Một đêm trôi qua không có gì xảy ra , một đêm yên bình sau một ngày đầy mệt nhọc.
Thật ra mà nói cũng là Vô Song hắn quá đen đủi, một ngày liền gặp hai đội ngũ, còn là hai đội ngũ cực mạnh, nếu không thì với thực lực của Vô Song cùng Hồ Phỉ, sẽ không thảm đến vậy.
Buổi sáng sớm trong cánh rừng này tràn ngập sương muối, cũng không phải là thời điểm thích hợp hành động, muốn có thể tự do hành động liền phải đợi đến khi mặt trời lên hẳn.
Tất nhiên sương muối này cũng có đặc thù, ví dụ như người không bị thương liền không hẳn sẽ sợ hãi sương muối , sương muối đối với những người đang bị thương là một vấn đề lớn nếu không thì chỉ có duy nhất tác dụng ngăn cản tầm nhìn mà thôi.
Đáng tiếc đội ngũ Vô Song, toàn người bị thương.
Lúc này ngay cả Hồ Phỉ cũng không dám đi ra ngoài, vết thương ở cổ Hồ Phỉ còn chưa có lành, nếu ra ngoài vào thời tiết này, hoàn toàn là chịu khổ , giống như xát muối vào vết thương vậy , cảm giác đương nhiên không dễ chịu.
Trong lều trướng lúc này, Vô Song chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt mang theo một tia nghi hoặc nhìn về phía trước.
Vô Song thật ra khoanh chân ngồi trong một góc, bên cạnh hắn cũng không có ai cả, dù sao đây cũng là thói quen của Vô Song mỗi lần nhắm mắt dưỡng thần, hắn không thích có người ngồi cạnh mình.
Khi cảm thấy có người chậm rãi ngồi xuống bên cạnh hắn, Vô Song hơi hơi mở mắt.
Hắn không ngờ, người ngồi xuống chỗ mình lại là Đường Vô Lệ.
Sáng sớm tinh mơ, ngoại trừ đội phòng ngự được cử ra mà nói thì vẫn chưa có ai ngủ dậy, Vô Song quả thật không ngờ được Đường Vô Lệ lại xuất hiện bên cạnh hắn .
Đường Vô Lệ bản thân bị thương rất nặng, ngày hôm qua hắn ngồi lên còn khó nhưng hiện tại vậy mà có thể đứng lên được, cho dù đi lại còn chưa xong nhưng cũng có thể coi là tốt hơn quá nhiều với ngày hôm qua.
Đường Vô Lệ ngồi xuống bên cạnh Vô Song, không biết có phải hắn vận sức quá mạnh hay không dẫn đến việc lồng ngực lại đau nhói, không khỏi cắn răng một cái, thở ra một hơi nhọc khí.
Đối với Đường Vô Lệ, Vô Song vẫn là hơi hơi bất ngờ.
Đường Vô Lệ ngồi xuống, ánh mắt nhìn Vô Song từ trên xuống dưới sau đó hơi hơi mỉm cười.
“Là ai nói thế ? , ta còn chưa biến thái thế “.
Vô Song chớp chớp mắt nhìn Đường Vô Lệ, đôi vài gây nâng lên.
“Chịu, hôm qua thấy ngươi càng đau đớn, cười càng thêm kinh khủng, ta liền tưởng ngươi biến thái ?”.
Đường Vô Lệ hôm nay cũng là đặc biệt nói nhiều.
“Cái này liền là từ bé rồi, từ bé ta liền học phải cười, thế nào cũng phải cười . . . cười là để chuẩn bị cho ngày đứng lên”.
Vô Song đột nhiên có hứng thú, quay đầu ra nhìn Đường Vô Lệ.
“Giải thích thế nào ?”.
Đường Vô Lệ ngửa đầu lên, suy nghĩ một chút, vẫn là đáp.
“Mẫu thân của ta mất khá sớm, bà không có dạy ta cái gì, chỉ là kể cho ta một cái câu chuyện xưa”.
“Mẫu thân nói, Hán cao tổ Lưu Bang làm người rất thích cười , hắn lúc nào cũng là cười , thất bại cũng cười mà thành công cũng cười, mẫu thân nói hắn so với người khác kém quá nhiều quá nhiều, hắn không có cái gì so được với người khác . Hắn cũng chỉ biết cười”.
“Lưu Bang thích cười, vì vậy hắn cười được đến cuối cùng, thành lập thiên thu đại nghiệp . Hạng Vũ võ công cái thế vô địch thiên hạ nhưng lại không thích cười, từ đó thất bại”.
“Cái câu chuyện này ta nghe mãi thành quen, mặc dù ta cảm thấy không hiểu gì cả , bất quá mẫu thân nói tiếp một câu, từ đó ta liền cười . Mẫu thân nói thiên phú có thể không bằng, xuất thân có thể không bằng, bản lĩnh không bằng, tâm trí không bằng, cái gì không bằng cũng được, chỉ có ý chí không được thua kém”.
