Cực Võ

Chương 297: Thiên Sơn Đồng Mỗ (4)



Đồng Mỗ hiện nay vẫn chỉ là một đứa bé, chí ít về mặt thân thể là vậy từ đó một cái tét mông của Vô Song cũng không có xúc cảm gì, nói khó nghe một chút là muốn mông không mông, muốn ngực không ngực, ai bảo Đồng Mỗ là tiêu chuẩn loli đây ? .


Một cái tét mông này hoàn toàn là theo quán tính của Vô Song dù sao từ đầu đến cuối Đồng Mỗ cũng chẳng cho Vô Song cái cảm giác đáng sợ như người ta truyền miệng mà chỉ có sự dễ thương, chí ít vẻ dễ thương bên ngoài của nàng lúc này có thể đè ép được cái tính cách bên trong của mình.


Sau một cái tét mông, không khí trong huyệt động thực sự không có cách nào diễn tả bằng lời, cả Vô Song cùng Đồng Mỗ đều khựng lại . . . sau đó cũng không khó đoán lắm, Đồng Mỗ thật sự muốn giết người.


Nàng đang nằm úp sấp đối với Vô Song thì đột nhiên cả người quay ngược lại, nắm quyền nhỏ bé oanh kích thẳng vào mặt Vô Song.


Đừng nghĩ nắm tay của Đồng Mỗ yếu, nhìn quyền đầu của nàng bé tí tẹo nhưng nàng thân là cao thủ ngũ tuyệt đỉnh phong, là một trong những cao thủ mạnh mẽ nhất trên giang hồ, một quyền không bao hàm nội lực cũng đủ để vô số đại tông sư kinh hồn táng đảm .


Vô Song vẫn tính là phản ứng nhanh, hắn rất nhanh đưa tay ra đón đỡ một quyền của nang, chỉ nghe một âm thanh va chạm vang lên trong huyệt động, nguyên bàn tay của Vô Song đều tê tái thậm chí bắt đầu đã ửng đỏ.


Đồng Mỗ chiêu đầu tiên bị Vô Song bắt căn bản là vì nàng không ngờ hơn nữa cơ thể Đồng Mỗ đã bị đẩy đến giới hạn, vì vậy mới dễ dàng bị Vô Song tóm gọn tuy nhiên khi nàng bị nộ hỏa công tâm thì Đồng Mỗ vẫn cứ cực kỳ đáng sợ .


Thân thể Đồng Mỗ hiện tại quả thực không ở trạng thái đỉnh phong thậm chí còn có thể coi là trạng thái tồi tệ nhất , nội lực toàn thân cũng không thể điều động bất quá một quyền của nàng vẫn có thể so với ngũ tuyệt cao thru hàng thật giá thật.


Một quyền đánh về phía Vô Song, cơ thể vận lực xoay tròn thoát ra khỏi cơ thể của Vô Song, ánh mắt càng ngày càng lạnh, sát khí trùng thiên.


“Chết, chết, chết , chết “.


Vô Song cũng không biết đã nghe bao nhiêu từ ‘chết’ của nàng, hắn chỉ biết rằng Đồng Mỗ hiện tại hoàn toàn bị bao phủ trong trạng thái cuồng nộ, thân hình nhỏ nhắn cứ như vậy lao về phía Vô Song, từng quyền từng quyền đánh tới.


Tất nhiên nếu là Đồng Mỗ bình thường thì Vô Song cũng phải sợ hãi một phen nhưng Đồng Mỗ hiện tại thì Vô Song có gì mà sợ ? , nếu hắn nguyện ý thậm chí còn có thể giết nàng.


Đành rằng chỉ tính riêng cơ thể Đồng Mỗ đã đủ sức so với ngũ tuyệt cao thủ nhưng mà cơ thể nàng hiện tại cũng không thích hợp cho chiến đấu, càng đánh người thiệt chính là nàng mà thôi lại thêm trên người không có nội lực gia trì, cơ thể mệt mỏi không chịu được, muốn đuổi theo tốc độ của Vô Song cũng là người si nói mộng .


Kết quả là trong cái hang động nhỏ hẹp hai thân ảnh liên tục đọ chiêu với nhau, người tới ta đi , quyền kình liên tục giao phong bất quá cũng là không ai làm gì được ai .


