Mai Siêu Phong xuyên giới, nơi nàng hạ xuống . . . thậm chí nàng cũng không biết.
Nàng xuyên giới cũng như những nữ nhân khác của Vô Song , nàng được bảo vệ phi thường kỹ càng, thậm chí có thể nói là lông tóc không tổn thương .
Nàng xuất hiện trên một ngọn đại sơn , núi này tên gì thì nàng không biết, bất quá sau 2 ngày nàng cũng khám phá ra chút thông tin .
Mai Siêu Phong thân pháp cực tốt, nàng dù sao cũng tu luyện Cửu Âm Chân Kinh hơn 10 năm, cho dù chỉ là bản sai đường .
Sau khi chỉnh lý lại , tu luyện Cửu Âm Chân Kinh đầy đủ , loại trừ ám tật cùng ám thương, nàng võ công tăng tiến cả ngàn dặm .
Mai Siêu Phong mượn nhờ thân pháp trong Cửu Âm đi lại trong rừng , nàng cũng không phải hoa trong kính , nàng năm xưa ở sa mạc cùng trượng phu cái gì không trải qua ? , tìm chút đồ ăn trong rừng với nàng không phải khó, khả năng sinh tồn của Mai Siêu Phong rất mạnh.
Nàng mới xuyên giới, thực sự thế giới này với nàng hoàn toàn mới lạ , nếu không phải Vô Song làm công tác tư tưởng rất nhiều cho chúng nữ, các nàng rất có khả năng bị dọa sợ , hoang mang vô cùng.
Mai Siêu Phong cũng biết thế giới này không khác gì thế giới cũ của mình , nàng cũng biết thế giới này từng có một người gọi là Mai Siêu Phong giống hệt nàng chỉ là vận mệnh của nàng bị Vô Song sinh sinh thay đổi còn Mai Siêu Phong kia thì không may mắn như vậy.
Mai Siêu Phong rất rõ ràng, nàng cùng Mai Siêu Phong trong thế giới này là cùng một người , cùng một con đường phát triển.
Đây chính là lộ tuyến của toàn bộ chúng nữ nhân , lộ tuyến để Vô Song dễ dàng tìm bọn họ nhất.
Trải qua thời gian 2 ngày , Mai Siêu Phong một người trên núi, nàng rốt cuộc cũng phát hiện ra đây là đâu bởi nàng phát hiện ra một môn phái .
Môn phái này gọi là Hoa Sơn Kiếm Phái.
Nhìn thấy mấy chữ này , Mai Siêu Phong trái tim liền run lên, nàng biết nơi này rất có thể là Hoa Sơn.
Hoa Sơn là nơi nào ? , là nơi sư phụ nàng thành danh , là nơi Ngũ Bá tranh Cửu Âm Chân Kinh .
Mai Siêu Phong cũng không dám xuất hiện trong mắt người Hoa Sơn , nàng chỉ dám lằng lặng mà nhìn bọn họ từ xa, âm thầm đánh giá những người này .
Đệ tử phái Hoa Sơn trong mắt Mai Siêu Phong thực sự không mạnh mẽ gì cho cam , nàng cảm thấy bọn họ rất yếu, dĩ nhiên nàng cũng không vì vậy mà coi thường Hoa Sơn , ngọn núi này trong lòng nàng quá mức thần thánh , nàng chỉ có thể ngưỡng vọng, chủ nhân của ngọn núi này sao có thể tầm thường ? .
Đáng tiếc Mai Siêu Phong nghĩ sai rồi, Hoa Sơn Kiếm Phái quả thực rất tầm thường .
_ _ _ _ _ _ _ __
Ngày thứ 2 tại Hoa Sơn , Mai Siêu Phong liền phát hiện ra Hoa Sơn Kiếm Phái , sau đó nàng dành nguyên 1 ngày để quan sát môn phái này .
Mãi đến tận đây , khi có thể đại khái đánh giá thực lực tổng thể của Hoa Sơn , nàng rốt cuộc động.
Mai Siêu Phong đạp lên tán lá cây mà đi, khinh công của nàng có thể nói vượt xa đại tông sư bình thường, đệ tử Hoa Sơn lấy gì mà phát hiện ra nàng ?.
Mượn nhờ khinh công siêu phàm, Mai Siêu Phong thành công lẻn vào Hoa Sơn .