“Mẫu thân nói cười không phải là hành động của kẻ điên, cười đơn giản chỉ là chuẩn bị, cười cho ngày cất cao đầu làm người , cái gì mất cũng được nhưng ý chí không được mất . Từ đó bất kể thế nào ta đều sẽ cố gắng cười, đau đớn thế nào cũng phải cố mà cười”.
“Khụ khụ . .. khặc khặc”.
Vô Song đôi lông mày nhíu lại nhìn Đường Vô Lệ, hắn cảm thấy tiếng cười của kẻ này quá mức chói tai bất quá lời Đường Vô Lệ nói không phải là không có lý.
Cười .. .
Cười cho ngày cất đầu lên . . .
Cười cho ngày cất cao tiếng hát . . .
“ Câu chuyện xưa của mẫu thân ngươi quá mức vô lý, bất quá bà nói quả thật có đạo lý”.
Nói xong Vô Song nhẹ mỉm cười , hắn quả thật cảm thấy lời mẫu thân Đường Vô Lệ nói có đạo lý, nụ cười thật sự rất quan trọng.
Đường Vô Lệ ở bên cạnh, hơi ngây ra nhìn Vô Song một chút, sau đó nhẹ lắc đầu.
“ Ngươi . . . là nam hay là nữ ?”.
Đường Vô Lệ đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi, cũng làm Vô Song có chút ngỡ ngàng.
“Hôm qua ăn đòn nặng quá, dẫn tới ngu si à ?”.
Đường Vô Lệ đơn giản không đáp, vẫn nhìn chằm chằm vào Vô Song, hắn đang đợi Vô Song trả lời.
Cái vấn đề này, thực sự rất quan trọng, với cả Vô Song cùng Đường Vô Lệ.
Vô Song hắn đặc biệt ghét giả nữ nhân, bởi vì hắn là một cái nam nhân.
Trên phương diện suy nghĩ, Vô Song hắn cảm thấy hắn rất bình thường, còn về phương diện sinh lý có lẽ cũng không có vấn đề gì đi, chỉ là ông trời cứ như thích trêu chọc Vô Song vậy, ông trời dĩ nhiên cứ bắt hắn giả gái ? .
Hắn rốt cuộc làm nên tội gì ? .
Nếu đây là một câu chuyện, hắn nhất định sẽ đi hỏi tác giả rốt cuộc tại sao lại bắt một cái nam nhân giống nữ nhân còn hơn cả nữ nhân ?.
Đáng tiếc . .. . câu hỏi này sẽ không ai trả lời hắn đi.
Lại nói đến Vô Song lúc này, hắn đưa một tay ra, đấm vào vai Đường Vô Lệ.
“Nam thì sao ? , mà nữ thì sao ?”.
Đường Vô Lệ như cũng đoán được Vô Song trả lời như vậy, hắn cũng nhếch miệng đáp.
“Nếu ngươi là nam nhân, ta nhất định sẽ lấy ngươi làm mục tiêu, sau đó vượt qua ngươi, giết chết ngươi”.
“Còn nếu ngươi là nữ nhân, đợi ngươi lớn lên một chút, có mông có ngực, bản thiếu gia liền thu ngươi làm Đường Môn thiếu phu nhân”.
Đường Vô Lệ vừa nói xong, một quyền của Vô Song liền đánh ra, nắm đấm mang theo hàn khí nện thẳng vào khuôn mặt Đường Vô Lệ, một đấm này là toàn lực.
Đường Vô Lệ căn bản không kịp tránh, bị một đấm của Vô Song khiến cho cả người ngã về phía sau.
“Ta là nam nhân , sau này tránh xa xa ta ra một chút, nếu không ta giết ngươi”.
Đối với Đường Vô Lệ, Vô Song trực tiếp phun ra một câu nói, ánh mắt tràn đầy sát khí, hắn cảm thấy tên này quá mức đáng ăn đòn, về việc Đường Vô Lệ giết Vô Song ? , Vô Song căn bản không sợ, mục tiêu của hắn từ lâu đã không còn đặt trong thiên tài cùng cảnh giới.
Đường Vô Lệ khó khăn ngồi dậy, chỉ là lúc này bên cạnh Vô Song cũng xuất hiện thêm một thân ảnh, Hồ Phỉ cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt liếc nhìn Đường Vô Lệ, ánh mắt không có chán ghét, chỉ có tràn ngập chiến ý.
“Muốn đấu, liền đấu với ta trước “.
Câu nói của Hồ Phỉ rất khí phách cũng mang theo ngập trời chiến ý, đáng tiếc người nói vô ý người nghe lại hữu tình.
Vô Song cảm thấy câu nói của Hồ Phỉ có gì đó sai sai, chỉ là cũng không thấy sai ở chỗ nào.
Về phần Đường Vô Lệ, ánh mắt hơi hơi ái ngại, nhìn Vô Song cùng Hồ Phỉ, cũng không biết đang nghĩ cái gì, chỉ là đối với tuyên chiến của Hồ Phỉ, hắn căn bản không thèm nhìn.
