Bản thể của nàng ở đâu ? , hình thù ra sao ? , cái này Vô Song không nhìn thấy cũng không biết , hắn thấy chỉ là phân thân của nàng.
Về một mặt nào đó , bản thể của Tây Thi liền gắn với giới này , chỉ có phân thân có thể dùng đẻ đi lại , có thể cảm nhận như một dạng sinh mệnh.
Cái trường hợp này đương nhiên cũng giống Thiên Đạo lúc trước, nó có bản thể cùng phân thân , phân thân chính là khi nó đoạt xá A Thanh .
Bản thể của Tây Thi hiện tại ra sao thì Vô Song không thấy , đối mặt với hắn hiện tại chỉ là phân thân của Tây Thi, đương nhiên hình dạng hiện tại cũng không khác chút nào so với Tây Thi mà Vô Song quen biết.
Nàng hiện thân , khẽ cười với Vô Song.
“Lần này phải đa tạ ngươi rồi , cũng thực sự bội phục Độc Cô , lần đó ở Ma Sơn hắn đến gặp ta, nói thật cho tới hiện tại ta cảm thấy như một giấc mơ vậy , đến giờ ta vẫn có chút không tin được”.
Tây Thi nói xong, trong đầu tự động nghĩ về trận chiến của nàng cùng Độc Cô tại Ma Sơn.
Trận chiến đó kết quả hay diễn biến chính Tây Thi cũng lười nhớ , nàng nhớ nhất chỉ là kế hoạch của Độc Cô , nàng tự nhận thông minh hơn người nhưng mà trước cái kế hoạch của Độc Cô cũng không khỏi hít một hơi lãnh khí, nàng chỉ muốn mượn nhờ ma vật mà giết Thiên Đạo giải thoát cho chính mình còn Độc Cô vậy mà lại muốn cho nàng thay thế Thiên Đạo hơn nữa còn muốn giải thoát cho cả A Thanh .
Tây Thi thật ra cũng không chán một cuộc sống bất tử , nàng chỉ không muốn làm một con cờ bất tử mà thôi , nàng không muốn cả đời mình liền làm con rối trong tay người ta, ngày qua ngày, năm qua năm, vĩnh hằng mà bất biến .
Mắt đẹp lại nhìn Vô Song, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười ma mị.
“ Ngươi theo giúp tỷ tỷ hai năm thực sự làm tỷ tỷ cảm động , thế nào có cần tỷ tỷ giúp ngươi thư giãn hay không , tỷ tỷ cũng không ngại thân nữ nhân của ngươi nha”.
Vô Song nghe Tây Thi nói cũng lười để ý đến nàng , lúc này Vô Song ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm vào Tây Thi .
Hắn ngừng lại một chút, sau đó vẫn lên tiếng.
“Thật ra việc này ta không muốn nói đến bất quá ta sắp rời đi . . . vẫn phải hỏi một câu”.
“Kiến thức về giang hồ của ta không nhiều nhưng có vài việc ta vẫn biết , Minh Giáo Ba Tư là tiến vào Trung Thổ như thế nào ? , bọn họ tiến vào Trung Thổ chính là do Võ Tắc Thiên Hoàng Đế công nhận”.
Tây Thi ban đầu không để ý lắm đến lời Vô Song nhưng mà rất nhanh khuôn mặt xinh đẹp liền trở nên nghiêm túc, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào Vô Song, đợi Vô Song tiếp tục lên tiếng.
“Võ Tắc Thiên ba chữ này ta cũng không muốn nhắc lại . . . ta chỉ biết thiên hạ này ngoại trừ đám người Minh Giáo Ba Tư , tại Trung Thổ có một người hoàn toàn có thể nắm giữ Càn Khôn Đại Na Di cùng chí dương chí cương nội lực khác”.
“Năm đó ở Yến Kinh ngươi đã nói cái gì ta vẫn nhớ “.
“Năm ngoái bản thể của ta đến Minh Giáo, ta cũng không hỏi kẻ họ Hoắc đó bất cứ câu nào , trực tiếp tiễn hắn sang thế giới khác . . . nhưng bản thân ta chưa từng nghĩ hắn là hung thủ hại chết nhạc phụ”.
“Cho dù lý do ra tay của hắn cực kỳ thích đáng , cho dù việc hắn giết chết nhạc phụ của ta người có lợi nhất chính là thiên đạo nhưng mà ta vẫn chưa bao giờ nghĩ hắn ra tay “.
“Người được lợi nhất chi nhạc phụ chết thật ra không phải Thiên Đạo khi đó mà là ta đúng không ? “.
“Đông Tà – Hoàng Dược Sư , nhạc phụ của ta do ngươi giết đúng không ?”.
Tây Thi lặng đi vài giây sau đó thật sự gật đầu.
