Cái lạnh ban đêm của Hà Nội trong những ngày đông, nửa thân trên để trần không có lấy một mảnh vai che thân bất quá cái lạnh ngoài da thịt kia sao có thể bằng cái lạnh trong linh hồn hắn.
Phong lúc này đột nhiên nhận ra, lý do tại sao hắn về Việt Nam.
Hắn về Việt Nam tuyệt không phải vì lập nghiệp hắn lại càng không ham muốn từng bước từng bước đi lên từ hai bàn tay trắng, đây không phải thứ hắn muốn mà cho dù hắn muốn thì hắn cũng không chọn Việt Nam làm nơi lập nghiệp, chí ít với những gì hắn đang có hiện nay.
Hắn trở về Việt Nam chủ yếu có hai việc, việc đầu tiên là để báo ân , việc thứ hai hắn rốt cuộc cũng hiểu ra, hắn đi tìm sự thừa nhận.
Đây như một loại cảm xúc đè nén vậy, hắn . . . muốn gặp lại mối tình đơn phương của mình, muốn có thể trước mặt nàng ít nhất cũng nói ra tình cảm của hắn, ít nhất cũng muốn nói ra suy nghĩ của hắn, hắn về Việt Nam chính là tìm kiếm sự thừa nhận của nàng.
Phong chưa bao giờ nhận ra điều này, hắn thậm chí đã nghĩ chút tình cảm những ngày ngây thơ và hồn nhiên nhất đã tan theo sương gió, tan theo dòng thời gian 10 năm kia.
Phong không biết, thứ cảm xúc kia không tan thành mấy khói, không hóa thành hư vô, nó chỉ bị chôn xuống nơi sâu thẳm nhất của trái tim hắn mà thôi .
Ngày hôm nay khi nhìn thấy khuôn mặt kia, Phong cảm thấy lạnh, cái lạnh từ tận linh hồn, sau 10 năm hắn rốt cuộc cũng gặp lại nàng, nhưng hắn phải nói cái gì đây ? , hắn không biết.
Thiên ngôn vạn ngữ, bao nhiêu lời nói ong bướm giờ toàn bộ rời khỏi hắn, hắn đối mặt với nàng chỉ có sự ngỡ ngàng, căn bản nói không nên lời.
Bao nhiêu nữ nhân đi qua, bao nhiêu nữ nhân chỉ là trò chơi trong mắt hắn ? , bao nhiêu những nữ nhân đối với hắn chỉ là tình một đêm ? , chính hắn cũng không nhớ được, hắn chỉ biết khi chứng kiến đôi mắt kia, hắn lại cảm thấy chạnh lòng.
Đôi mắt xinh đẹp còn mang theo sự hoảng loạn, đôi mắt kia còn mang theo vẻ sợ hãi , khiến bản thân Phong cảm thấy thương tiếc không thôi, quan trọng hơn không hiểu tại sao . . . hắn cảm thấy cứ như bản thân mình phản bội lại nàng vậy.
Cái cảm giác này rất hoang đường, hắn với nàng còn chưa là cái gì cả thậm chí bạn bè cũng phải, hắn có cuộc sống của hắn, nàng có cuộc sống của nàng, vì cái gì lại coi hắn phản bội nàng ? .
Mười năm qua ai cũng có cuộc sống của mình, ai cũng có con đường của mình, hắn có nữ nhân của hắn, nàng có nam nhân của nàng , hắn đâu có sai ? chỉ là cái cảm giác phản bội kia rõ ràng tồn tại, cái thứ cảm giác chính hắn cũng không hiểu.
. . . . . . . . .
Thời gian lặng lẽ trôi qua, bản thân nàng không hiểu nam nhân trước mặt rốt cuộc là có bình thường hay không nữa, làm gì có ai cởi trần giữa những ngày đông như vậy cho dù cơ bắp của hắn thực sự nhìn có vài phần mị lực.
Nàng cũng không hiểu hắn tại sao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của mình, chẳng lẽ mặt nàng có nhọ ?.
Nàng cố gắng cắn răng, dùng hết sức của mình đứng lên, khuôn mặt xinh đẹp nhẹ nhíu lại, sau đó đối với hắn khẽ cúi đầu.
“Xin lỗi, anh có sao không, việc lúc nãy . . . em cảm ơn”.