“Không đánh, với thủ hạ bại tướng”.
Hồ Phỉ nghe vậy, ánh mắt trái lại chiến ý càng tăng, ánh mắt như hổ.
“Đánh hay không, không phải ngươi quyết định “.
Vô Song nhìn hai cái tên điên này, bật cười , sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của Đường Vô Lệ cùng Hồ Phỉ, Vô Song ngón tay duỗi ra, chỉ về phía Cổ Đại Ngưu đang ngủ say như chết kia.
“Nếu muốn đánh nhau, cộng thêm tên kia vào . Bên trong cuộc thi năm nay, tiềm lực của hắn là lớn nhất”.
Một cái . . . câu chuyện buổi sáng cứ như vậy đi qua.
. . . .. . .
Khi mặt trời lên, sương muối tan dần , đây là lúc mọi người bắt đầu thức dậy, chuẩn bị hành trang cho ngày thứ hai tại cuộc thí luyện này.
Lần này như thường ngày, toàn bộ mọi người đều hướng ánh mắt về phía Vô Song, liền muốn hỏi hắn kế hoạch tiếp theo , dù sao hiện nay Vô Song liền là trung tâm của đoàn đội, ngày hôm trước như vậy, hôm nay cái uy của hắn lại càng lớn.
Về phía đoàn đội của Đường Vô Lệ, bình thường bọn họ nhất định sẽ không cùng đoàn đội Vô Song lại gần nhau, cũng chắc chắn sẽ không nghe lời Vô Song chỉ đạo có điều Đường Dần cùng Đường Phong không ngờ, Đường Vô Lệ lại thật sự khoanh chân ngồi bên cạnh Vô Song.
Biểu lộ của Đường Vô Lệ lúc này vậy mà giống những người khác trong đoàn đội Vô Song, dĩ nhiên nghe hắn sắp đặt.
Cho dù là muội muội Đường Vô Lệ cũng cảm thấy không đúng, ca ca của mình vì sao hôm nay thay đổi như vậy ?.
Bình thường mà nói cho dù cha hắn, Đường Vô Lệ cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như vậy, cũng sẽ không nghiêm chỉnh ngồi nghe dặn dò.
Thế là ba người nhà họ Đường nhìn nhau, cũng chậm rãi lại gần tổ đội, ngồi xuống xung quanh Vô Song.
Như đã nói, cái tổ đội này rất mạnh.
Vô Song nhìn cái đội ngũ này, chính hắn cũng cảm thấy đội ngũ này quá mạnh , ánh mắt Vô Song vẫn là dần dần xoay chuyển.
“Hôm nay đoàn đội mục tiêu liền là phòng ngự, thậm chí thủ vững nơi đây, chỉ cần Tu La Môn không có mở ra, chúng ta không phải rời đi “.
“Tuy nhiên nhất định phải giải quyết một cái vấn đề, đó là đồ ăn cùng lương thực, ngày hôm qua chúng ta gần như không có gì bỏ bụng rồi”.
Lần này Vô Song vừa dứt lời, Hùng Bì liền đứng lên, vỗ ngực mình.
“Đội trưởng, để lão hùng đi đi, hôm nay ta nhất định săn vài đầu thú lớn mang về”.
Vô Song thấy vậy đương nhiên không có ý kiến gì, Hùng Bì là thợ săn, hắn không đi săn thì ai săn ?.
Chỉ là một mình Hùng Bì muốn mang đồ ăn đủ cho 16 người là việc không tưởng.
Hắn liếc sang nhìn Đường Dần.
“Béo ?, ngươi gọi là Đường Dần đúng không ? , đi cùng Hùng Bì ra ngoài săn thú đi”.
Đường Dần nghe Vô Song gọi, mắt trợn ngược lên nhìn Vô Song.
“Cái gì ?, ta vì sao phải . .. “
Đáng tiếc không để Đường Dần nói xong, Đường Vô Lệ đã gõ mạnh vào đầu hắn.
“Người ta bảo ngươi đi thì đi, đồ ăn ngươi kiểu gì chẳng ăn nhiều nhất ? , dĩ nhiên còn dám ý kiến ?”.
Đường Dần nghe vậy mặt mũi liền đầy khổ sở, nhưng hắn không dám cãi lại Đường Vô Lệ , chỉ dám cúi đầu len lén nhìn lại vị Đường Gia Tam Thiếu này.
Lúc này trong đầu Đường Dần cùng Đường Phong đều có chung một câu hỏi.
‘Quái lạ, Đường tam thiếu hôm nay chẳng nhẽ uống nhầm thuốc ?”.
Vô Song lại nhìn một lượt, sau đó gọi ra một loạt cái tên.
