Vô Song một đường đi theo Lãnh lên đến đỉnh Nhạc Sơn .
Nơi này là một công trình kiến trúc phật giáo rất lớn thậm chí đâu đâu cũng có thể nhìn thấy được tượng phật, buồn cười là một nơi đầy không khí phật giáo thế này lại là nơi tập trung đầu não của quỷ tộc .
Kiến trúc này rất lớn nên Vô Song cũng khó lòng mà biết được nơi đây là dành cho ai ở , toàn bộ quỷ tộc đứng trên Thất Vương cũng chỉ có Song Đế , bản thân Song Đế sao có thể ở trong một công trình lớn như vậy ? , dù sao cả quãng đường bên dưới cũng đã thể hiện quỷ tộc không hiểu hưởng thụ như nhân loại , đến cả trình độ như Thất Vương cũng chỉ ở trong một nơi gọi là ‘tạm’ đối với ngũ tuyệt cường giả của nhân loại mà thôi.
Chính vì điểm này mà Vô Song tin tưởng công trình kiến trúc trước mặt chính là nơi được coi là Thần Điện, dẫu sao không khí trang nghiêm của nó thực sự có chút hơi hướng ‘thần’ .
Lãnh vẫn không nói gì , Vô Song đương nhiên sẽ không hỏi, trên đường cũng không xuất hiện kẻ như Tu La Vương chặn đường , một đường đi tới.
Tại đỉnh núi vậy mà không có người nào, ít nhất cả quãng đường đi từ hành lang ngoài đến khu vực trung tâm, Vô Song đến cả một cái bóng cũng không thấy.
Cứ như thế đi thẳng một mạch, mãi cho đến khi Lãnh dừng lại trước một khoảng không, Vô Song cũng dừng theo.
Đây là một khoảng sân rất lớn nhưng lại không có bất cứ công trình kiến trúc nào , quả thực tương đối lạ mắt.
Lãnh dừng lại , nàng sau đó đưa tay ra, lúc này từ trong bàn tay nàng xuất hiện một lượng ma khí rất lớn , ma khí rất nhanh tạo thành đại thủ ấn mà tiến về phía trước.
Trên người Lãnh gần như không tồn tại ma khí đấy là bởi vì khả năng dấu khí của Lãnh quá tốt , bản thân ma khí trong người nàng chỉ sợ vượt qua tất cả nhân vật trong Thất Vương thậm chí gộp cả 5 người còn lại trong Thất Vương hiện nay cũng được.
Đại thủ ấn tiến vào khỏng không như bị vật gì đó ngăn cản, Lãnh đương nhiên cũng cảm nhận được điểm này, nàng nắm tay lại, đại thủ ấn cũng nắm lại sau đó nàng một kéo, giật ngược tay về phía sau , một tâm thanh vỡ tan vang lên.
Toàn bộ không gian như rung động, một tấm màn che bị nàng bóp nát cứ như từng mảnh thủy tinh bị đập vỡ vậy , rốt cuộc hình ảnh chân thực nơi khoảng không mới hiện ra.
Vô Song nhìn thấy toàn bộ trong mắt, hắn chỉ biết chôn chân tại chỗ.
Nó nhớp nháp mà nhầy nhụa, cứ như đang tắm trong những thùng dầu mỏ vừa đào lên vậy, cho dù chính Vô Song đang ở trong trạng thái ma hóa thì cảm xúc khó chịu kia vẫn cực kỳ chân thật.
Hắn cứ chìm dần chìm dần , căn bản không biết mình chìm đến đâu cũng không nhìn thấy Lãnh ở đâu , cả người như đang ở trong một biển dầu , thân thể hắn càng ngày càng nặng>
Không rõ tiến xuống được bao lâu , Vô Song bắt đầu cảm nhận được oán hồn , những linh hồn đang gào thét lượn lờ, những linh hồn trong suốt với muôn vàn sắc thái trên khuôn mặt, đưa cánh tay đen xì của nó ra bám lên cơ thể Vô Song.
Hắn như cảm nhận được hàng ngàn hàng vạn cánh tay đang cố kéo mình xuống vậy .
Vô Song hiện tại vẫn giữ được ý thức nhưng vì hắn giữ được ý thức nên hắn cảm thấy rất khó chịu, rất khó chịu .
Vô Song chán ghét cảm giác này, hắn không biết mình còn phải tiến xuống bao lâu, còn phải đối mặt với cảm giác này bao lâu, hắn liền dùng hết toàn bộ sức lực điều động tam long sau lưng.
Tam long vốn đang buông thõng nhìn không khác gì sinh vật đã chết đột nhiên cử động rồi gầm lên , thậm chí không đợi Vô Song điều khiển tam long tham lam mở miệng, từng miếng từng miếng cắn vào khoảng không gian đen ngòm này.
