Cực Phẩm Trúc Mã

Chương 47: Vĩnh viễn thuộc về nhau (Hoàn)



9 giờ tối bọn họ mới rời khỏi nhà hàng, lái xe trở lại thành phố A, Từ Viện Sơ chơi cả ngày mệt mỏi ngáp liên tục.

Cô vừa chợp mắt, có cảm giác chiếc xe đang đi êm chợt giật một cái rồi đứng yên, mơ màng cô hé mắt nhìn sang chỗ Cố Minh Thần dò hỏi.

"Viện Sơ xe hỏng rồi." Cố Minh Thần mở cửa xuống bước xuống xe, một lúc sau quay trở lại thở dài nói.

"Hỏng rồi?" Từ Viện Sơ đầu óc bừng tỉnh, bên ngoài giờ đã tối đen, hỏng lúc nào không hỏng lại hỏng ngay lúc này, địa phương xa lạ, ở đây biết đi đâu tìm người sửa xe bây giờ.

Cố Minh Thần kiểm tra định vị trên xe xác định phương hướng: "Xem ra phải chờ ngày mai mới gọi được người, anh thấy gần đây có một nhà nghỉ chúng ta đến qua đêm, chờ trời sáng rồi tính."

"Giờ chỉ còn cách đó chứ biết làm gì đây." Từ Viện Sơ nhỏ giọng, xui xẻo đến thế là cùng, bọn họ tới cái nơi xa trung tâm thành phố này ăn một bữa cuối cùng cực khổ lang thang ở đây.

Xuống xe đi bộ khoảng 5 phút, hai người đã tìm thấy nhà nghỉ trên bản đồ.

"Cho tôi hai phòng." Cố Minh Thần đưa giấy tờ tùy thân cho chủ nhà.

"Xin lỗi chỗ chúng tôi hiện giờ chỉ còn duy nhất một phòng, hai người ở tạm được không?" Người đàn ông trung niên đưa mắt lướt qua Từ Viện Sơ tỏ vẻ áy náy.

Từ Viện Sơ mở to mắt kinh ngạc, ngôi nhà này chắc cũng phải trên 15 phòng, nhưng ở cái khu thôn quê này lấy đâu ra nhiều khác tới thuê phòng vậy.

"Tôi với cô ấy chưa kết hôn, nếu không còn phòng chúng tôi đi thuê chỗ khác." Cố Minh Thần biết Từ Viện Sơ sẽ không đồng ý ở cùng mình một phòng, giải thích với ông chủ, cầm lại giấy tờ nắm tay cô đi ra ngoài.

"Ở quanh đây chỉ có mỗi nhà chúng tôi thôi, thấy hai người còn trẻ tôi khuyên thật thà chia nhau ngủ tạm còn hơn ra ngoài vào lúc này, cướp giật rất nhiều."

"Có anh đây yên tâm." Nghe ông chủ nói, Cố Minh Thần chuyển sang tư thế bảo vệ, ôm Từ Viện Sơ an ủi.

"Hay chúng ta chia phòng ngủ đi, ngoài trời tối rồi tìm đến bao giờ đây?" Vùng quê an ninh không tốt, mấy cái trộm cắp giết người đâu đâu cũng có, nên cẩn thật thì hơn.

Từ Viện Sơ đã ưng thuận, Cố Minh Thần cũng không có ý kiến, quay trở lại tìm ông chủ quyết định lấy phòng.

"Em ngủ giường đi, ăn ngủ dưới sàn nhà." Cố Minh Thần từ trong phòng tắm đi ra, phân chia vị trí, chỉ có điều phòng này có mỗi một cái chăn, đêm nay có lẽ anh mất ngủ rồi.

"Anh nằm bên kia đi, giường rộng mà." Trời về đêm lạnh cóng, Cố Minh Thần ngủ dưới đó sợ rằng ngày mai không còn thở được nữa, Từ Viện Sơ lấy gối của mình kê giở giữa làm nơi phân cách mới an tâm nằm xuống.

"Ngủ ngon." Cố Minh Thần thu hồi tầm mắt, vén chăn nằm trên giường. Cái gối chắn ở giữa khiến chỗ nằm bị thu hẹp lại, anh nằm mãi mà không sao ngủ được đi, chỉ muốn lập tức ném luôn chiếc gối xuống sàn nhà.

Từ Viện Sơ buồn ngủ nhíu cả mắt, đang dần dần chìm vào mộng đẹp, bất giác rùng mình hét lớn: "Cố Minh Thần anh quay lại chỗ của mình đi, không em cho anh chết lạnh dưới sàn nhà đấy."

"Anh lạnh quá, chăn này mỏng không đủ ấm." Cố Minh Thần gần như không một khe hở, ôm chặt Từ Viện Sơ, giọng nói trầm ấm phả vào tai cô.