Vô Song bản thân có chút chột dạ hơn nữa hắn còn là người chiếm tiện nghi của ‘lão loli’ này vì vậy chiêu chiêu lưu thủ.


Đồng Mỗ thì rõ ràng có tâm mà vô lực, ai bảo thương thế của nàng quá nặng đây ? .


Rốt cuộc sau hơn 30 chiêu, khi Đồng Mỗ bước lên một bước thì chân nàng run lên, cả đầu gối nhỏ gục xuống, lại tiếp tục ho ra một búng máu, tình trạng cơ thể của Đồng Mỗ thật sự quá thảm .


Đồng Mỗ lúc này hai tay đều chống trên mặt đất , ánh mắt đỏ rực lên nhìn Vô Song như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy nhưng mà nàng cũng chỉ có thể dùng ánh mắt mà thôi, căn bản không thể có lực đến chiến với Vô Song một trận.


Nhìn Đồng Mỗ đến cả đứng lên cũng không nổi, Vô Song chỉ có thể thở ra một hơi.


Đồng Mỗ trước mặt thực sự rất khác với Đồng Mỗ trong tưởng tượng của hắn.


Hình ảnh Đồng Mỗ trong tưởng tượng của Vô Song tất nhiên là đến từ phim Thiên Long Bát Bộ nhưng mà cái hình đó đương nhiên cũng không đúng, ai bảo Đồng Mỗ chỉ là đứa bé đây ? , ai có thể thuê một đứa bé đi đóng cái vai này đây ? .


Với thân hình của một nữ hài 6-7 tuổi , Đồng Mỗ hiện tại thực sự có chút đáng thương, có chút yếu ớt khiến cho chính Vô Song cũng cảm thấy không đành lòng.


Công tâm mà nói lần này Vô Song bị tấn công tất nhiên là vì bị hiểu lầm liên quan tới ‘Linh Thứu Cung’ tức là hắn bị thương có một phần nguyên nhân do Đồng Mỗ gây ra nhưng mà cũng không thể nào trách Đồng Mỗ, Linh Thứu Cung của nàng cũng là đối tượng bị tấn công, nàng căn bản không có ý gây họa cho Vô Song, dến cả Vô Song là ai nàng còn không biết nữa là ? .


Nếu bỏ qua điểm trên thì chính Đồng Mỗ còn ra tay cứu Vô Song, hắn biết lúc này nếu hắn không làm gì dẹp nộ hỏa của Đồng Mỗ xuống, không làm gì đó trợ giúp Đồng Mỗ thì vài ngày sau Đồng Mỗ thậm chí trở thành người thiên cổ.


Thở dài một hơi, nhìn về Đồng Mỗ, Vô Song vẫn là nói.


“Khụ khụ . . . ta chỉ lỡ tay mà thôi , ta cũng không cố ý, huống hồ ta là nữ nhân, ngươi cũng là nữ nhân , mọi việc cũng không nên nghiêm trọng như vậy chứ ? , bản thân ta cũng là một y sư, hay để ta lấy công chuộc tội, giúp ngươi trị liệu một phần thương thế đi ?”



Đồng Mỗ lúc này ánh mắt nhìn hắn lại càng thêm lạnh lùng, hàm răng trắng ngà xuất hiện một nụ cười dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống Vô Song, sau đó nàng nói ra một câu làm khuôn mặt Vô Song triệt để cứng ngắc .


“Nữ nhân ? , ngươi tưởng Mỗ không nhìn ra ? , đường đường là một cái nam nhân lại muốn giả nữ nhân ? , nam nhân trong thiên hạ này ngoại trừ sư đệ còn lại đều là giòi bọ đáng chết, chỉ cần Mỗ có thể đè ép thương thễ, Mỗ nhất định xé xác ngươi cho chó ăn”.


Vô Song thật sự ngây người, đây là lần đầu tiên có người liếc mắt đã nhận ra hắn là nam hay nữ có điều một câu nói của Đồng Mỗ lại làm hắn mười phần khó chịu.