. . . . .. .
Nghe thấy giọng nói của nàng, hắn lập tức giật mình , nhìn khuôn mặt của nàng vẫn mang theo nét đau đớn, hắn cảm thấy như chính bản thân mình bị đau vậy.
Chậm rãi mặc lại áo sơ mi trắng, cố gắng bình ổn lại chính bản thân mình, trong ánh mắt không tin được của nàng, Phong cúi xuống sau đó một tay đỡ lấy chân của nàng, động tác này mang theo vài phần ôn nhu khiến nàng một lần nữa bị đẩy ngã xuống bậc thềm đá.
Trong mắt Phong hiện lên một nụ cười đắng chát, nàng đương nhiên không nhận ra hắn, cũng như tại tiệm bánh năm đó, nàng từ đầu đến cuối vẫn không biết hắn là ai , loại cảm xúc này thậm chí làm bản thân Phong hiện lên cảm xúc giận dữ.
Cái cảm xúc này xuất hiện kèm theo những loại cảm xúc ngang dọc khác, hắn muốn . . . chiếm lấy nữ nhân này, không cần biết thế nào hắn muốn chiếm lấy nữ nhân này , hắn muốn nàng làm nữ nhân của hắn.
Những cảm xúc này cực kỳ bá đạo mà cũng cực kỳ ích kỷ nhưng đây đúng là cảm xúc chân thật nhất của hắn, không nghĩ ngợi, không giả dối.
Đôi tay của Phong hơi hơi run lên, cố gắng nhẹ nhàng hết sức, hắn có thể thấy sau lớp tất kia phần mắc cá chân của nàng sưng đỏ lên, chỉ sợ trong lúc nãy dãy dụa khiến nàng bị trật khớp .
“Đau không ? “.
Giọng nói có chút ôn nhu hướng về phía nàng làm cơ thể nàng nhẹ run lên, so với những cô gái bình thường sống trong thế kỷ này nàng có chút khác người, nàng có chút đặc biệt chính vì vậy đây là lần đầu tiên có nam nhân xa lạ đụng vào bàn chân mình.
“Đau , hình như bị trẹo chân rồi”.
Phong nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia sau đó hơi hơi gật đầu.
“Không phải trẹo chân mà là vỡ mắc cá chân rồi, nặng hơn trẹo chân một chút . . . nhà em ở đâu ?”.
Nói ra câu này trong lòng Phong lại mang theo niềm vui nhàn nhạt, hắn thích cách xưng hô này.
Cắn răng một chút nhìn Phong, bản thân nàng đương nhiên không có lý do không nói, lúc này đã gần nửa đêm, xe thì hỏng mà chân nàng thì đau, bản thân nàng quả thực cần sự giúp đỡ của Phong hơn nữa Phong chỉ ít phút trước còn cứu nàng một lần, chính nàng cũng không tưởng tượng nổi nếu hôm nay Phong không xuất hiện thì việc gì xảy ra.
Phong cũng không nói gì nữa, hắn xoay lưng lại sau đó trong ánh mắt ngập ngừng của nàng, hắn khẽ gật đầu.
“Lên đi , tối muộn rồi, cố gắng tìm cái nhà nghỉ hay khách sạn nào rồi thuê một phòng, gửi xe máy bên trong rồi bắt taxi xem thế nào”.
Lời nói của Phong rất chậm rãi hơn nữa nhìn ánh mắt cùng giọng điệu của hắn lúc này không hiểu tại sao cơ thể nàng lại run lên, cái này chính là khí chất thượng vị giả.
Không biết quá khứ thế nào nhưng trải qua nhiều năm hắn cũng chẳng còn là hắn năm đó, nếu ngày xưa hắn là cừu non ăn cỏ thì có lẽ hiện nay hắn giống sói săn mồi hơn.
Nàng chậm rãi nhún một chân, hai tay vòng qua cổ hắn, hai người lúc này sát vào nhau đếu mức chính hắn có thể cảm nhận được mùi hương trên người nàng, dùng hai tay đưa ra phía sau cố gắng giữ nửa cơ thể nàng nằm gọn trên tấm lưng rộng lớn của mình, chính Phong cũng có cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Chiều cao của nàng không hề tệ cũng phải đạt đến 1m7 nhưng cơ thể tương đối nhỏ nhắn, chỉ cần một tay Phong cũng có thể cố định được người nàng phía trên, hắn chậm rãi đứng lên sau đó dùng tay còn lại bắt đầu dắt chiếc xe máy được nàng đặt bên vệ đường.