“Mặc Vân, Hắc Báo, Tuyết , Hùng Bì, Đường Dần, Đương Phong . Năm người các ngươi lấy Hùng Bì dẫn đầu, nhất định liền nghe theo hắn, vấn đề lương thực này liền là quan trọng nhất, không có lương thực hai cái đội ngũ chúng ta bên nào cũng sẽ bị tiêu diệt, căn bản không thể sinh tồn được ở nơi đây, hiểu chứ ?”.
Mặc Vân , Hắc Báo cùng Tuyết đương nhiên không nói gì, về phần Hùng Bì hắn coi như có thù hận thế nào với bên Đường Môn cũng sẽ vì Vô Song mà hợp tác, dù sao tính mạng hai huynh đệ bọn họ cũng là Vô Song kéo về.
Đường Dần cùng Đường Phong vốn là không quá thích ứng, nhưng nghĩ đến Đường Vô Lệ, vẫn là một lần nữa gật đầu.
Giao việc cho đám người kia, Vô Song liền nhìn đến Mộ Dung Ảnh cùng Mộc Tang.
“Mộc Tang, ngươi dẫn Đại Ngưu ra ngoài, thu chút củi khô, tiện thể tìm thực vật có thể ăn được, tìm càng nhiều càng tốt”.
Mộc Tang nghe vậy cũng là mạnh gật đầu, hắn dẫn theo Cổ Đại Ngưu đang gãi đầu gãi tai, hai người một cao một thấp đi ra ngoài.
Trong lều lúc này chỉ còn lại Đường Tiếu Tâm cùng Mộ Dung Ảnh là chưa có việc gì, tất nhiên . . .. Đường Tiếu Tâm có thể coi là bình vôi, Vô Song sẽ không đối với cô gái này giao cái nhiệm vụ gì.
“Ảnh tỷ, phiền ngươi tiếp tục công việc do thám của mình, phát hiện được các đội ngũ khác liền lập tức quay lại báo tin cho chúng ta được chứ ?”.
Mộ Dung Ảnh cũng lập tức gật đầu, thân hình theo gió tung bay.
Nhìn theo Mộ Dung Ảnh rời đi, ánh mắt Đường Vô Lệ hơi hơi nhíu lại.
“Nha đầu kia ? , có chút quen quen, nàng gọi là gì ?”.
Vô Song nghe Đường Vô Lệ hỏi, đơn giản liền đáp.
“Ai biết ? , ở nơi này có nói tên thật chắc gì người ta đã tin, bất quá nếu ngươi hỏi thì ta cũng nói, nàng gọi Mộ Dung Ảnh”.
Đường Vô Lệ nghe xong, liền khẽ gật đầu.
“Ngươi nhận ra nàng ?”.
Đường Vô Lệ lại đơn giản lắc đầu.
“Không có nhận ra, bất quá thân pháp kia là Ảnh Tử Thân Pháp, loại thân pháp này đúng là từ Cô Tô Mộ Dung Thế Gia, cái này ta không nhầm được”.
Vô Song nghe đến đây, hai mắt liền sáng lên.
Bắc võ lâm Vô Song biết không ít việc, nhưng nam võ lâm lại khác, thế lực phân bố ra sao hắn còn không có rõ.
“Mộ Dung Thế Gia ? , là thế lực như nào ?”.
Đường Vô Lệ kinh ngạc nhìn Vô Song, ánh mắt tràn ngập khó hiểu.
“Ngươi không biết Cô Tô Mộ Dung Gia ? , đây chính là Nam Phương đệ nhất võ lâm thế gia, dĩ nhiên ngươi cũng không biết ?”.
Nói đến đây Đường Vô Lệ khuôn mặt liền hơi hơi hiểu ra.
“À ta quên mất, ngươi là đệ tử của Huyền Minh Nhị Lão, cũng không phải là người Nam Võ Lâm chúng ta đi”.
Vô Song thấy Đường Vô Lệ tự mình nói ra, hắn đương nhiên sẽ không có tiếp tục giải thích chỉ là im lặng thừa nhận.
Vì vậy Đường Vô Lệ liền hiếm có giải thích cho Vô Song nghe thế nào là Mộ Dung Thế Gia.
Mộ Dung Thế Gia là đệ nhất võ lâm gia tộc của Nam Võ Lâm , thực lực của Mộ Dung Thế Gia so với Đường Môn chỉ có hơn chứ không có kém.
Mộ Dung Thế Gia luôn tự coi mình là hậu duệ của Yến Quốc thủa xa xưa, cho dù chính Vô Song cũng không biết Yên Quốc là cái quốc gia nào trong lịch sử Trung Quốc nữa bất quá 8 phần là tiểu quốc.
Không nghe Đường Vô Lệ nói thì thôi, nghe rồi mới biết Cô Tô Mộ Dung Gia ở cái thế giới này liền khác hẳn Cô Tô Mộ Dung Gia của thế giới trước.
Đầu tiên phải nói tới vị đại quan lớn nhất phía nam – Trấn Nam Vương – Ngô Tam Quế.
Ngô Tam Quế phải nói là quyền lực kinh thiên, là một trong thiên hạ tứ vương.