Hoa Sơn này thật ra khác nhiều so với Hoa Sơn trong nguyên tác, chí ít đệ tử rất nhiều .
Hoa Sơn dù sao cũng có một thời đại huy hoàng của mình hơn nữa tại thế giới này Hoa Sơn vẫn cứ là nơi Ngũ Bá Chi Chiến diễn ra, địa vị quả thực không thấp, danh tiếng vượt xa thực lực , đệ tử của Hoa Sơn vẫn là rất nhiều .
Mai Siêu Phong xâm nhập vào Hoa Sơn , nàng muốn bắt một đệ tử Hoa Sơn đến hỏi đường nhưng như đã nói, nàng cảm thấy đệ tử Hoa Sơn không mạnh nhưng lại không rõ sâu cạn Hoa Sơn, trong mắt nàng . . . đây chỉ sợ là siêu cấp đại phái, nàng thực sự không dám quá lỗ mãng.
Tiến nhập vào Hoa Sơn , Mai Siêu Phong cứ theo đường nhỏ mà đi , thấy đệ tử đi lại thành đội nàng liền ẩn thân, cố gắng tìm đệ tử lạc đàn.
Vận khí của Mai Siêu Phong thực sự phi thường tệ, không rõ tại sao đệ tử Hoa Sơn dĩ nhiên cứ đi thành đội với nhau , Mai Siêu Phong chờ hơn 2 tiếng đồng hồ vẫn chưa gặp được ‘con mồi’ thích hợp .
Nàng cũng không ngu ngốc, nàng biết càng lên cao chỉ sợ càng gần ‘tổng bộ’ Hoa Sơn Phái , dù sao công trình kiến trúc nào không phải như vậy ? .
Cắn răng một cái, Mai Siêu Phong lại di chuyển, theo đường mòn mà đi .
Nàng không tiếp tục dựa theo công trình hành lang của Hoa Sơn di chuyển, nàng trực tiếp đi ra địa phận bên ngoài , tìm chỗ có nước .
Môn phái nào không cần phải sinh hoạt ? , đã cần sinh hoạt thì không thể không có nước, ở trên núi cũng sẽ không đào giếng tự nhiên mà là đào một cái giếng cạn sau đó đi tìm nguồn nước .
Mai Siêu Phong có thính giác cực mạnh, hơn nữa khả năng sinh tồn trong tự nhiên cũng không thấp, nàng quả thực tìm được một con suối trên Hoa Sơn, sau đó trực tiếp rung cây đợi thỏ.
Trời không phụ lòng người, sau 30 phút, nàng thấy được con mồi đi lẻ đầu tiên.
Chỉ thấy người này thân cao khoảng 1m75 , chiều cao tại thế giới này vẫn tính là không tệ .
Tiếp theo mái tóc dài búi cao , làn da có chút xạm lại , khuôn mặt rất trẻ trung, ánh khí bừng bừng.
Người này muốn nói là đẹp trai thì có chút không phải nhưng không rõ tại sao trên người luôn có một loại cảm giác đại khí, khoáng đạt thậm chí là bất cần, ngông nghênh.
Mai Siêu Phong chỉ bằng một cái nhìn có thể nhận xét . . . kẻ này không phải phàm nhân .
Nàng nhìn thấy con mồi này liền chùn tay , nàng thực sự không muốn đắc tội người Hoa Sơn Phái nhưng mà nàng đã tìm kiếm gần 3 tiếng đồng hồ, nàng dĩ nhiên không cam tâm cứ thế lại đợi tiếp.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ, nam nhân kia tốc độ lại càng nhanh hơn , hắn hướng thẳng đường núi mà đi , thậm chí rời khỏi phạm vi Hoa Sơn Phái.
Ánh mắt của Mai Siêu Phong lần này sáng lên , trực tiếp đi theo đối phương.
_ _ _ _ __ _ _
Tiểu Mục : Bắc Địa Chiến Trường .
Bắc Cương – An Định Thành
An Định Thành hiện nay có thể coi là nơi toàn bộ thiên hạ chú mục, từ đại quan triều đình, từ võ lâm nhân sĩ đến cả bá tánh bình dân đều một mực muốn nhìn chiến cuộc của An Định Thành bởi vị trí của An Định thành thực sự cực kỳ cực kỳ đặc biệt.