Hắn lúc này thậm chí có thể cảm nhận được cả hai khối mềm mại trước ngực nàng cho dù cách mấy lớp áo vẫn đang nhè nhẹ đặt lên lưng hắn.
Nếu có một điều ước, Phong thật sự chỉ muốn mang giây phút này kéo dài mãi mãi .
. . . . . . .
Rốt cuộc thì cũng không có gì xảy ra, rốt cuộc chính Phong cũng không hiểu tại sao hôm nay mình lại tốt đến thế, hắn đơn giản chỉ là thuê một phòng ở nhà nghỉ gần đó , giao cho nàng chìa khóa , giúp nàng dắt xe vào bên trong rồi thậm chí còn vì nàng gọi một chiếc taxi , để mặc nàng cứ như vậy rời đi.
Đứng trước cửa nhà nghỉ, nhìn về chiếc taxi kia hay đúng hơn là nhìn vào thân ảnh đi càng ngày càng xa kia , Phong khẽ cười, một nụ cười tươi rói.
Hắn đột nhiên lại thấy trái tim của mình ấm đến lạ thường, hắn cũng bất ngờ phát hiện, Việt Nam đối với hắn còn nhiều thứ khiến hắn phải giữ lắm, còn những thứ hắn không buông bỏ được.
. . . . .. . .
Nằm vật cả người lên tấm nệm trắng muốt mềm mại, độ đàn hồi của đệm giường bên dưới làm sống lưng của hắn có thể cảm thấy chút thoải mái , đầu ngửa lên nhìn trần nhà , một tay vắt ngang lên khuôn mặt có vài phần mệt mỏi.
“Này, đừng có trèo lên giường em, người anh đầy mùi rượu, đi ra chỗ khác đi”.
Phong lười biếng nhìn nữ nhân đang lên tiếng kia, nàng gọi là Hoài Thanh.
Thân cao 1m66 , làn da trắng hồng cùng khuôn mặt xinh đẹp có chút lai với nữ nhân phương tây, đôi mắt to tròn cùng đôi môi mềm mại, đáng tiếc đôi môi mềm mại kia chưa từng nói với hắn một lời ngọt ngào nào.
Phong tiếp tục hơi hướng ánh mắt nhìn sang tường nhà, đồng hồ lúc này đã là 0h30 , bắt cô gái này thức đến tận đây đợi hắn cũng làm hắn có vài phần áy náy.
Cố gắng ngồi dậy đồng thời ở ngoài hành lang kia thân ảnh của Kiên dần dần lại gần, trong tay Kiên lúc này cầm một lon Sting ném thẳng về phía Phong.
“Uống đi cho tỉnh, mày làm cái gì tắt máy suốt thế, tao còn tưởng mày chết trên bụng em nào rồi ?”.
Phong nhìn thằng bạn của mình, đôi vai hắn khẽ nâng lên.
“Ừ xin lỗi tao có chút việc không ngờ, thế nào có việc gì mà lại gọi tao đến tận đây ?”.
Một khi đã bàn đến công việc thì bản thân Hoài Thanh liền nghiêm túc hơn nhiều, cô nàng này dù sao cũng là một thành viên trong công ty của Phong.
Trên người Thanh lúc này chỉ có một chiếc quần bò ngắn để lộ ra đôi chân dài miên man, hai tay vòng ra phía sau búi mái tóc đen của chính mình lên lộ ra phần gáy trắng nõn lại cho người khác thấy cô có thêm vài phần năng động của tuổi trẻ.
Nhanh tay lấy một chiếc Ipad trên bàn sau đó rất nhanh ngồi xuống giường.
“Anh nhìn cái này một chút”.
Cầm lấy Ipad trong tay Thanh, Phong hơi hơi nhíu mày lại sau đó khuôn mặt càng ngày càng trở nên nghiêm trọng về phần Kiên cũng ngồi xuống đất lưng dựa vào thành giường thỉnh thoảng ngửa cổ uống từng hớp Coca, bản thân Kiên rất nghiện đồ ngọt.