Vô Song thật sự không cảm thấy Vô Nhai Tử có cái khỉ gì đáng tự hào ? , cầm kỳ thi họa ? , vô công tuyệt đỉnh ? , thiên phú trác tuyệt ? , tất cả những thứ này Vô Song đều không để ý, Vô Song hắn năm nay mới chưa đến 16 tuổi, không đến 10 năm thậm chí chỉ cần 5 năm hắn cũng có thể vượt qua Vô Nhai Tử, bản thân Vô Nhai Tử có cái gì để làm chuẩn mực so sánh với hắn ? , đặc biệt lúc này Vô Nhai Tử còn là một kẻ bán thân bất toại, nửa thân dưới liền trở thành phế nhân, có cái gì đáng tự hào ? .


Nhìn Đồng Mỗ khó chịu với mình, Vô Song cũng cười lạnh mà lên tiếng.


“Vậy ngươi có tin ta lập tức xé xác ngươi cho chó ăn không ? , sống bao nhiêu năm vẫn một thân một mình, người ta con đàn cháu đống thì ngươi vẫn cứ là một lão bà trăm năm hoàn bích , không ngực không mông, miệng thì không nói ra được câu nào tử tế, mở mồm ra là mắng chửi người, ngươi thì tính là thứ gì ? , cũng may Vô Nhai Tử năm đó không có lựa chọn ngươi nếu không hắn tuyệt đối chết sớm 30 năm”.


So miệng lưỡi xem ai sợ ai ? .

Quan trọng hơn, Vô Song đúng là không sợ Đồng Mỗ , đừng nói Đồng Mỗ đang bị thương cho dù là Đồng Mỗ không bị thương mà ép hắn đến đường cùng hắn cũng có cách làm Đồng Mỗ rất thảm rất thảm .


Đúng là Vô Song có việc phải nhờ cái bà điên này bất quá bà điên này nếu cứ nhất mực làm hắn bực mình, hắn cũng không ngại tiễn bà ta một đoạn đường.


Thiên Sơn Đồng Mỗ cơ hồ là lần đầu tiên nghe thấy loại lời nói này, nàng lập tức bão nổi, cơ thể tưởng như không có chút sức lực nào chẳng biết ở đâu ra lực lượng, dùng cả hai tay hai chân lao về Vô Song.


Vô Song nhìn thấy điểm này, chân đạp Quỳ Hoa Bộ Pháp, hắn tốc độ so với Đồng Mỗ cao hơn nhiều lắm, nếu không phải một mực lưu thủ thì chiến cuộc thật ra đã sớm kết thúc.


Thân ảnh như quỷ mị, nhẹ xuyên qua người Đồng Mỗ, sau đó tung ra một quyền.


Đồng Mỗ không phải là Kiều Phong, thân thể nàng hiện nay cho dù không được nhưng nhãn lực vẫn còn cực kỳ đáng sợ, cho dù là Vô Song tốc độ cao hơn nữa cũng không thể nào khiến nàng bất ngờ đáng tiếc vì thân thể không chịu được dẫn đến phản ứng của nàng trì độn hơn rất nhiều, nàng chỉ có thể khó khăn xoay người đưa hay tay trắng nõn lên đỡ một quyền của Vô Song.


Lần này Vô Song tung ra là một quyền toàn lực, trực tiếp đánh bay Đồng Mỗ đi, chịu kình lực của Vô Song truyền đến, Đồng Mỗ lại ho ra một ngụm máu, kinh mạch toàn thân của nàng không biết bao nhiêu chỗ đã đứt lìa bất quá ánh mắt thủy chung vẫn chỉ là giận dữ cùng sát khí, cho dù đau đớn hơn nữa Đồng Mỗ nhất định cũng không kêu thảm một tiếng.


Không thể không nói, lấy thân nữ nhi lại có ý chí lực đến mức này, tuyệt đối là cực kỳ đáng sợ.


Bị đánh bay vào tường, Đồng Mỗ một lần nữa cố gắng đúng dậy nhưng khi nàng vừa ổn định hai chân thì liền thấy một cây ngân châm đâm vào ngực mình, hai mắt Đồng Mỗ trợn lên sau đó trực tiếp ngất lịm.


Nhìn thân ảnh nhỏ nhắn trước mặt bất tỉnh, Vô Song rốt cuộc mới có thể thở ra một hơi, rốt cuộc bà loli này cũng yên ổn được một chút.