An Định Thành là công trình kiến trúc lớn nhất Bắc Địa đồng thời cũng là nơi quan trọng nhất toàn bộ Bắc Địa bởi cái vị trí địa lý cực kỳ đặc biệt của An Định Thành.
Đầu tiên An Định là thủ phủ của Bắc Địa đồng nghĩa với việc đây cũng là trung tâm của Bắc Địa, chỉ cần chiếm được An Định thành thì có thể coi chân chính trở thành Bắc Địa chủ nhân.
An Định Thành phía sau chính là Trung Nguyên, là đệ nhất đại thành phía Bắc – Tương Dương Thành.
An Định Thành phía trước chính là đại thảo nguyên, chính là tiếp giáp với Liêu Quốc.
Chủ nhân của An Định Thành thực sự sẽ có được một lợi thế cực lớn, nếu Đại Thanh sở hữu An Định thành có thể không cần suy nghĩ gì tự nhiên có thêm một tấm chắn ngăn cản hùng binh Mông Cổ hơn nữa An Định Thành chỉ cần không bị công phá thì Đại Thanh có thể vô hạn cung cấp binh lực, vũ khí, lương thảo từ Trung Nguyên chuyển đến , trừ khi một lần có thể đánh sập An Định Thành nếu không ngôi thành này tuyệt không sợ tiêu hao chiến, tiêu hao có thể vượt qua nhân khẩu của Trung Nguyên sao ? .
Còn nếu Mông Cổ có thể chiếm được An Định Thành thì sẽ biến tòa thành này thành nơi tập kết binh lực, thành nơi cung cấp quân lương cho Mông Cổ đại quân, trở thành điểm tựa cho quân Mông Cổ mang theo hùng binh tiến thẳng về phía Trung Nguyên, hơn nữa kể cả cho dù chiến dịch có thất bại cũng có thể mượn An Định Thành lùi lại , tiếp tục bảo vệ binh lực chờ đợi chiến dịch tiếp theo.
Chỉ cần quân chủ hai nước không tự nhiên bị đá rơi vào đầu thì nhất định phải nhìn ra vị trí chiến lược của An Định chính vì vậy lần đầu tiên giao thủ của hai nước cũng bắt buộc phải diễn ra tại An Định này.
An Định ban đầu vốn là đất phong của Bắc Địa Vương – An Lộc Sơn nhưng hiện tại An Lộc Sơn cũng không còn là chủ nhân nơi đây, theo công văn mà Đại Thanh triều đình gửi xuống bản thân An Lộc Sơn hiện nay liền mất đi đại quyền điều khiển Bắc Địa, từ một ‘thổ hoàng đế’ , một vị khác họ vương gia trở thành một đại tướng lĩnh binh không hơn không kém hơn nữa còn mất đi cả quyền lực cai quản chính Bắc Địa của mình, nói An Lộc Sơn vui vẻ tất nhiên là không thể nào.
Bản thân An Lộc Sơn những ngày qua thực sự không hề dễ chịu gì bất quá hắn cũng có thể coi là một nhân vật, vẫn có thể biết được hiện nay nếu không có Đại Thanh trợ lực thì hắn nhất định sẽ bị quân Mông Cổ mang xác ra chặt làm muôn mảnh, những năm qua An Lộc Sơn cậy có Đại Thanh sau lưng lại thêm Liêu Quốc cùng Mông Cổ vẫn đang chiến đấu mà không ít lần gây phiền phức cho Mông Cổ quân đội, không ít lần mang quân tiến nhập đại thảo nguyên diệt sác các bộ lạc vừa và nhỏ của Mông Cổ, gây ra không ít đại án diệt tộc trên thảo nguyên, người Mông Cổ thực sự đã hận An Lộc Sơn đến mức không giết không thể.
Nếu không phải chưa giải quyết xong Đại Liêu căn bản không thể xuất quân chủ lực đến đối phó An Lộc Sơn thì kẻ này đã bị giết hơn trăm lần tất nhiên nói đi cũng phải nói lại, An Lộc Sơn không chỉ có lực lượng quân đội cực kỳ cường hãn của chính mình mà còn có tài lãnh binh không tệ, công tâm mà nói hắn tạm thời được coi là một vị tướng tài .