“Chậc . . . còn có việc này nữa à ?”.
Phong bắt đầu dùng tay nhẹ day hai hàng lông mày của mình, thứ Hoài Thanh gửi là một bản báo cáo, ở ngoài công trường xảy ra tai nạn.
Đây tất nhiên không phải là công trình của công ty hắn, dù sao Phong cũng chọn việc nhẹ lương cao, công ty của hắn thiên về mảng quảng cáo cùng giải trí thì liên quan gì đến công trường ?.
“Bác có ý gì không ?”.
Cả Hoài Thanh cùng Kiên nhìn nhau sau đó rốt cuộc Kiên cũng lên tiếng.
“Vì ba tao không có ý kiến gì mới phải hỏi mày đấy”.
Cả Kiên cùng Hoài Thanh đều làm trong công ty hắn nhưng gia đình của Kiên liền thuộc dạng có kinh tế cực cứng, cha của hắn làm tổng giám đốc của một công ty địa ốc lớn nhất nhì Hà Nội, chỉ là sự việc lần này không nhỏ.
Nói đơn giản một chút thì là tai nạn công trường, cái gọi là tai nạn thì sẽ không ai mong muốn nhưng đáng nói hơn cả thì đây là công trình cạnh tranh.
Thế nào gọi là công trình cạnh tranh ?, công ty của gia đình Kiên cùng một công ty khác đều đang chạy đua với thời gian, bọn họ nhận hai công trình có độ lớn tương đương đồng thời . . . còn có vị trí tương đương.
Gia đình kiên nhận xây dựng khu mua sắm gần quảng trường về phần đối thủ thì lại nhận tu sửa toàn bộ khu vực quảng trường.
Theo báo cáo mà Hoài Thanh cho hắn xem, Phong có thể thấy được tiến độ của hai bên cũng không hơn kém nhau bao nhiêu mà nếu như thế thì lãnh đạo thành phố sẽ luôn cố gắng biến chênh lệch này thành con số 0 .
Ví dụ như khu mua sắm hoàn thành trước 1-2 ngày thì ngày công bố hoàn thành công trình sẽ bị lùi lại 1-2 ngày so với khu vực quảng trường và ngược lại dù sao cả hai công trình đều liên quan mật thiết đến nhau.
Thêm một việc nữa là gần dịp cuối năm, hai công trình này có thể là coi là ván cờ của cả hai công ty địa ốc, để xem ai có thể hoàn thành tốt hơn, ai có thể làm được tốt hơn so với đối thủ , kẻ thắng trong trò chơi này rất có thể sẽ lấy được công trình cuối cùng trong năm đón mừng dịp năm mới âm lịch, chỉ cần làm tốt nốt công trình cuối năm này thì hoàn toàn có thể được lãnh đạo thành phố biểu dương, vị trí đứng lại càng chắc chắn thêm một phần đồng thời cũng là cú kích cực lớn đối với nguyên năm sau của cả công ty.
Đây là một cuộc chiến.
Tiếp theo lại nói về tai nạn công trường kia, cái tai nạn này nói nhỏ không nhỏ mà nói lớn cũng không lớn, chỉ đơn giản là vài thanh sắt lệch ra ngoài, sau đó có công nhân bị thương, thứ này ở công trường còn chẳng tính là tai nạn, loại tai nạn này chỉ cần đưa tay ra là có thể nắn thành dạng . . . bất cẩn của công nhân.
Chết nhất ở chỗ không biết tại sao có một nhóm công nhân lại làm loạn lên đòi bồi thường lao động, đòi bồi thường lao động thì cũng thôi, bồi thường chỉ cần trả tiền mà thôi, với một số người thì tiền bạc chỉ là con số đám tiếc những công nhân kia bắt đầu chỉ trích công ty không có khả năng bảo vệ an toàn cho công nhân sau đó đồng loạt đình công, hiện nay quản đốc còn không có cách nào quản được công trường, tình hình cực kỳ căng thẳng .
Tình hình căng thẳng bao nhiêu cũng sẽ giới hạn trong hai chữ ‘việc nhà’ nhưng lại có nhà báo nhảy vào thì lại khác. . . không biết ai gọi, nhà báo rốt cuộc đến rồi hơn nữa tốc độ còn cực kỳ nhanh.