Cái gì gọi là thiên hạ tứ vương ? , đây là bốn vị vương gia có khả năng thay đổi thiên hạ.
Mông Cổ Nhữ Dương Vương.
Ba Tư Thừa Thiên Vương.
Đại Thanh Trấn Nam Vương.
Đài Loan Trịnh Vương.
Bốn người này tuyệt đối được xếp vào hàng nhân vật nắm đại đại quyền lực của thế giới này, là bốn vị vương gia có sức ảnh hưởng kinh người thậm chí có thể thay đổi thiên hạ thế cục.
Ở phương nam này có rất nhiều thế lực phụ thuộc vào Ngô Tam Quế, cho dù là võ lâm thế lực cũng không ngoại lệ.
Đã nhắc đến thế lực võ lâm dưới tay Ngô Tam Quế thì không thể không nhắc đến nhất gia – tam môn.
Nhất gia ở đây là Mộ Dung Gia.
Về phần tam môn là Huyết Kiếm Môn, Thiết Chưởng Môn cùng Tu La Môn.
Ba môn kia thì không biết thế nào, nhưng cái gọi là ‘nhất gia’ cực kỳ cực kỳ đặc biệt.
Một vùng Cô Tô đều bị Mộ Dung Gia chiếm làm của riêng, gần như toàn bộ khu vực Cô Tô Tây Hồ đều là địa bàn Mộ Dung Gia.
Không biết Ngô Tam Quế vì cái gì phát cuồng, lại chấp nhận cho Mộ Dung Gia xây dựng thế lực ngay gần Tô Châu, hành tỉnh kinh tế lớn nhất khu vực nam phương.
Mộ Dung Gia không chỉ có vũ lực kinh người mà còn có quân đội của riêng mình, gọi là Yên Vũ Quân, đương nhiên Mộ Dung Gia cũng không có hoang tưởng đến mức dám thay đổi cả đại kỳ, dám xưng vương lập quốc, ở bên ngoài vẫn chỉ dám tự nhân là Mộ Dung Gia thủ vệ quân mà thôi.
Quân đội của Mộ Dung Gia không nhiều, khoảng trên dưới 5000 quân nhưng chỉ cần như vậy cũng đã đủ làm các thế lực võ lâm sợ hãi không thôi, một chi đội ngũ 5000 tinh binh là thế lực đáng sợ bậc nào ? , nếu đặt ở Tây Vực bản thân Mộ Dung Gia cũng có thể coi là tiểu quốc.
Quân đội Mộ Dung Gia thế nào, Đường Vô Lệ cũng không quá rõ nhưng vũ lực của Mộ Dung Gia trên võ lâm cực kỳ đáng sợ.
Đầu tiên là gia chủ Mộ Dung Gia – Mộ Dung Bác.
Vào thời kỳ của mình Mộ Dung Bác là một trong phương nam tứ thiên vương, hắn là cao thủ hàng đầu tại Võ Lâm Phương Nam, uy danh cực thịnh chỉ thua võ lâm nam phương minh chủ - Mai Niệm Sanh mà thôi.
Thời kỳ của Mộ Dung Bác cũng có thể coi là hoàng kim thời đại của Mộ Dung Gia, nhưng Mộ Dung Bác lại bất hạnh qua đời sớm, để lại Mộ Dung Gia đại nghiệp không người trèo chống.
Với một người đạt đến ngũ tuyệt cấp bậc cao thủ như Mộ Dung Bác mà chỉ sống quá 40 tuổi liền bị coi là chết trẻ.
Mộ Dung Gia từ đó liền xuất hiện suy tàn dấu hiệu, con trưởng của Mộ Dung Thế Gia – Mộ Dung Bình võ công không cao , tư chất cũng thường thường, làm người âm hiểm xảo trá căn bản không được lòng người.
Con thứ Mộ Dung Thùy võ nghệ cao hơn huynh trưởng nhưng chỉ là một cái mãng phu không hơn không kém, kẻ này căn bản không có tư cách chưởng quản Mộ Dung Gia.
Tuy nhiên con trai út của Mộ Dung Gia thì lại khác, người này . . .. hiện nay là nghĩa tử của Trấn Nam Vương – Ngô Tam Quế, là toàn bộ Nam Võ Lâm công nhận tuyệt thế thiên tài.
Hắn từ trước đến nay không tham gia võ hội, không nhập Tiềm Long Bảng nhưng cái ngôi vị đệ nhất thiên tài võ lâm phương nam chỉ có hắn mới dám nhận.
Kẻ này chính là Mộ Dung Phục.
Nếu Bắc Võ Lâm có Kiều Phong thì Nam Võ Lâm có Mộ Dung Phục.
Mộ Dung Phục năm nay 22 tuổi, từ năm 18 tuổi đã được Mộ Dung Gia chư lão công nhận là Mộ Dung gia chủ.
Bất quá để nói về Mộ Dung Phục liền phải nói xa hơn một chút.