An Định Thành hiện nay tất nhiên không phải do An Lộc Sơn chưởng khống tuy nhiên danh vọng của hắn ở nơi này vẫn là cực cao vì vậy cho dù là ai được cử đến An Định Thành cũng phải bán hắn vài phần mặt mũi , lý thuyết mà nói địa vị của An Lộc Sơn vẫn tương đối siêu nhiên bất quá về mặt thực hành . . . An Lộc Sơn hiện tại quả thật vô cùng khó chịu.
Đại Thanh lần này phái tới hai người trợ giúp An Lộc Sơn chống lại Mông Cổ đại quân, một người là Phúc vương – Phúc Kiến An, một người là Bắc Hiệp – Quách Tĩnh.
An Lộc Sơn là Bắc Địa Vương, Phúc Kiến An là Phúc Vương hơn nữa lại là dòng chính của Đại Thanh, bản thân địa vị của Phúc Kiến An tuyệt đối cao hơn nhiều so với An Lộc Sơn, lấy Phúc Kiến An làm chủ soái chắc chắn An Lộc Sơn không dám nói gì, phải biết hàng năm An Lộc Sơn chỉ cần có dịp đi đến kinh thành thì nhất định phải tặng đại lượng quà cáp cho vị Phúc vương gia này, một trong những nhân vật nắm giữ quyền lực bậc nhất của Đại Thanh, nếu Phúc Kiến An đến nắm đại soái bản thân An Lộc Sơn đương nhiên phục.
Kết quả thì sao ? , kết quả Phúc Kiến AN đúng là đại soái tuy nhiên không ngờ lại ném thẳng lệnh tiễn cho Quách Tĩnh, cấp Quách Tĩnh có quyền lực tuyệt đối tại An Định Thành, trực tiếp chưởng khống quân đội ngăn cản Mông Cổ binh lính, việc này An Lộc Sơn sao có thể nhịn được ? .
Trong mắt An Lộc Sơn . . Quách Tĩnh chỉ là phường giá áo túi cơm, là phường giang hồ may mắn được triều đình thu phục, nhất giới bình dân lấy tư cách gì khiến An Lộc Sợ hắn nghe lời ? .
Quách Tĩnh thân nắm giữ Tương Dương Thành có thể coi như nhị phẩm đại quan thậm chí vì tay nắm binh lực cho dù nhất phẩm đại quan cũng phải đối với hắn khách khí tuy nhiên An Lộc Sơn lại là vương gia khác họ, là một vị có được đất phong vương gia, địa vị của hắn cao hơn Quách Tĩnh ít nhất 2 cái cấp độ , bảo một kẻ như An Lộc Sơn hiện nay cúi đầu với Quách Tĩnh . . . hắn luôn luôn thấy mình bị khinh thị.
Quách Tĩnh võ công cực kỳ cao cường, điều này An Lộc Sơn đương nhiên biết tuy nhiên đây là nơi hàng trăm vạn người chém giết lẫn nhau, võ công cao hơn nữa cũng làm được con khỉ gì ? , muốn trên chiến trường tung hoành phải xem ở tài dùng binh, nói về điểm này Quách Tĩnh quả thật thua xa An Lộc Sơn.
Quách Tĩnh cầm binh không hề tệ , tại cái thế giới này hắn là nghĩa đệ của Tây Phương Nguyên Soái – Nhạc Phi, được chân truyền Võ Mục Di Thư của Nhạc Nguyên Soái , tài cầm binh sao có thể kém ? . . . tuy nhiên so với một người quanh nắm suốt tháng lĩnh binh chiến đấu ở Bắc Địa như An Lộc Sơn thì Quách Tĩnh lại lộ ra không ít thiếu hụt .
Cộng hết tất cả các lý do mà nói, An Lộc Sơn không phục Quách Tĩnh nắm giữ binh quyền .
. . . . . . . . .
“Phúc vương gia, không biết hương vị mỹ nhân Hồ tộc thế nào ?”.
Trong phủ thành chủ của An Định, An Lộc Sơn lúc này khuôn mặt tràn ngập vẻ lấy lòng đối với một nam nhân lên tiếng.
Nam nhân này tất nhiên là Phúc Kiến An , hắn lúc này phải nói là cực kỳ thích ý cũng cực kỳ hưởng thụ.