Từ Viện Sơ nhất quyết đẩy Cố Minh Thần ra xa, ban ngày không sao nhưng đây là ban đêm hai người trên một chiếc giường đã quá mờ ám rồi, đây còn ôm nhau nữa bén nửa mất, cô phải nhanh dập tắt mọi mối nguy hiểm.

"Viện Sơ." Giọng Cố Minh Thần biến đổi, khản đặc nỉ non gọi tên Từ Viện Sơ, ở bên cạnh người mình yêu anh kiềm chế thế nào đây? Trên người cô tỏa ra một mùi hương giống như có ma lực khuấy đảo dục vọng trong cơ thể anh.

Mặc kệ Từ Viện Sơ phản đối, Cố Minh Thần động thân thay đổi tư thế đè lên người Từ Viện Sơ, dưới ánh đèn ngủ ôn nhu nhìn thẳng vào mắt cô.

"Viện Sơ anh yêu em." Lời nói vừa dứt, cúi xuống bao phủ môi cô, bàn thay theo đó bắt đầu mò mẫm khám phá mọi ngóc ngách.

"Em cũng yêu anh." Từ Viện Sơ không hiểu bản thân vì sao, lại có cảm giác kích thích trầm luân theo cảm giác mới lạ mà Cố Minh Thần thần đem lại, đôi tay vòng lên cổ anh như một lời cổ vũ.

Thấy vậy Cố Minh Thần không kiêng kị nữa bàn tay linh hoạt vén áo phông Từ Viện Sơ lên cao, vuốt ve thân thể yêu kều mềm mại. Trang phục trên người từng cái một rơi xuống đất, những âm thanh ma mị bắt đầu vang lên, một đêm nay hương vị ngọt ngào bủa vây xung quanh hai người.

"Chào buổi sáng." Cố Minh Thần thức dậy từ sớm, chống tay ngắm gương mặt Từ Viện Sơ ngủ say, thấy cô mở mắt tươi cười cúi đầu hôn xuống.

"Mấy giờ rồi anh, sáng quá." Từ Viện Sơ thấy có cả tia nắng chiếu vào trong phòng, lo lắng mình ngủ quên hỏi anh.

"Anh xin nghỉ giúp em rồi, không sao." Cố Minh Thần nựng má Từ Viện Sơ khẽ nói, đêm qua cả hai người bọn họ đều là lần đầu nếm trải mùi vụ trưởng thành, không tránh khỏi cơ thể sinh ra đau nhức mệt mỏi, giờ đã 9 giờ sáng rồi.

"Anh quay mặt đi." Từ Viện Sơ muốn đi tắm, nhưng ngượng ngùng Cố Minh Thần đang ở bên cạnh.

"Được rồi, em dậy đi." Cố Minh Thần mỉm cười, đêm qua cái gì anh chưa nhìn thấy đâu, nhưng cô đã muốn vậy, anh cũng không làm khó nữa, thuận ý quay mặt đi.

Từ Viện Sơ không tin tưởng nén nhìn Cố Minh Thần, đưa tay tìm quần áo dưới sàn, chạy nhanh vào nhà tắm. Thông qua gương nhìn những dấu vết trên người đồng thời những hình ảnh đêm qua hiện lên trong đầu, khiến hai má cô đỏ ửng.

Từ Viện Sơ buồn bã giữ bao nhiêu năm, cuối cùng vì phút yếu lòng mà mất trắng, Cố Minh Thần kia không biết học ở đâu mà kinh nghiệp phong phú đến vậy dày vò cô ê ẩm hết người.

Hai người đi ra khỏi khách sạn, dưới nụ cười bí hiểm của ông chủ, Từ Viện Sơ nép sát bên người Cố Minh Thần che đi gương mặt xấu hổ.

Từ Viện Sơ ngồi trên xe tự nhiên phát giác ra thứ gì đó không đúng lắm: "Cố Minh Thần xe thực sự bị hỏng."

"Đúng vậy." Cố Minh Thần mặt không đổi sắc rất tự nhiên trả lời.

Cô ngờ vực không tin tưởng, cảm giác kỳ lạ trong lòng dâng lên, giống như mình bị người nào đó bẫy vậy.

Cố Minh Thần đưa mắt nhìn con đường phía trước, dù chuyện tối qua anh lừa cô hay không, thì tình yêu anh dành cho cô vẫn là thứ chân thật nhất.

Bọn họ đã thuộc về nhau, vĩnh viễn sẽ không chia xa, hiện tại tương lai đều y nguyên như vậy, thứ chân tình anh trao cho cô vẫn mãi như thuở ban đầu.

Nguyện dành cả cuộc đời này, trao em tấm chân tình.

Một lần rung động, theo cả kiếp người.

******

Hoàn