Đến lúc này thì thằng ngu cũng có thể biết công ty đang bị chơi.
Công trình bắt đầu bị tạm hoãn đồng thời chính vì công trình này là dạng công trình lớn của thành phố, các sếp bên trên cũng bắt đầu nhìn xuống, trên đe dưới búa hoàn toàn khiến cha của Kiên kẹt cứng, vì vậy ông ta rốt cuộc cũng phải tìm tới Phong.
Công trình chậm một hay hai ngày thì không sao nhưng đã thêm vào ‘vết đen’ liên quan đến sự an toàn thì lại khác đặc biệt là với một công ty địa ốc.
“Thuê được đám công nhân khác không ?”.
Giọng nói của Phong vang lên, trong giọng nói có chút lạnh lẽo .
Đáp lời hắn lúc này vẫn là Kiên, sắc mặt của Kiên cũng xuất hiện vài phần khó xử.
“Bị chơi cùn, đám công nhân kia không chịu rời đi, chúng không rời khỏi công trình thì công nhân mới cho dù có chấp nhận làm cũng bị phá đến chết “.
Thở hắt ra một hơi , Phong vặn vẹo cổ của mình.
“Chúng muốn gì , tiền đền bù ?”.
Kiên lần này chỉ lắc đầu.
“Đã nói rồi, bị chơi cùn, mấy năm nay công việc của cha càng ngày càng thuận lợi dẫn đến việc ông ấy ánh mắt cũng càng ngày càng xa, ánh mắt xa thì dẫn đến nhìn gần không tốt lắm , vấn đề nằm ở quản đốc cùng hợp đồng lao động”.
Lần này đến cả Phong cũng hít vào một hơi khí lạnh.
“Quản đốc làm sao nữa ? “.
Kiên cười khổ nhìn thằng bạn của mình.
“Quản đốc cũ thì đúng hơn, ông ta bàn giao công việc xong rồi, hạ cánh an toàn rồi, vấn đề nằm ở hợp đồng lao động”.
Câu nói của Kiên làm căn phòng nhỏ này trở nên trầm mặc rất nhiều đặc biệt là Hoài Thanh, khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện vẻ ngập ngừng, nàng cắn chặt đôi môi mềm mại cũng không biết làm gì cho đúng.
Ở đây chỉ có Kiên là bình chân như vại nhất, hắn chỉ chậm rãi uống lon coca của mình, so với bất cứ ai hắn đều rõ ràng năng lực của Phong, của kẻ có chút lười biếng cùng lôi thôi ngồi trên giường kia.
Rốt cuộc, Phong cũng lên tiếng, hắn đứng lên vặn vẹo cơ thể, ánh mắt liếc nhìn Kiên.
“ Tao đi tắm rồi đi ngủ cái đã, mai mày đưa tao ra công trường, nhìn một cái là biết thôi”.
Hoài Thanh ngồi cạnh tuyệt đối không ngờ Phong lại nói ra câu đó, nàng chờ kẻ kia đến tận giờ này, cực kỳ mong đợi hắn nói ra câu gì đó mang tính chất xây dựng thì không ngờ Phong trực tiếp đi tắm rồi đi ngủ ?, đây là kiểu người gì vậy ?.
Trong mắt Hoài Thanh bản thân Phong tuyệt đối là nhị thế tổ, đến công ty với vai trò giám đốc nhưng suốt ngày chỉ chim chuột cùng thư ký, thời gian ở công ty còn chẳng có bao nhiêu, mọi việc ở công ty đều là do nàng cùng anh mình giải quyết , Hoài Thanh thật sự không hiểu tại sao Kiên còn phải gọi kẻ này đến đây,
Kiên nhìn em gái của mình tức giận, chỉ đơn giản mỉm cười sau đó chuẩn xác ném lon coca vào trong thùng tác, hắn cũng chậm rãi ngồi dậy.
“Ngủ đi , có gì mai tính, mày còn chưa hiểu anh mày à ? , anh mày đâu chịu dưới quyền thằng bất tài đâu ?”.
Nói xong , Kiên cũng đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên giúp Hoài Thanh đóng cửa phòng.
. . . . . . . .