Ở ngoài chiến trường kia mỗi ngày chết bao nhiêu người ? , Phúc Kiến An không quan tâm lắm dù sao chết cũng là dị tộc, chết bao nhiêu cũng vẫn là dị tộc, hắn lười quan tâm dị tộc tổn thất, chỉ cần không phải con cháu Bát Kỳ hy sinh hắn liền không quan tâm.
Nguyên căn phòng lúc này độc chỉ có một chiếc giường lớn là đáng chú ý nhất, trên giường có tổng cộng 8 nữ nhân Hồ tộc, trên người đều không có một mảnh vải che thân, trong 8 nữ nhân này có 6 người trực tiếp mệt mỏi đến mức ngất đi, còn 2 ngươi đầu dựa vào ngực Phúc Kiến An, nhẹ nhàng vì hắn dâng lên trái thơm quả ngọt.
Phúc Kiến An hai tay ôm lấy hai cái mỹ nhân, hạ thân bị một tấm chăn che đi, ánh mắt mang theo vài phần hứng thú đánh giá An Lộc Sơn.
“Ân, không tệ, nữ nhân Hồ Tộc so với mấy nữ tử người Hán kia mạnh mẽ hơn không ít, đúng là làm bản vương phi thường thích thú”.
Hắn nói xong câu này trực tiếp làm hai cái nữ nhân Hồ tộc bên cạnh ném ra hai cái mị nhãn rồi cười lên khanh khách, cảnh tượng dâm mỹ vô cùng.
An Lộc Sơn vẫn đầy mặt mỉm cười mà đáp lại .
“Vương gia , thật ra mỹ nhân ở Bắc Địa cũng không chỉ có Hồ tộc, còn có người Liêu, người Kim, người Nhung . . . tất cả đều là dị vực mỹ nữ phong tình vô hạn, so với đá, nữ nhân người Hán kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần . . . hắc hắc, chỉ cần vương gia người nói một câu lão An ta nhất định tìm những nữ nhân xinh đẹp nhất tiến cống vương gia, cho vương gia hưởng dụng”.
Phúc Kiến An nghe vậy liền phá lên cười, cười cực kỳ sảng khoái, nói thật lời An Lộc Sơn nói hắn tất nhiên cũng cảm thấy tâm động, nam nhân mà , ai chẳng phong lưu ?.
Phúc Kiến An vốn đang định lên tiếng ánh mắt bất chợt híp lại mà đánh giá An Lộc Sơn một chút, hắn có thể thấy An Lộc Sơn trong ánh mắt có một tia dị sắc.
“Ồ, hình như An đại nhân có tâm sự ?”.
An Lộc Sơn chỉ đợi Phúc Kiến An nói như vậy, khuôn mặt dần dần chuyển sang khó xử.
An Lộc Sơn lần này đến đây . . . vốn muốn âm Quách Tĩnh một lần.
Muốn âm Quách Tĩnh, đương nhiên phải từ vị Phúc Kiến An này.
Phúc Kiến An bất kể cầm kỳ thi họa đều đạt đến trình độ đáng sợ, người này thậm chí được gọi là Kỳ Lân Chi Tử , là đệ nhất công tử của Đại Thanh bất quá Phúc Kiến An chỉ lấy cầm kỳ thi họa làm ‘vũ khí’ mà thôi, sở thích lớn nhất của hắn là thưởng thức nữ nhân.
Trị quốc thế nào ? , an bang thế nào ? , lãnh binh chiến đấu thế nào ? , không ai rõ mấy dạng năng lực này của Phúc Kiến An mạnh đến đâu bất quá có một điều ai cũng biết năng lực trên giường với nữ nhân của Phúc Kiến An cực kỳ mạnh.
An Lộc Sơn chính là dựa vào việc này mà đến đây.
“Vương gia, không biết người cảm thấy Quách tướng quân thế nào ?”.
Phúc Kiến An lông mày khẽ dãn ra, hắn cảm thấy câu hỏi này tương đương có ý vị.
“Quách tướng quân ? , hắn có thể coi là không tệ, trong 10 ngày vừa qua một mực trấn thủ An Định thành, một mực đẩy lùi quân Mông Cổ, quả thật không tệ”.
Nhìn Phúc Kiến An đánh giá Quách Tĩnh, trong lòng An Lộc Sơn tương đương khinh bỉ.
