lên kế hoạch gả cô đi rồi không?

"Dì gọi em có việc gì thế?" Cố Minh Thần thấy Từ Viện Sơ ngây ngốc tự làm bị thương mình. Anh ở gần loáng thoáng nghe thấy một vài thông tin, nhưng lại vờ như không nghe thấy gì đứng dậy giữ tay cô lại hỏi.

"Tại anh, tất cả là tại anh." Là anh bảo cô tới nhà ăn cơm, cô không biết đâu, người ở quê có truyền thống cứ có bạn trai đều thúc giục kết hôn, không cần biết bao nhiêu tuổi gả sớm ngày nào hay ngày ấy. Mẹ cô luôn lo lắng cô ở trên đây một mình không biết tự chăm sóc bản thân, giờ có người chịu đứng ra gánh vác lại chẳng mừng quá.

"Được rồi là tại anh." Cố Minh Thần nâng cằm Từ Viện Sơ lên, cúi đầu nuốt tất cả những oán trách của cô vào trong bụng mình. Đôi mắt nhắm chặt chăm chú hôn sâu, một lúc lâu sau anh mới hài lòng buông tha cho cô, đôi mắt hiện ý cười.

Dưới sự thúc ép hàng ngày của mẹ, dù không nguyện ý Từ Viện Sơ vẫn phải đưa Cố Minh Thần cùng về nhà.

"Minh Thần cháu đi đường có mệt không, mau vào trong nhà cho mát."

Từ Viện Sơ đứng đằng sau, ảo não nhìn mẹ lôi kéo Cố Minh Thần như chính anh mới là con của bà.

Từ nhỏ mẹ đã luôn thích Cố Minh Thần rồi, lấy anh làm tấm gương buộc cô học tập, ước mơ có được người con trai như anh, cô chỉ sợ sau này bọn họ thực sự kết hôn, cô lại phải làm dâu trong chính căn nhà của mình.

"Mấy năm không gặp dì sắp không nhớ nổi mặt con rồi." Mẹ Từ thân mặt nắm tay Cố Minh Thần, càng nhìn càng thấy vừa ý người con rể này.



Cố Minh Thần ái ngại: "Cháu xin lỗi, về nước lâu như vậy hôm nay mới về thăm dì."

"Không sao giờ thường xuyên về là được."

Bà Từ giọng đang mềm mại, thân thiết tự nhiên thay đổi, lườm con gái lớn tiếng nói:

"Viện Sơ mang nước ra đây cho Minh Thần uống đi, con bé này không hiểu chuyện gì cả."

"Con cũng đi cùng Cố Minh Thần đấy." Từ Viện Sơ vực dậy đòi lại công bằng, mẹ cũng quá thiên vị rồi.

Bà Từ trừng mắt với con gái, có cái chổi trong tay đã đuổi đánh nó lâu rồi. Nó và Cố Minh Thần giống nhau sao, một người vất vả lái xe, còn người kia ngủ, con gái mình sinh ra bà còn lạ gì.