Đêm nay Phong ngủ trong phòng Kiên, hai thằng con trai cùng chung một giường, đương nhiên cái cảm giác này cũng không xa lạ gì, những ngày ở Anh bọn họ cùng một giường cũng không ít.
Nằm trên giường, ánh mắt của Phong nhìn thẳng lên trần nhà, hắn không chợp mắt nổi.
“Việc của cha tao khó như thế à ? , không có đường ra sao ?”.
Kiên cũng có chút nhíu mày nhìn Phong, hắn quả thực không ngờ cái việc của cha mình lại kiến ‘con quái vật’ trước mặt suy nghĩ đến mức không ngủ được.
Đáng tiếc câu trả lời tiếp theo của Phong làm Kiên triệt để trợn tròn mắt.
“Việc của cha mày dễ ợt, giải quyết trong một ngày không hơn, cái tao nghĩ là cái khác “.
“Tao . . . hình như yêu rồi”.
Kiên ngơ ra một lúc sau đó khuôn mặt giật giật.
“Yêu ? , mày lại đá em Linh theo em nào nữa ?”.
Trước câu hỏi của Kiên, bản thân Phong rõ ràng không cách nào trả lời, trong đầu hắn quả thật chỉ còn khuôn mặt kia , đây là một đêm hắn không chợp mắt chút nào.
. . . . . . . .
Sáng sớm, chiến BMW của Kiên bon bon trên đường lớn , trên xe lúc này là Phong cùng Hoài Thanh.
Bản thân Phong ngày hôm nay ăn mặc quần áo đặc biệt có sức sát thương với nữ nhân, tóc hắn vuốt keo về phía sau, bên trong là sơ mi trắng cùng nguyên bộ vest đen lịch lãm ở ngoài kết hợp với thân hình của chính hắn khiến người ta có loại cảm giác của một nam nhân thành đạt và đầy mị lực.
Cho dù Hoài Thanh ở bên cạnh , cho dù cô nàng này chưa từng thích Phong nhưng vẫn phải công nhận, Phong có cái ‘túi da’ rất tốt.
Xuất phát là 7h30 phút sáng, khi đến công trường là 8h.
Bảo vệ ở bên ngoài vừa nhìn thấy Kiên đến liền chạy ra đón, sau đó cúi đầu nói nhỏ vào tai hắn vài câu, Kiên cũng không nói gì mà đơn giản chỉ gật đầu, sau đó trực tiếp lùi lại một bước đứng dưới Phong, chỉ từ cách đứng của hai người cũng đủ để người ngoài nói lên rất nhiều điều.
Phong thản nhiên chỉnh lại cổ tay áo sau đó đi về phía trước, đi thẳng vào bên trong công trường.
Công trường vào buổi sáng cũng chẳng tốt đẹp gì, một bên là bảo vệ , quản đốc, nhân viên công ty cùng các công nhân cũ .
Một bên đương nhiên là đám công nhân bạo động kia, tiếng gào thét mắng chửi om cả một góc trời.
Phong thậm chí hoàn toàn tin tưởng, nếu không có bảo vệ ngăn đám phóng viên ở bên ngoài thì tuyệt đối sẽ có một nhóm số ba xuất hiện.
Nhóm người Phong không nhanh không chậm đi tới cũng làm cả hai nhóm người cực kỳ chú ý đồng thời không gian trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, dù sao bất kể từ cách ăn mặc, điệu bộ hay bước đi bản thân Phong đều có một loại khí thế như ẩn như hiện làm người khác ẩn ẩn cảm nhận được một loại áp lực.
Nhìn Phong tiến tới lúc này, ngay cả Hoài Thanh cũng phải trợn tròn mắt.
Phong đơn giản tiến đến sau đó đứng về nhóm quản đốc, vẻ mặt lạnh lùng của hắn dần dần ngửa lên nhìn tất cả những thứ trước mặt, ánh mắt sắc lạnh vô cùng.
Đối mặt với những công nhân bạo đông kia, Phong thản nhiên nhếch miệng, khóe môi xuất hiện một nụ cười lạnh.
“Yên lặng một chút”.
Bốn chữ rất chậm cũng rất lạnh lùng , mang theo sức nặng rất lớn.
Phong tiến tới trước mặt người đứng cao nhất trong đám công nhân phản loạn kia, hắn chậm rãi đưa một tay ra.