“Không hổ là nam nhân lọt vào mắt của ta, Hoàng Dược Sư đúng là ta giết bất quá ngươi muốn làm gì ? , trả thù ?”.
Vô Song có thể trả thù sao ? , ít nhất với Tây Thi hắn không trả thù được .
A Thanh giúp hắn rất nhiều nhưng Tây Thi chẳng nhẽ ít . . . , hắn chỉ là có chút khó chấp nhận.
Ngày đó hắn giết Nhật Tôn Giả một phần vì kẻ này đi theo Thiên Đạo , kẻ này biết một số việc không nên biết, dĩ nhiên phải chết hơn nữa Vô Song cũng muốn nhìn một chút Càn Khôn Đại Na Di cùng Quang Minh Thánh Hỏa Công .
Một nguyên do khác, hắn giết Nhật Tôn Giả như để thôi miên chính mình , để cho Hoàng Dược Sư đã chết một cái công đạo , cả thiên hạ này tin Nhật Tôn Giả giết người, vậy hắn chính là hung thủ, chỉ thế mà thôi.
Ngay từ khi biết Hoàng Dược Sư chết hắn quả thực nghĩ là Thiên Đạo phái người ra tay nhưng khi biết Hoàng Dược Sư chết vì chiêu thức của chính mình, kiếm khí của chính mình đồng thời cũng chết vì chí dương chí cương nội lực . . . người đầu tiên Vô Song loại bỏ trong đầu thật ra cũng là Nhật Tôn Giả .
Thiếu Lâm Long Trảo Thủ bản thân hắn biết, Cầm Long Công hắn cũng có thể dùng Tiểu Vô Tướng Công nhái lại y chang , nội công Thiếu Lâm hắn làm nhái căn bản cũng chẳng ai phân biệt nổi , về phần Hàng Long thì lại càng không sai , thêm vào vài manh mối để lại, Kiều Phong đừng mơ thoát khỏi cái ‘tội’ này.
Tại thời điểm đó, Vô Song người đầu tiên liền nghĩ tới Tây Thi, nghĩ tới lời nàng nói nơi Yến Kinh.
Nàng muốn cho Hoàng Dung không nhà để về, không thân không thích, nàng muốn mài đi ‘nhuệ khí’ của Hoàng Dung.
Chỉ có một Hoàng Dung như vậy mới có thể buông thả tất cả đi theo Vô Song, mới có thể không rời xa Vô Song, mới có thể chấp nhận Vô Song có thật nhiều nữ nhân bên người .
Hoàng Dung như lục bình không rễ, chỉ có Vô Song có thể nắm lại nàng , đây chính là mục đích của Tây Thi .
Tây Thi vì hắn mà ra tay ? , Vô Song lấy tư cách gì đi báo thù nàng .
Tây Thi lúc này thấy Vô Song không nói lời nào, nàng cũng thở dài một hơi.
“Vô Song, Hoàng Dung mất đi một người cha nhưng lại có ngươi , ta hiện tại đã là Thiên Đạo, ta đủ sức mang Hoàng Dung của thế giới này trở về, để nàng lại ở bên Quách Tĩnh sau đó vài chục năm nữa liền cùng trượng phu cùng sinh cùng tử với thành Tương Dương nhưng mà ngươi nguyện ý sao ? “.
“Hoàng Dung mấ đi một người cha ở thế giới này nhưng ngươi mang nàng đi , đến thế giới kia của ngươi không phải còn có một Hoàng Dược Sư khác ? “.
“Thời gian thay đổi, thế giới thay đổi nhưng chung quy Đông Tà này vẫn cứ là Đông Tà kia , là hai nhân vật giống nhau, song song tồn tại ở hai chiều thế giới khác nhau, đối với Hoàng Dung rời khỏi thế giới này mới đúng là con đường của nàng “.
Nói đến đây , Tây Thi từ trong ngực liền lấy ra một hộp ngọc đưa cho Vô Song.
“Cầm , thứ này coi như tỷ tỷ bồi tội với nữ nhân của ngươi, cũng coi như tỷ tỷ trả thù lao 2 năm qua cho ngươi “.
Vô Song nắm lấy hộp ngọc kia, hắn không mở ra , thản nhiên hướng về Tây Thi .
“Thứ gì đây ?”.
Tây Thi khuôn mặt liền hiện ra một tia tự hào, một tia đắc ý .
Nhìn thấy bản mặt này của Tây Thi, Vô Song với thứ trong tay liền càng thêm coi trọng, Tây Thi là người phi thường giỏi che dấu cảm xúc, nàng thể hiện cảm xúc bên ngoài chỉ sợ chẳng liên quan quái gì tới cảm xúc bên trong của nàng nhưng mà lúc này Vô Song có thể cảm nhận nàng từ trong chân tâm cảm thấy đắc ý, cảm thấy kiêu ngạo.