Nhìn Đồng Mỗ nằm trên mặt đất, Vô Song chỉ có thể dùng hai tay bế cơ thể nhỏ bé của nàng về phía bên trong thạch động nơi đặt một chiếc giường đá , bên trên chiếc giường vậy mfa còn phủ một tấm da hổ lớn, thoạt nhìn cực kỳ khí thế cũng cực kỳ ấm áp.


Nhẹ đặt Đồng Mỗ lên đó, ngồi xuống thành giường, Vô Song đưa tay ra chậm rãi vì nàng bắt mạch.


Vô Song hiện nay dĩ nhiên không vui vẻ gì với Đồng Mỗ nhưng mà để nàng chết trước mặt hắn cũng là không được, thật ra Vô Song cũng không muốn dùng miệng lưỡi tranh đấu với nàng làm gì , đây chính là xé rách ra mặt chỉ là hắn muốn Đồng Mỗ nộ khí công tâm, càng thêm tức giận mà thôi , dưới cái trạng thái này Đồng Mỗ sơ hở sẽ càng nhiều, Vô Song lại càng dễ đắc thủ, càng dễ khống chế được nàng.


Nếu Vô Song đã bị lộ ra nam nhân thân phận thì Vô Song cũng không tin Đồng Mỗ cho hắn động vào người, chính vì vậy cũng chỉ còn có hạ sách này.


Một tay đặt lên cổ tay trắng ngần của Đồng Mỗ sau đó lông mày của Vô Song liền nhíu chặt lại, không bắt mạch thì thôi, bắt mạch mới biết Đồng Mỗ bên trong nội thương nặng đến mức không còn lời nào để nói .


Thân thể nàng nhìn bên ngoài gần như hoàn hảo nhưng bên trong lục phủ ngũ tạng đều tổn thương trầm trọng, kinh mạch toàn thân đều đứt lìa, nếu không phải Đồng Mỗ là một cao thủ tuyệt thế thì Vô Song tin chắc nàng đã sớm chết .


Tất nhiên bắt mạch cho Đồng Mỗ xong, Vô Song lại càng có lý do để cứu nàng.


Vô Song chưa dám nhận mình là thần y có điều tìm được người am hiểu kinh mạch hay huyệt vị hơn hắn cũng là rất hiếm , kinh mạch của Đồng Mỗ bị tổn thương trầm trọng có điều lại bị hai loại lực lượng khác nhau làm tổn thương.


Một loại nội lực đầu tiên Vô Song không có cách nào gọi tên, là một loại dị nội lực Vô Song còn chưa từng gặp , nó vừa như chí dương chí cương nội lực nhưng lại vừa không phải, cái cảm giác này thật sự không nói ra thành lời , nếu bắt buộc phải nói ra cảm nhận của Vô Song về dạng nội lực này thì hắn cũng chỉ có thể dùng màu sắc để miêu tả, loại nội lực này . . . có màu trắng.


Bên trong cơ thể Đồng Mỗ ngoại trừ nội lực màu trắng này ra còn bị thương tổn bởi một loại nội lực màu đỏ rực, đây mới là chí dương chí cương nội lực, nội lực mang theo khí nóng tựa như vầng mặt trời, loại nhiệt độ này thuần một sắc đỏ rực, đây cũng có thể coi là nội lực cương mãnh nhất mà Vô Song từng nhìn thấy trong đời.


Thiên Sơn Đồng Mỗ là Tiên Thiên Chí Dương Thể , Kiều Phong cũng vậy có điều Thiên Sơn Đồng Mỗ hiện nay vẫn mạnh hơn Kiều Phong nhiều lắm.


Đương nhiên Đồng Mỗ bị nội lực của chính mình đả thương, loại thương thế này chỉ sợ là do nàng cưỡng ép sử dụng nội lực đánh lui Lý Tứ sau đó lại một lần nữa bất chấp tất cả mà đưa Vô Song đến đây.


Sau khi biết tình hình đại khái của nàng, Vô Song cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, đầu tiên là phải thi châm, phải tạm thời bảo vệ kinh mạch của nàng nếu không nàng tuyệt đối sẽ trở thành phế nhân.


Vừa thi châm cho Đồng Mỗ, Vô Song trong lòng lại hiện lên hàng loạt câu hỏi không rõ, hắn thực sự không hiểu vì cái gì Đồng Mỗ cứu hắn ? .