“Nguyễn Vũ Phong, phó tổng giám đốc công ty xây dựng và phát triển hạ tầng BXZ , xin hỏi ông là ?”.
Trước mặt Phong là một nam nhân to lớn, tuổi khoảng chừng trên dưới 40 , xung quanh phần cằm là dấu tích của từng sợi râu cạo nham nhở, vừa nhìn cũng đã thấy có vài bặm trợn.
Người trung niên này ánh mắt quan sát Phong từ đầu đến cuối sau đó cũng không đưa tay ra bắt tay hắn, giọng nói cực kỳ phách lối.
“Ta gọi là Thành Trung, ở đây anh em đều gọi ta là Trung ca, ngươi nói ngươi là phó tổng giám đốc ? , còn trẻ như vậy kiểu gì cũng là đi cửa sau, ngươi có tư cách quản chỗ này sao ?”.
Đối với kẻ gọi là Thành Trung này bản thân Phong cũng không có bất cứ ấn tượng gì.
“Đương nhiên có tư cách, nếu không ta cũng không đến đây, không biết Trung ca ngươi muốn sao mới dẹp im việc này ?”.
Thành Trung ánh mắt dần dần hiện ra một tia vui vẻ, hắn cảm thấy Phong rất mềm, rất dễ bóp bất quá giọng nói vẫn mười phần hống hách.
"Cũng không có gì, ta chỉ muốn vì anh em ta đòi lại công đạo ? Các ngươi cung cấp là cái gì vật liệu xây dựng, có vấn đề! Hiện đang hại được ta người nhập viện rồi , ngươi nếu không giải quyết việc này, chúng ta đi kiện , kiện đến khi cả nước biết các ngươi làm ăn thế nào mới thôi , chúng ta lại càng không đi, không thể để những công nhân khác bị các ngươi hại "
Phong thở ra một hơi, hắn cảm thấy có chút không biết nói gì nữa, gây sự cũng có thể vẽ lý do đẹp như vậy ?.
Phong thản nhiên đưa một tay ra, cũng chẳng nói thêm cái gì.
“Giấy báo bệnh viện đâu ? , có không ? . Được rồi coi như là có đi”.
Hắn hỏi một câu không đầu không đuôi sau đó còn chưa để Trung ca kịp định thân Phong cũng trực tiếp trả lời luôn.
Sau đó hắn thản nhiên nhìn về phía sau công trình, quả nhiên có một đoạn sắt lòi ra ngoài, hắn lập tức nhếch miệng tiếp .
“Kiên, gọi điện cho công an đi , bảo người ở bệnh viện của chúng ta thông báo tình hình bệnh nhân”.
“Theo quy định của chính phủ, tai nạn lao động được xếp dựa trên thương tật trên người bị hại , dựa theo cấp độ vết thương mà nhận dạng tai nạn lao động, dựa vào tai nạn lao động mà bồi thường tương ứng, cho hỏi người bị tai nạn lao động là bị sao ? , mất chân mất tay ? thủng bụng thủng vai ?”.
“Tiếp theo lại nói đến công trình, thật ra Trung ca nếu mạnh mẽ một chút thì ta có chút bội phục ngươi chỉ là ngươi hơi yếu một chút cũng hơi ngốc một chút, phía bệnh viện thế nào ta nghĩ ngươi cũng tự biết, về phần công trình của chúng ta thì sao ?”.
“Ngươi nói ngươi vì anh em mà đứng ra, vậy ta muốn hỏi theo hợp đồng của chúng ta với đám người các ngươi, làm chậm thời gian của công trình, trực tiếp phá hoại danh tiếng của công trình thì tính thế nào ? , mình ngươi có gánh nổi không ?”.
“Thêm một điểm nữa, Trung ca nói vật liệu chúng ta cấp không an toàn, quá mức kém chất lượng vậy không biết Trung ca ngươi có dám nói lại một lần nữa không ?”.
Phong nói xong, thản nhiên lấy một cái máy ghi âm trong ngực áo, rồi bật lên.
“Trung ca ngươi nói lại câu đó đi, ta ghi âm lại có gì kiện ngược ngươi còn dễ, dù sao ngươi kiện công ty ta thì có chút khó nhưng một công ty kiện cá nhân thì dễ lắm”.
Phong đương nhiên tin tưởng vến đề vật liệu, nếu vấn đề liên quan đến vật liệu thì tuyệt đối không chỉ là lòi một thanh sắt ra ngoài, đây rõ ràng là có kẻ muốn gây náo động, muốn kéo dài thời gian của công trình lên càng dài càng tốt.
Trung ca đương nhiên không dám mạnh miệng nữa, nhiệm vụ của hắn chỉ là nháo sự, hắn nào dám đứng ra trước pháp luật ? chỉ là ánh mắt hắn cũng rất nhanh chuyển thành hung ác.
“Hừ, các ngươi đây là dùng tiền ép người, ta chính là không làm nữa , anh em chúng ta đi ra ngoài cho những nhà báo ngoài kia thấy bản chất của lũ nhà giàu này”.
Phong nghe mấy âm thanh này thực sự cảm thấy chói tai, cái gì là nhà giàu nhà nghèo ? , chỉ có biết chớp thời cơ và kẻ không biết mà thôi, nghèo không phải là cái tội, nghèo nằm ở khả năng, chí ít đây là những thứ mà hắn học được.
“Nếu rời đi, thì nộp tiền đền bù hợp đồng, một ngày chưa hoàn thành công việc, một ngày còn hợp đồng liền phải đền bù toàn bộ tổn thất cho công ty”.
Phong nói ra câu này lập tức làm đám công nhân kia dừng lại bất quá ngay sau đó Trung ca bật cười ha hả.
Trung ca đương nhiên biết, rất nhiều người ở đây cũng biết . . . bọn họ không có hợp đồng , chính vì vậy mới để đám người trước mặt lộng hành như vậy.
“Hợp đồng ? , đúng rồi sao ta không nhớ là có hợp đồng nhỉ, đâu ngươi mang ra đây ta đọc một chút, xem rốt cuộc bọn này phải đền bù cái gì ?”.
Trung ca cười lên ha hả bất quá rất nhanh hắn liền cảm thấy không đúng bởi Phong cũng cười, nụ cười của Phong lạnh đến mức đáng sợ.
“Biết gì không, mấy thằng ngu nhất là mấy thằng đi lao động không kèm hợp đồng”.
“Hợp đồng không tồn tại đại diện cho việc các ngươi làm việc không lương, vì không có hợp đồng cũng đồng nghĩa với đền bù thương tật do lao động cũng không có “.
“Không có hợp đồng lao động đại biểu công ty không có bất cứ liên quan gì với các ngươi, các ngươi là ai công ty chúng ta không biết, quan trọng hơn ta nghi ngờ lũ đầu trộm đuôi cướp này âm mưu phá hoại công trình trọng điểm của thành phố, gọi công an đi”.
“Bảo vệ, để mấy người này ra ngoài, riêng kẻ cầm đầu kia thì đợi công an đến giải quyết”.
“Kiên, ra ngoài nói với đám nhà báo kia, chiều nay mở họp báo “.
Từ đầu đến cuối Phong thậm chí còn chưa nhíu mày lấy một lần, nhìn hắn lúc này lạnh đến mức đáng sợ, ngay cả Hoài Thanh bên cạnh nhìn hắn cũng không chớp, cô tuyệt không ngờ Phong còn có một mặt này.
Kiên lúc này cũng chậm rãi chỉnh gọng kính của mình, nhìn theo bóng dáng của Phong, Kiên đương nhiên biết bản lĩnh của thằng bạn này, bản thân Phong giỏi nhất hai thứ , luật cùng tiền tệ.
Năng lực lớn nhất của Phong là sự bình tĩnh cùng với hiểu biết về luật sau đó hắn chính là dùng năng lực này để hợp pháp hóa sự di chuyển của nguồn tiền tệ.
Phong nhiều khi . .. rất đáng sợ.
Đương nhiên Kiên cũng biết một thứ, việc này tuyệt không kết thúc đơn giản như vậy, bản thân Kiên đang làm việc cùng một con quỷ đích thực.
. . . . . . . .. .
P/S : Xin hứa từ giờ đến lúc nghỉ viết truyện không viết về kinh tế nữa, không cùng đường với tác T_T .
. . . . . . . . . . . . .
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt .
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện .
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.