Ví dụ như kẻ này ngọc thụ lâm phong, mắt phượng mày ngài, khuôn mặt thanh tú toát lên anh khí bức người, là một cái mỹ nam tử , Mộ Dung Phục kẻ này không biết đã hút hồn bao nhiêu thiếu nữ, trở thành trượng phu trong mộng của không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các.
Tiếp theo là nói về tư chất võ học của hắn, thật ra không có gì đáng nói lắm, trừ việc năm 15 tuổi Mộ Dung Phục đột phá Tông Sư cảnh giới, chấn kinh nam võ lâm.
Mộ Dung Phục kẻ này 15 tuổi đột phá Tông Sư ? , đây là khái niệm gì ? , ít nhất nam võ lâm chưa từng xuất hiện cái nhân vật có tư chất kinh khủng thế này , về phần chiến lực của Mộ Dung Phục lại càng không phải nói , năm 15 tuổi sau khi đột phá Tông Sư cảnh giới hắn liền tiến vào nam thiếu lâm .
Mộ Dung Phục khiêu chiến Nam Thiếu Lâm – Thập Bát Đồng Nhân Trận.
Thập Bát Đồng Nhân Trận của thiếu lâm tự chia làm 3 dạng.
Đầu tiên là Thiếu Lâm Côn , sau đó là Thiếu Lâm Đao cuối cùng là Thiếu Lâm Quyền.
Chỉ cần lấy tông sư cảnh giới thành công phá bất cứ trận nào trong thiếu lâm tự liền có cơ hội nhận được một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ thiếu lâm.
Năm đó Mộ Dung Phục phá được Thiếu Lâm Quyền trận, thu được Thiếu Lâm Kim Cương Phục Ma Quyền.
Chiến tích này năm đó chấn kinh thiên hạ.
Tiếp theo năm 16 tuổi, Mộ Dung Phục người này càng thêm nghịch thiên, dĩ nhiên thi đỗ trạng nguyên.
Đây là cái khái niệm gì ? , võ lâm cao thủ đạt võ trạng nguyên không tính là lạ, nhưng Mộ Dung Phục rõ ràng là thi văn, hắn thật sự đỗ trạng nguyên ?.
15 tuổi đột phá Tông Sư cảnh, 16 tuổi thi đỗ trạng nguyên ? , khuôn mặt đẹp trai tuấn lãng, gia thế phi phàm , đây chính là đại danh đỉnh đỉnh con nhà người ta trong truyền thuyết.
Mộ Dung Phục sau khi đỗ trạng nguyên, không biết bằng cách nào được khâm thử về nam phương làm quan, hắn từng giữ chức Tô Châu chủ quản hộ bộ.
Mộ Dung Phục trong quan trường lăn lộn 2 năm, cứ ngỡ hắn sẽ trở thành một đời Đại Thanh quan viên rời xa võ lâm tranh đấu thì Mộ Dung Phục lại làm ra một hành động kinh người khác.
Phương Hoàng không cất tiếng kêu thì thôi, một tiếng kêu liền oanh động cửu thiên.
Năm 20 tuổi Mộ Dung Phục từ quan.
Sau đó hắn trở thành Trấn Nam Vương – Ngô Tam Quế nghĩa tử, tiến vào Trấn Nam Vương Phủ.
Năm nay Mộ Dung Phục 22 tuổi . . . . hắn rốt cuộc phát triển đến trình độ nào , không ai rõ chỉ biết Mộ Dung Thế Gia có hắn liền tiếp tục hưng thịnh ít nhất 50 năm nữa.
Thế hệ này thiên tài, xếp gần Mộ Dung Phục chỉ như đom đóm với ánh trăng, không cách nào so sánh.
Đây chính là Nam Mộ Dung của thế giới này.
. . . .. . .
Cho dù là Đường Vô Lệ, khi nghe đến Nam Mộ Dung cũng phải cảm khái cúi đầu.
Cho dù là Hồ Phỉ nghe đến Nam Mộ Dung cũng có một tia áp lực.
Hai người này năm nay vừa tròn 15 tuổi, ở độ tuổi này Mộ Dung Phục đã là Tông Sư cao thủ, hắn đã thành công đánh bại Thiếu Lâm Quyền Trận.
Mộ Dung Phục ở cái độ tuổi này, liền không tiếp tục chơi cùng thiên tài đồng lứa, ánh mắt của hắn đã hướng về tiền bối đi trước, bước chân của hắn liền đã đuổi theo các bậc tiền bối.
Nam phương đồng lứa không ai có thể . . . theo kịp bước chân kẻ này.
Đường Vô Lệ kể xong với Vô Song về Mộ Dung Phục liền quay đầu lại nhìn hắn.
“Này, ngươi sẽ không thích Mộ Dung Phục chứ ?”.
Vô Song nghe vậy, trực tiếp đấm ra một quyền.
“Cút”.