An Lộc Sơn không phục Quách Tĩnh nhưng chỉ là không phục mà thôi, hắn càng thêm khinh bỉ Phúc Kiến An.
Tại sao lại nói thế ? , đơn giản vì Phúc Kiến An căn bản không làm nên trò chống gì, cái hắn giỏi nhất chính là vơ vét tiền bạc của cải, nhận hối lộ cùng chơi nữ nhân, loại này cũng được nhận ấn soái ? , nếu không phải Phúc Kiến An xuất thân vương tộc, hắn lấy tư cách gì đạt được địa vị ngày hôm nay ?.
Trong mắt An Lộc Sơn, Phúc Kiến An về mặt lĩnh binh vốn là bất tài vô dụng, nghe hắn nhận xét về Quách Tĩnh quả thật khiến An Lộc Sơn cực kỳ khinh bỉ.
Tất nhiên khinh bỉ là khinh bỉ , An Lộc Sơn vẫn cười cực kỳ lấy lòng.
“Vương gia, nói thật với vương gia, lần này An lão ta muốn giới thiệu cho vương gia một kỳ hoa”.
Nói xong ánh mắt An Lộc Sơn liếc về hai nữ nhân Hồ tộc đang trong ngực Phúc Kiến An.
Phúc Kiến An một lần nữa híp mắt lại.
“Kỳ hoa ? , là cái gì kỳ hoa”.
An Lộc Sơn nhếch miệng lên tiếng.
“Là nữ nhân “.
Phúc Kiến Anh ánh mắt càng hiện lên một tia sắc dục, hắn dùng hai tay nhẹ vỗ lên vai hai nữ tử kia, lập tức hai người liền hoảng hốt đứng lên mà rời giường, cũng chẳng mặc quần áo trên người, thân thể không mảnh vải che thân tiến vào hậu phòng.
An Lộc Sơn thấy vậy cũng đứng lên, thì thầm vào tai Phúc Kiến An.
. . . . . . . . .
Thân dựa vào thành giường, nhìn An Lộc Sơn đầy mặt vui vẻ rời đi, Phúc Kiến An hơi hơi nhếch miệng.
Lúc này sau lưng Phúc Kiến An rất nhanh xuất hiện một hắc ảnh, hắc ảnh này cũng nhìn về phía An Lộc Sơn rời đi, đầy cung kính mà cúi đầu với Phúc Kiến An.
“Chủ nhân, không biết An Lộc Sơn lần này lại nhắm cái chủ ý gì ?”.
Phúc Kiến An nhìn về phía hắc ảnh, cũng chẳng suy nghĩ gì mà lên tiếng.
“Hoàng Dung, hắn muốn giới thiệu vị nữ gia cát này cho bản công tử”.
Hắc ảnh nghe vậy thân hình nhè nhẹ run lên, vẻ mặt tràn đầy cổ quái.
“An Lộc Sơn ? , kẻ này chẳng nhẽ bị điên ? , chủ ý này cũng dám nói ra ?”.
Phúc Kiến An cũng phá lên cười bất quá hắn lại nhẹ liếm miệng, trong mắt xuất hiện một luồng tà hỏa vô danh.
“Thật ra mà nói , bản công tử cũng có chút động tâm”.
Lần này hắc ảnh triệt để biến thành hoảng sợ, lập tức lên tiếng.
“Chủ nhân, xin suy nghĩ kỹ, nữ nhân này . . . không dễ đụng “.
Phúc Kiến An liếc xéo cái bóng kia khiến hắn âm thầm toát mồ hôi, không khí trong phòng gần như đông kết lại sau đó chẳng biết bao lâu Phúc Kiến An mới lên tiếng.
“Không phải là dễ hay không dễ, quan trọng là có đáng hay không đáng”.
Dừng lại một chút, ánh mắt Phúc Kiến An lóe lên một tia sát khí.
“Quách Tĩnh kẻ này thực sự không tốt dùng, chẳng qua hiện nay hắn còn chưa thể có việc gì xảy ra, nếu không ta cũng chẳng ngại tiễn hắn một đoạn đầu đài”.
“Lần này ta trực tiếp không màng đến binh lực cùng ấn soái, ném hết việc thủ thành cho Quách Tĩnh, vốn muốn gõ hắn một chút bất quá nữ gia cát không hổ là nữ gia cát, có thể trợ giúp Quách Tĩnh đến mức đó, bản vương cũng thật sự ghen tị”.