Vô Song có thể cảm nhận được sự vui thích của tam long, tam long bị thương sau trận chiến với Lãnh thậm chí đang bắt đầu hồi phục , bắt đầu chậm rãi có được khí thế của bản thân mình.
Tam long tham lam mà thôn phệ mỏi thứ hơn nữa không biết có phải ma uy của tam long quá mạnh hay không những oán hồn kia bắt đầu sợ run, bắt đầu tản ra không dám lại gần Vô Song nữa , hắn bắt đầu cảm thấy sự tĩnh lặng, sự tĩnh lặng dễ chịu .
Dần dần theo thời gian, tam long cũng đình chỉ thôn phệ ma khí , điều này khiến Vô Song mơ hồ cảm thấy lạ , tam long gần như cũng không quá thích thú ma khí ở đây, nó chỉ thôn phệ đủ cho chính bản thân mình hồi phục, tuyệt không lấy thêm một phần nào , việc này so với sự thôn phệ đầy tham lam trước đây của tam long rõ ràng không giống.
Thú thật Vô Song đã làm bạn cùng tam long trong thời gian không ngắn nhưng mà hắn căn bản không hiểu nổi thứ này, đây rốt cuộc là một phần cơ thể hắn hay là sinh vật nào ký sinh trên người hắn ? .
Suy nghĩ miên man của Vô Song chỉ bị cắt đứt khi hắn thấy điểm sáng, điểm sáng duy nhất nơi cõi u linh đầy tăm tối.
Vô Song dùng hết sức, cứ như một thợ lặn di chuyển giữa đấy biển vậy, hắn vùng vẫy trong vô tận hắc ám mà di chuyển cả người về điểm sáng.
Hắn cứ như thế bơi theo điểm sáng, đến khi xuyên qua điểm sáng kia , cả người Vô Song mới trồi ra khỏi hắc ám, hai tay hắn chạm được đến đại địa hoặc ít nhất theo hắn cảm giác thì mình cũng chạm đến một vật thể phẳng.
Vô Song trồi lên, hắn lúc này mới nhìn thấy tất cả không gian xung quanh.
Nửa người dưới của hắn còn đang ở trong hắc ám , nửa người trên đã rời khỏi , hắn vận thêm chút sức, cả người liền rời khỏi hắc ám, bước lên mặt đất.
Hắn không nhìn thấy Lãnh, hắn chỉ nhìn thấy một hành lang đá rất dài , xung quanh là từng bức tượng đặt hai bên , cuối hành lang đá là một bậc cầu thang không thấy điểm cuối, về phần trên cầu thang có gì thì hắn cũng không nhìn rõ, dù sao phía trên lại là vô tận hắc ám.
Thú vị ở chỗ mỗi bức tượng đều đáng phát sáng, ánh sáng như đèn huỳnh quang vậy, chói mắt vô cùng đặc biệt khi ở trong cái không gian này.
Đặt chân lên hành lang đá, hắn có cảm giác như đang đi trong vũ trụ vậy bởi hai bên hành lang đá là vô tận bóng đêm, là bóng đêm chân chính chứ không phải hắc ám đến từ ma khí, chỉ thiếu chút ánh sáng nữa thôi thì hắn thật sự nghĩ mình đã ra ngoài vũ trụ.
Đứng trước hành lang đá, Vô Song bắt đầu không biết phải làm gì , dù sao cảnh vật trước mặt hắn quá lạ, thậm chí hắn bắt đầu nghĩ tới phim ảnh kiếp trước, có phải sau khi đi đến giữa hành lang thì tượng đá sẽ cử động mà tấn công hắn không ? , hay trên hành lang trống không này lại đặt đầy cơ quan, bước sai một bước liền chết ? .
Hắn biết mình có chút nghĩ nhiều nhưng mà không đề phòng cũng không được.
Vô Song phải đứng lặng im quan sát như vậy đến 5 phút đồng hồ, hắc ám bên dưới mới có biến động, một bàn tay xuyên qua hắc ám, cũng bám vào hành lang đá mà ngoi lên, người này dĩ nhiên là Lãnh.
Lãnh rời khỏi hắc ám, sau đó kinh ngạc mà nhìn Vô Song.
Lãnh nói xong đã thấy Vô Song bước ra một bậc, hắn im lặng không đáp, một đường tiến về phía trước.
Lãnh nhìn thấy hành động của Vô Song chỉ là lắc đầu không nói.
Sát Sinh Lộ sẽ không thật sự giết người nhưng sát khí không phải trò đùa, nàng không tin Vô Song có thể đi xa bao nhiêu , dù sao nàng cũng mạnh hơn Vô Song , nàng chỉ đi được 2200 bậc thì Vô Song có thể đi được bao nhiêu ? .