Lạnh lẽo nói ra một chữ, Đường Vô Lệ liền thật sự im miệng, không có nói tiếp.
Đối với Mộ Dung Phục người này, Vô Song thật sự có hứng thú, Mộ Dung Phục tại cái thế giới này có chút điêu , hắn hình như hơi quá biến thái thì phải ?.
Ánh mắt Vô Song nhìn ra ngoài, nơi những tia sáng nhè nhẹ xuyên qua lều trướng.
Hắn khẽ liếm đôi môi, ánh mắt hiện ra hai tia chiến ý.
“Quyết định rồi, năm 14 tuổi ta liền lên Nam Thiếu Lâm, đột phá Thiếu Lâm Đồng Nhân Trận”.
Câu nói của Vô Song cực kỳ kinh người, nhưng theo khí thế cùng sắc mặt của hắn, đám người ở đây vậy mà không ai cảm thấy lời Vô Song nói là vô lý.
Đường Vô Lệ cùng Hồ Phỉ hiếm có hiểu ý nhìn nhau, hai cái nam nhân này đều phát hiện ra một tia cười khổ trong mắt đối phương.
Sau đó Đường Vô Lệ khẽ hỏi.
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi ?”.
Vô Song rất bé , hắn hiện nay có thể coi là Loli tiêu chuẩn, chỉ cần nhìn Vô Song cũng biết hắn chắc chắn không lớn, bất quá Đường Vô Lệ vẫn muốn hỏi, vẫn muốn xác minh cái vấn đề này.
Đây cũng là vấn đề trong lòng Hồ Phỉ, thậm chí là cả Phi Lưu cùng Đường Tiếu Tâm ở gần đó, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Vô Song.
Vô Song gãi đầu suy nghĩ một chút, sau đó thản nhiên đáp.
“ Vài tháng nữa là tròn 11 tuổi”.
Thanh âm bình thản của Vô Song được đáp lại bằng một câu duy nhất từ miệng bốn người.
“Biến thái”.
. .. . . . .. . . .
Thời gian trôi qua , may mắn là nhóm ‘thương binh’ như Vô Song không phải đợi quá lâu, nhóm người Hùng Bì cùng Mộc Tang liền trở lại.
Phải nói năng lực săn bắn của Hùng Bì rất mạnh lại thêm ở đây toàn ‘võ lâm cao thủ’ , ít nhất cũng cao hơn đám thú hoang mấy cái thủ , muốn bắt được bọn chúng cũng không khó.
Một lần săn bắn liền có thể mang về 4 đầu dê núi cùng 7 con thỏ trắng nhỏ, nếu không phải Hùng Bì lo lắng cho những người bị thương không có ai bảo vệ, hắn còn có thể mang về càng nhiều.
Về phần Mộc Tang phần lớn đi hái vài trái cây quen thuộc, sau đó liền đi thu thập thảo dược xung quanh, cũng mất kha khá thời gian, may mắn là vẫn về kịp lúc.
Có nguyên liệu đương nhiên sẽ phải nấu ăn, đồng thời may mắn cho nhóm Vô Song, nơi đây là doanh trại tập trung, vẫn có nhà bếp.
Tuy lương thực bị dọn đi toàn bộ nhưng gia vị vẫn còn, củi lửa xung quanh không thiếu, trong giếng vẫn có nước vậy liền đủ làm một bữa ăn thịnh soạn.
Thân là người trong giang hồ thật ra mà nói nhất định phải biết nấu ăn, nếu không cũng phải biết sơ chế qua loa, giang hồ không phải lúc nào cũng có khách sạn, có tửu điếm để nghỉ ngơi, với đám người này đồ ăn chỉ cần chín là được, chỉ cần nuốt được là được bất quá không có ai ngờ, Vô Song vậy mà đứng lên.
“Các ngươi ai biết nấu ăn liền đi theo ta , để mấy tên bệnh binh kia ăn đồ không an toàn, cả lũ ốm ra đấy liền không ai chăm”.
Nói xong Vô Song dùng ngón tay khẽ cong lại, chỉ về phía đám người Hùng Bì.
“Mang hết nguyên liệu vào bếp đi, hôm qua Đại Ngưu mang về củi tương đối đủ bất quá một trong các ngươi ra ngoài tìm thêm ít củi . Đại Ngưu ngươi đi chuẩn bị nước “.
Vô Song năm nay 11 tuổi , hắn có y thuật cực cao.
Ngoại trừ y thuật thực lực của Vô Song thế nào ở đây đoàn đội của hắn ai cũng rõ.
Vậy mà hắn còn biết nấu ăn ? , điều này tuyệt đối không ai tin . .. nhưng rất nhanh bọn họ liền biết cái gì là mỹ vị.
Trong đoàn đội, Đường Dần là một cái phàm ăn, vì vậy hắn cũng biết nấu ăn liền chạy vào bếp giúp đỡ Vô Song, đi theo còn có Hùng Bì cùng Đại Ngưu, dù sao Đại Ngưu xuất thân nông dân, nhà chỉ có mẹ già hắn cũng biết xuống bếp về phần Hùng Bì mà nói thân là thợ săn không biết sơ chế đồ ăn chỉ sợ không ai tin.