Quách Tĩnh trong mắt Phúc Kiến An . . . là một nhân vật không ‘ngoan’.
Lý do tại sao Phúc Kiến An có thành kiến với Quách Tĩnh như vậy ? , điều này liền phải xét từ Quách Tĩnh, Quách Tĩnh thật ra là một con dao hai lưỡi đối với Đại Thanh.
Nếu đương triều hoàng đế là minh quân, tốt với dân với nước bản thân Quách Tĩnh nhất định cúc cung tận tụy tuy nhiên nếu là hôn quân thì sao ? , khả năng Quách Tĩnh phản kháng là rất lớn, Quách Tĩnh đầu phục Đại Thanh không phải vì quyền thế mà chính là vì bách tính trong thiên hạ, cái suy nghĩ này của Quách Tĩnh đương nhiên không sai nhưng trong mắt thượng vị giả mà nói Quách Tĩnh là nhân tốt không ổn đỉnh , hắn . . . không phải trung thành với hoàng đế .
Đơn giản nhìn vào trận chiến Uyên Ương Đao , người ngoài nhìn vào có thể thấy Quách Tĩnh rất ra sức, vết thương của hắn liền nặng đến mức cả xương cũng suýt nữa lòi ra ngoài, cực kỳ đáng sợ bất quá với rất nhiều người tinh mắt nhìn ra, Quách Tĩnh căn bản không thèm ra sức.
Quách Tĩnh có thể che mắt được rất nhiều người nhưng tuyệt không che được mắt Phúc Kiến An cùng cao tầng nhà Thanh.
Thực lực của Quách Tĩnh thế nào ở đây có mấy ai không rõ ràng ? , năm sưa Lệ Thương Thiên gần như đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, đừng nói là cường giả cùng thế hệ mà ngay cả cường giả thế hệ trước đụng vào Lệ Thương Thiên căn bản cũng không có bao nhiêu cơ hội thắng , toàn bộ võ lâm khi đó chỉ có Quách Tĩnh có thể miễn cưỡng cùng Lệ Thương Thiên sánh vai.
Cho dù Quách Tĩnh đúng là vẫn đánh không lại Lệ Thương Thiên nhưng trong mắt kẻ tinh minh mà xem, Quách Tĩnh là một tồn tại cực kỳ kinh khủng, phải biết xuất phát điểm của Quách Tĩnh thấp đến thê thảm vậy mà ở cùng độ tuổi, cùng thời gian Quách Tĩnh vẫn miễn cưỡng ngăn được Lệ Thương Thiên, người ngoài chỉ biết Lệ Thương Thiên là quái vật nhưng mấy ai biết vị Bắc Hiệp cực kỳ điềm đạm kia cũng là quái vật ?.
Năm tháng qua đi, vật đổi sao dời , có rất nhiều thứ đã thay đổi, Quách Tĩnh cũng vậy tuy nhiên hắn chỉ có thể càng ngày càng mạnh chứ chắc chắn không yếu đi .
Trận chiến Uyên Ương Đao kia, bản thân Quách Tĩnh nếu thực sự muốn đánh, đừng nói chỉ là Xà Vương – Viên Thừa Chí cho dù thêm luôn Mục Nhân Thanh vào thì sao ? , Quách Tĩnh lấy sức một người vẫn chống được cả hai .
Thân là quan viên triều đình lại vì kính nể khí phách của đám người Thiên Địa Hội mà nương tay, việc này khác gì biến tướng của tạo phản ?.
Uyên Ương Đao thật ra có hay không, không quan trọng.
Thiên Địa Hội hay Hồng Hoa Hội thật ra cũng không quan trọng.
Quan trọng là thái độ của Quách Tĩnh, trận chiến Uyên Ương Đao thật ra chỉ để thượng tầng nhà Thanh nhìn rõ, Quách Tĩnh rốt cuộc có bao nhiêu trung thành.
Tương lai gần Quách Tĩnh đương nhiên không có vấn đề gì thậm chí tương lai xa cũng vậy tuy nhiên giả sử có một ngày Đại Thanh diệt được Mông Cổ . . . khi đó cũng là lúc Quách Tĩnh chân chính không có tác dụng gì.
_ _ _ _ _ _ _ _
Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện .
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan .