Cực Võ

Chương 268: Kết Nghĩa (2)



Chương 146 : Kết Nghĩa (2)


Đường phố của Yến Kinh vẫn tấp nập như bình thường có điều đối với một người của hậu thế như Vô Song mà nói thì tấp nập hơn nữa cũng chỉ thể mà thôi, hắn với khung cảnh phồn hoa xung quanh không có quá nhiều hứng thú , dựa theo chút trí nhớ Vô Song liền đi thẳng đến quảng trường nơi Dương Thiết Tâm tổ chức tỷ võ cho Niệm Từ.


Quảng trường tỷ võ thật ra cũng không khó tìm, đã gọi là quảng trường thì chỉ cẩn hỏi người xung quanh một chút liền có thể tìm ra bất quá khi đến quảng trường rồi thì Vô Song lại có chút im lặng, hắn căn bản không biết Dương Thiết Tâm . . . ở đâu.


Quảng trường trước mặt thật ra là một mảnh đất rộng lớn hơn nữa lôi đài vẫn còn, xung quanh có không ít người đang chỉ trỏ to nhỏ, ở nơi dân phong bưu hãn như Đại Kim mà nói thì lôi đài cũng không có gì xa lạ.


Vô Song sau khi hỏi ra thì mới biết, thật ra lôi đài này cũng không phải do Dương Thiết Tâm dựng nên mà là thuê của người khác giống như dạng mượn địa điểm tổ chức sự kiện của hậu thế vậy còn cái lôi đài này vài năm qua vẫn cứ ở nguyên chỗ này.


Thường thường ngày nào ở lôi đài cũng sẽ có tỷ võ, có thể là bất đồng ý kiến mà lên đài, có thể là người cuồng ngạo mà thách đấu tất cả mọi người, có thể là có người đứng ra tổ chức chi ‘anh dùng chiến’ , trường hợp tỷ võ chiêu thân thì đúng là không nhiều cho lắm .


Sau khi hỏi được việc này, Vô Song liền muốn đi tìm chủ tràng của lôi đài, hắn muốn xem sổ sách một chút, muốn nhìn xem địa chỉ nơi sinh sống của Dương Thiết Tâm, đáng tiếc bản thân Vô Song lại không biết tìm kẻ chủ tràng kia ở đâu đương nhiên bây giờ không biết không có nghĩa là tiếp theo cũng không biết.


Thời đại nào cũng vậy, xinh đẹp liền là một lợi thế .


“Lão bản, ta có thể hỏi một chút được không, lôi đài này không biết là của vị nào ? , ta muốn thuê lôi đài có chút việc”.


Đối diện với một ông lão bán kẹo kéo, Vô Song thản nhiên lên tiếng đồng thời ánh mắt tương đối chăm chú nhìn vào mấy cái kẹo kéo kia.


Vô Song vốn không thích đồ ngọt nhưng vì đã lâu không đụng vào mấy cái thứ này chung quy vẫn muốn ăn một chút, sáng nay thậm chí hắn còn chưa có gì bỏ vào bụng.


Lão hán bán kẹo vừa nhìn thấy Vô Song liền sững người, Vô Song lúc này tuy mặc nam trang nhưng từ phần cổ trở lên hắn hoàn toàn là nữ nhân, vẻ mặt kia căn bản không che đi chút nào , hoàn toàn là một cái mỹ nữ tuyệt sắc, ngay cả lão hán kia đã ngoài 50 tuổi khi thấy Vô Song cũng không thể không sững người lại.


Lão hán rất nhanh với Vô Song cười hiền từ .

“Tiểu cô nương ngươi sao lại muốn hỏi về lôi đài ? , mấy cái này căn bản không hợp với ngươi nha “.


Vô Song cũng không phản bác lời lão đầu này nói, tay hắn thản nhiên cầm lấy một cây kẹo kéo đưa lên miệng đồng thời ngón tay trắng ngần hơi hơi chỉ ra.


“Lão bá không phải đâu , tiểu nữ vốn có một vị đại thúc ở thành Yến Kinh chỉ là đã lâu không gặp, ta cũng không rõ vị đại thúc này đang ở đâu, lần gần nhất ta nhận được thư tín của đại thúc có nói đại thúc mượn lôi đài của Yến Kinh làm chỗ tỷ võ cho tỷ tỷ”.


Lời nói của Vô Song thật sự cũng chẳng logic gì cho lắm dù sao trận chiến lôi đài mới diễn ra có ba ngày, trong khoảng thời gian ba ngày này mà vừa kịp viết thư vừa kịp gửi thư để cho Vô Song đọc được rồi lại tiếp tục để Vô Song đi đến thành Yến Kinh thì nói thẳng ra Vô Song cũng chẳng xa thành Yến Kinh cho lắm, đã không xa vậy mà mất liên lạc ? , tất nhiên như đã nói xinh đẹp liền là lợi thế.


Lão hán nghe Vô Song nói cũng không có suy nghĩ nhiều lại nghe Vô Song nhắc tới tỷ võ chiêu thân thì liền bắt đầu có chút ngờ ngờ.


“A , lão nhớ ra rồi, mấy ngày gần đây ở thành Yến Kinh chúng ta quả thật có một cuộc tỷ võ chiêu thân . . . bất quá nếu là như vậy lão xin chia buồn cùng tiểu cô nương rồi”.


“Hai cha con bọn họ trong ngày tỷ võ chiêu thân liền kinh động tới cả tiểu vương gia cùng một nhân vật hết sức lợi hại, khi mà tiểu vương gia muốn lên đài thì liền bị nhân vật kia đánh cho kêu cha khóc mẹ, vương gia biết việc này liền cuồng nộ muốn bắt hung thủ nhưng ai bảo người kia lợi hại đến vậy, căn bản không thể bắt được, rốt cuộc vương gia liền bắt luôn người con gái tỏng hai cha con kia”.


“Nếu đó là người nhà tiểu cô nương thì lão đây cũng chỉ còn biết chia buồn cùng ngươi mà thôi, vị cô nương bị bắt đi kia cũng cực kỳ xinh đẹp có điều rơi vào tay người của vương phủ kết cục cũng không tốt đẹp gì, chỉ sợ . . . từ nay về sau cuộc sống liền không tốt”.


Vô Song đương nhiên biết Mục Niệm Từ hiện tại sống sao, nàng đơn giản chỉ là bị giam lỏng mà thôi, đồ ăn thức uống hay kẻ hầu người hạ thì đều được đãi ngộ ở cấp bậc thượng khách,


Ban đầu Mục Niệm Từ được giữ lại vì Đông Phương Bạch thần thần bí bí nhưng về sau không biết có phải Bao Tích Nhược đả động hay không mà đúng là Mục Niệm Từ cho đến hiện nay vẫn đang được đối sử rất tốt.


Làm ra khuôn mặt đầy lo lắng và sợ hãi, Vô Song trực tiếp lên tiếng hỏi.


“Lão bá, vậy đại thúc . . . đại thúc của ta thế nào rồi ?”.


Lão bá vẻ mặt liền trầm ngâm một chút rồi chỉ về phía nam thành Yến Kinh.


“Tiểu cô nương cũng không phải lo lắng, thật ra ta cũng . . . không rõ lắm tình hình đại thúc của ngươi tuy nhiên hắn hình như không có việc gì, có điều chiều hôm qua ta loáng thoáng có thấy hắn cùng với một nam tử trẻ tuổi đi về phía nam thành?.


“Thật tốt quá, đa tạ lão bá, đa tạ người”


Không quên tặng cho lão hán một cái gật đầu cùng một nụ cười đầy sức sống, Vô Song thản nhiên quay người rời đi trong ánh mắt triệt để ngây ngốc của lão hán kia, trong tay vẫn đang cầm hai xiên kẹo kéo thậm chí hắn hình như còn không thèm trả tiền ? .


Quách Tĩnh cùng Dương Thiết Tâm đi về thành nam thì Vô Song cũng hướng về phương hướng đó, theo suy nghĩ của Vô Song thì khi đến thành nam sẽ tiếp tục hỏi người xung quanh nhưng lúc này . . . dị biến xảy ra.


Đường phố của Yến Kinh không thể so với các thành phố lớn kiếp sau được nhưng cũng đã coi là cực kỳ nhộn nhịp lại thêm con đường này cũng chẳng lớn gì, đi lại liền có chút chật trội.


Vô Song vừa đi vừa ăn kẹo kéo, hắn cũng không nghĩ ngợi gì cho đến khi từ trong đám người có một cái bóng lướt qua Vô Song.


Vô Song vốn có thể dùng một tay mà bắt đối phương lại nhưng rất nhanh cổ tay hắn hơi hơi rung lên, ánh mắt lộ ra một tia kỳ quang hiếm có.


Hắn vậy mà lại bị tiểu thâu móc túi hơn nữa thân pháp của tiểu thâu này thực sự không hề chậm.


Đối phương thân là tiểu thâu, so với tốc đọ của Vô Song chắc chắn không bằng nhưng độ linh hoạt của hắn cũng rất đáng khen, hơn xa đám đầu trộm đuôi cướp bình thường, đây . . . là tốc độ của nhất giai cao thủ.


Vô Song có thể dễ dàng bắt được đối phương nhưng nếu đối phương đã đầu tư đến mức dùng thực lực nhất lưu cao thủ để đi trộm đồ thì . . . Vô Song lại có chút tò mò.


Đối phương thân pháp rất nhanh nhưng rõ ràng lại đang thả chậm tốc độ, vẫn còn trong phạm vi nhìn thấy của Vô Song, nhìn thấy một điểm này thậm chí Vô Song suýt phá lên cười.


Đối phương đây là muốn dụ hắn ? .


Vô Song thậm chí cũng phối hợp luôn với đối phương mà lên tiếng.


“Trộm, có trộm, hắn lấy túi tiền của ta “.


Âm thanh của Vô Song cũng không quá lớn có điều vẫn đủ để người xung quanh nghe thấy, bình thường bắt trộm là việc của binh lính tuyệt chẳng liên quan gì đến đám dân thường nhưng ai bảo người bị mất trộm là đại mỹ nữ đây ? , thế là từ đó người người nhà nhà liền đuổi theo tên tiểu thâu kia.


Vô Song cũng giả vờ đuổi theo, may mà hắn mặc quần áo của nam tử dẫn đến tương đối dễ di chuyển, chỉ cần cố gắng kiềm chế lực chân của chính mình liền có thể thoải mái đuổi theo đối phương, lại không hiến ai phát hiện ra Vô Song là cao thủ.


Cứ thế một đám người đuổi chạy một người tuy nhiên thân pháp tiểu thâu thực sự cực kỳ cao, đám người thường căn bản không thể đuổi được hắn, chỉ một loáng hắn đã cắt đuôi tất cả mọi người, một mạch chạy về phía cửa thành nam.


Cửa thành nam thật ra cũng có vệ binh canh cửa tuy nhiên thực lực đám vệ binh này nhìn chung cũng thường thường hơn nữa đám người này cũng không hiểu việc gì xảy ra, chỉ là đơn thuần cảm thấy . . . cảm thấy trong thành có chút gì đó không đúng, cảm thấy trước mặt là một mảnh ồn ào.


Đám vệ binh này chỉ nhìn thấy một tên ăn mày đang cắm đầu cắm cổ chạy, sau lưng là vài nam tử to lớn một mực lớn tiếng thét gào, một trong những vệ binh này theo quán tính liền muốn ngăn chặn kẻ ăn mày hỏi cho ra lẽ nhưng ai ngờ khi vừa bước ra một bước, tên ăn mày thân hình bống nhoáng lên, hắn dùng một chân đạp thẳng vào vai vệ binh, cả người búng lên phi thẳng ra ngoài đại môn.


Mọi việc thực sự quá bất ngờ, bất ngờ đến không có bất cứ vệ binh nào kịp trở tay.


Sau khi tên ăn mày này thể hiện thân thủ đáng sợ thì là đến Vô Song, Vô Song thì sẽ không làm màu mè như kẻ kia, hắn trực tiếp đưa chân ra đá vào mông một tên vệ binh canh cổng.


“Chết tiệt , vương gia nuôi các ngươi đúng là tốn cơm tốn gạo, đến một tên trộm nhỏ còn không bắt được ?.


Vệ binh canh cổng còn chưa kịp hiểu gì, hắn chỉ biết hắn bị một cái cô nương đá vào mông, trước một đám người ở đó thì sắc mặt vệ binh lập tức đỏ lên, thân hình to lớn quay lại , hắn muốn nhìn xem cô nương nhà ai dám ăn gan hùm mà tấn công vệ binh Yến Kinh ?.


Tên vệ binh này không quay đầu thì thôi vừa quay đầu liền đã biến sắc bởi bọn họ nhìn thấy lệnh bài vương gia . . . lệnh bài của Triệu vương phủ.


Lúc này không chỉ có một tên vệ binh nhìn thấy mà toàn bộ vệ binh cũng đã phát hiện ra, nhìn thấy tấm lệnh bài trong tay Vô Song lập tức đều quỳ xuống đầy cung kính.


“Chúng thuộc hạ tham kiến Triệu vương gia”.


Người cầm lệnh bài này . . . chính là Triệu vương thượng khách.


Thấy lệnh bài . . . như thấy người.


Vô Song cũng sẽ chẳng lảm nhảm với đám vệ binh đang quỳ kia, trong ánh mắt dõi theo của bọn chúng, Vô Song trực tiếp nhảy lên một con ngựa gần đó, thúc ngựa đuổi theo tiểu thâu , để lại một làn khói bụi sau đó thân hình rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt mọi người.


. . . . ..

“Này . . . chúng ta làm gì bây giờ ?”.


“Ngu xuẩn , còn có thể làm gì, mau mau đi báo với vương gia, một nhóm nữa thì đuổi theo vị cô nương kia, người ta có mệnh hệ gì thì chúng ta tuyệt đối sẽ bị lột da”.


Thế là ở thành nam lại xuất hiện một cảnh náo loạn, rất nhiều vệ binh chia làm hai đường, một bên đuổi theo Vô Song, một bên thì tức tốc đến Triệu vương phủ báo tin.


. . . . . . .


Ngoài thành nam Yến Kinh hay nói đúng hơn là ngoại thành Yến Kinh có tồn tại một ngôi miếu hoang.


Ngôi miếu hoang này được gọi là Thiết Thương miếu.


Trong ngôi miếu hoang hiện nay vậy mà có người hơn nữa còn rất nhiều người.


Bên ngoài sân vốn cũ nát kia vậy mà đầy ăn mày đang ngồi, bọn họ chính là đệ tử Cái Bang .


Tuy nhìn đám người này cực kỳ lôi thôi nhưng ẩn ẩn lại tạo thành một loại trận thế bao bọc ba người vào giữa, ba người này có lẽ đều là đại nhân vật của Cái Bang.


Ba người ngồi với nhau thành vòng tròn, cả ba cũng không còn trẻ , huyệt thái dương nhô cao chứng tỏ đều là cao thủ nội công chưa kể trên tay mỗi người còn có một cây gậy trúc.


Lúc này cửa Thiết Thương Miếu đột ngột mở ra, sau đó một tên khất cái rất nhanh chạy vào bên trong, vẻ mặt mang theo vài phần hớt hải nhưng cũng có cả vui mừng.


“Ba vị trưởng lão , mục tiêu cắn câu rồi , kế hoạch có thể thực hiện bất quá Kim Cẩu theo sau rất sát, người của chúng ta khó lòng mà có thể vừa giữ chân mục tiêu vừa cắt đuôi Kim Cẩu được , lục đường chủ xin ba vị trưởng lão chuẩn bị phái viện binh ”.


. . . . . . ..


. . . . . . .










Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt .

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện .

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.