Ngoài ba cái nam nhân này ra đương nhiên có thể đội nữ nhân, bao gồm Mộ Dung Ảnh – Tây Môn Tuyết cùng Đường Tiếu Tâm , hơn nữa theo lời Đường Lệ trù nghệ của Tiếu Tâm cực cao.
Bản thân Tiếu Tâm tiến vào phòng bếp đương nhiên là muốn quyết đấu với Vô Song, nàng không tin nàng không có cái gì hơn được ‘con bé tóc trắng’ ít tuổi hơn mình kia.
Võ công của Tiếu Tâm không cao, nàng yêu thích liền là dược lý cùng trù nghệ, chỉ cần nhìn vào việc nàng băng bó đâu ra đấy cho Đường Vô Lệ bản thân Vô Song cũng nhìn ra cô nàng này tay nghề không tệ.
Đường Tiếu Tâm khi vào phòng bếp nàng vốn mang theo mười phần tự tin nghiền ép Vô Song, bất quá chỉ 5 phút sau, nàng triệt để chết lặng.
Không chỉ có Đường Tiếu Tâm mà toàn bộ mọi người có mặt trong nhà bếp đều toàn bộ chết lặng.
Nữ nhân đẹp nhất khi nào ? , với rất nhiều người mà nói nữ nhân đẹp nhất khi họ vào bếp.
Còn nam nhân hấp dẫn nhất khi nào ? , với nhiều cô gái mà nói, nam nhân hấp dẫn nhất cũng là trong nhà bếp.
Tiếng dao đều đều tạo thành một thứ âm thanh đặc biệt , từng lát cắt, từng lát thái, từng hành động xử lý.
Vô Song như biến toàn bộ nhà bếp này thế giới của hắn, ở đây hắn là bếp trưởng, bên cạnh chỉ là những kẻ học việc, toàn bộ đều lấy Vô Song làm trung tâm .
Bất kể là cắt , thái , hay là chặt.
Bất kể là nêm gia vị, lọc xương, hay thêm nước .
Ở đây, hắn liền làm chủ, đây là thế giới của hắn.
Cái khí chất của Vô Song cộng thêm khuôn mặt hắn, dưới những tia nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, dưới làn khói mờ ảo trong phòng bếp, càng thêm vài phần mỹ lệ.
. . . . . . ..
Đồ ăn được mang lên, khi cái mùi hương kia lan tỏa bốn phương tám hướng, không biết có bao nhiêu cái bụng cồn cao sục sôi.
Cái hương vị kia khi cắn vào miệng, hoàn toàn không có cách nào quên được, đặc biệt là với người đã bị bỏ đói hơi một ngày, cảm giác ngon như muốn nuốt cả lưỡi vậy.
Bất kể là độ chín của da, độ mềm của thịt, màu sắc, hương vị, cái cảm giác tan chảy trong cuống họng, đến khi nuốt rồi vị còn đọng lại nơi đầu lưỡi, hương còn phảng phất xung quanh.
Trù nghệ của Vô Song, vốn là thứ hắn tự tin nhất .
Cho dù Đường Tiếu Tâm, nàng cũng không khỏi đối với Vô Song nói ra một chữ phục.
Đối với đám nam nhân ở đây, bọn họ cả đời còn chưa bao giờ ăn một bữa ăn ngon đến như vậy.
Mộ Dung Ảnh cùng Tuyết trong mắt đều hiện ra một tia cười khổ, bọn họ cũng muốn có tâm so với Vô Song lắm, nhưng so thế nào được ?.
Trong đám người, chỉ có Cổ Đại Ngưu, hắn vừa ăn vừa khóc.
Hắn lúc này nhìn Vô Song, sau đó khóc càng lớn.
“Đại Ngưu ? , ngươi bị sao vậy ?”.
Vô Song ngồi ngay cạnh tên to con này, nhẹ đấm vào hông hắn một cái, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Cổ Đại Ngưu cố gắng nuốt một miếng thịt lớn, ánh mắt vẫn ngập nước nhìn Vô Song.
“Bạch cô nương .. . . Đại Ngưu rất cảm động, hai ngày rồi ta mới được cho ăn . .. hơn nữa ngươi nấu ăn rất giống mẹ ta . .. còn ngon hơn mẹ ta nữa . Ăn đồ ăn của ngươi nấu, ta lại nhớ đến mẹ”.
Nghe lời nói của Cổ Đại Ngưu ngoại trừ Vô Song sắc mặt lúc trắng lúc xanh ra, mọi người đều phá lên cười.
. . .. . . .
Không khí lúc này vô cùng thanh bình, nhưng không ai biết đây chỉ là bình yên trước cơ bão, những giây phút đẹp trời cuối cùng.
. . . . . ..
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt .
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện .
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.