Nếu là lúc trước Vô Song có thể nghĩ đến Đồng Mỗ đại khái coi hắn là người Linh Thứu Cung nhưng hiện tại Vô Song liền biết không phải, nàng thân nữ nhân mang theo Tiên Thiên Chí Dương Thể, có lẽ vì cái điểm đặc biệt này mà nàng có thể dễ dàng nhìn ra Vô Song thân nam nhân lại mang Tiên Thiên Chí Âm Thể chỉ là nếu nhận ra Vô Song là nam nhân, vì cái gì phải cứu hắn ? , vì cái gì phải bất chấp thương thế đưa hắn tới nơi này ? .


Càng nghĩ . . . càng không hiểu được .


. . . . . . . .

“Sư phụ, là ta vô năng để cho bà ta chạy trốn”.


Lúc này trên Linh Thứu Cung, Lý Tứ đang cực kỳ cung kính cúi đầu trước một lão nhân tóc trắng, lão nhân này ngồi trên bảo tọa, ánh mắt có chút âm trầm.


Hắn chính là Long Đảo Chủ.


Linh Thứu Cung chúng nữ lúc này cũng thân bất do kỷ, bản thân Linh Thứu Cung không ngờ thần không biết quỷ không hay bị Hiệp Khách Đảo công phá .


Chính vì Hiệp Khách Đảo công phá Linh Thứu Cung sau đó mượn danh nghĩa Linh Thứu Cung tìm tung tích của Thiên Sơn Đồng Mỗ, nếu nhìn vào một điểm này thì có thể giải thích tại sao cho dù là một thôn dân bình thường cũng có thể biết được Đồng Mỗ mất tích.


Hóa ra bản thân Vô Song từ đầu cũng là đã đoán sai.


Long đảo chủ ngồi trên bản tọa, hắn đeo mặt nạ che đi dung mạo của mình, cũng không nhìn ra hỉ nộ ái ố có điều trong ánh mắt có chút mệt mỏi cùng âm trầm.


Âm trầm ở đây là vì Đồng Mỗ trong lúc dầu hết đèn tắt vẫn có thể dọa lui Lý Tứ còn mệt mỏi ? , đơn giản vì Long đảo chủ cũng là bị thương.


Đồng Mỗ bị thương đến mức nửa cái mạng coi như vứt đi còn Long đảo thủ thì tâm mạch cũng bị thương tổn, không có dăm bữa nửa tháng tĩnh dưỡng, căn bản không thể nào khỏi được>


Tất nhiên thương thế này chỉ coi là tương đối nặng mà thôi, không hẳn khiến Long đảo chủ quá mức suy nhược, dẫu sao ngày hôm đó bọn họ cũng chiếm ưu thế cả về chất lượng cùng số lượng, có trách chỉ trách Thiên Sơn Lục Dương Chưởng cùng với Tiên Thiên Chí Dương Thể hợp lại quá mức bá đạo mà thôi.


Nhìn Lý Tứ đang quỳ dưới đất, Long đảo chủ rốt cuộc đứng lên.


“Nếu Đồng Mỗ có thể bức lui ngươi nói rõ nàng ta đã bất chấp tất cả, trải qua một ngày chỉ sợ với thương thế lúc trước đã sớm không chịu được , nếu đã như vậy thì liền phải đẩy mạnh tìm kiếm hơn nữa, nhất định phải bắt sống được nàng”.


Nói đến đây Long đảo chủ trầm ngâm một chút sau đó tiếp tục ra lệnh.


“Ngươi cùng Trương Tam tiếp tục mượn Linh Thứu Cung ra lệnh cho tất cả các bộ tộc lớn nhỏ tại Thiên Sơn, lão phu trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, thương thế cũng đã có thể áp chế xuống, để lão phu tự mình ra ngoài một chút, xem có tìm được Đồng Mỗ hay không”.


Nói dứt lời, thân hình Long đảo chủ cứ như vậy từ hư không tiêu thất , để lại mình Lý Tứ đứng đó.


Lý Tứ cũng thở hắt ra một hơi, hai tay ôm quyền mà cung kính nói.

“Lý Tứ tuân mệnh đảo chủ”