Củi Khô Lửa Bốc - Đường Quả Tuyết Sơn

Chương 11



“Tiểu Sở, ăn cơm thôi.” Phương Nguyên lên tiếng chặt đứt suy nghĩ của Sở Hạ.

Bốn người ngồi vào bàn ăn.

Bố dượng của Lương Thi Vận đã đi công tác, vì vậy buổi cơm hôm nay chỉ có bốn người bọn họ.

“Nghe nói mấy năm nay em ở nước ngoài đã nhận không ít giải thưởng, rất có thành tựu.” Trong bữa cơm, Phương Nguyên hỏi Sở Hạ, “Lần này trở về còn định đi nữa không?”

“Không đi nữa ạ.” Sở Hạ im lặng liếc nhìn về phía Lương Thi Vận, “Dự định sẽ ở lại trong nước.”

“Cũng tốt, bây giờ trong nước cũng không thiếu những cơ hội tốt.” Phương Nguyên gật đầu.

Lương Thi Vận cúi đầu ăn cơm, cô không chen vào cuộc nói chuyện, Phương Thi Nhã thì ngược lại muốn tham gia, nhưng đáng tiếc không chen vào được; bèn chạm nhẹ vào khuỷu tay của Lương Thi Vận, nhỏ giọng hỏi cô, “Chị, vị bác sĩ lần trước đó, hai người bọn chị tiến triển tới đâu rồi?”

“Vị bác sĩ nào?” Lương Thi Vận không hiểu cô ấy nói gì.

“Là người lần trước dì giới thiệu cho chị đấy.” Phương Thi Nhã nhắc cô, cô ấy còn cười xấu xa hỏi cô, “Bọn chị đã đi tới đâu rồi?”

“…” Lương Thi Vận lúc này mới nhớ ra đúng là có một người như vậy.

Chẳng là cô chỉ đi ăn một bữa cơm với đối phương, trao đổi Wechat, sau đó, chẳng có cái gọi là sau đó.

Cô bận mà đối phương còn bận hơn cả cô, thật ra mọi người đều không có thời gian tìm hiểu tâm tư đối phương, chỉ là nể mặt người thân mới không tiện từ chối thôi, còn đi tới đâu được chứ?

“Khá tốt.” E ngại Phương Nguyên còn đang ở đây, Lương Thi Vận đành trả lời qua loa.

“Lại không vừa mắt nữa à?” Phương Thi Nhã sớm đã hiểu được đáp án của Lương Thi Vận.

Thường những lần cô nói khá tốt thì sau đó đều không có kết quả gì; ‘Khá tốt’ của Lương Thi Vận có nghĩa là ‘Không có cảm giác’.

“Chị, cuối cùng chị thích mẫu người như thế nào?” Phương Thi Nhã giống như trở thành bà mẹ già, nhọc lòng lo lắng lên tiếng.

Lương Thi Vận cũng mặc kệ cô ấy, gắp đồ ăn trực tiếp nhét vào miệng cô ấy: “Em thích nhất là ăn xương sườn, ăn nhiều chút đi.”

“Ai da, em đang giảm béo…” Phương Thi Nhã bất mãn lên tiếng, nói được một nửa thì im bặt, chỉ gắp đồ ăn trả lại cho Lương Thi Vận: “Em đã ăn nhiều rồi, giờ ăn không nổi nữa.”

Ồn ào ở bên này lập tức kinh động tới hai người khác trên bàn ăn.

Phương Nguyên nhìn qua, giống như đang nhắc nhở hai người là trên bàn ăn còn có khách.

Phương Thi Nhã vội vàng cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.

Phương Nguyên lại nhìn thoáng qua Lương Thi Vận, dường như bà cũng nhớ ra cái gì đó: “Đúng rồi, vị bác sĩ Sầm lần trước, hai người các con tiến triển tới đâu rồi?”

“Khá tốt ạ.” Lương Thi Vận vẫn trả lời đáp án kia. Mỗi lần cô nói khá tốt đều có kết quả là thất bại.

Phương Nguyên không khỏi nhíu nhíu mày: “Tuổi của con cũng không còn nhỏ, có một số việc cần phải tranh thủ, đừng có yêu cầu cao quá.”

“Dạ.” Lương Thi Vận đáp.

Bữa cơm sau đó trải qua trong im lặng.

Sau khi ăn xong, Phương Nguyên vào phòng bếp cắt một ít trái cây đem ra.

Lương Thi Vận phụ giúp dọn chén dĩa vào phòng bếp, sau khi rửa sạch hết chén dĩa mới ra ngoài chào tạm biệt Phương Nguyên, với ý định bỏ của chạy lấy người.

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, em cũng nên về rồi.” Sở Hạ thấy thế cũng đứng lên chào tạm biệt với Phương Nguyên, “Giáo sư, cô cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ, lần sau em lại tới thăm cô.”

Hai người cùng nhau đi xuống lầu.

Vào đông trời rất nhanh tối, bữa cơm vừa kết thúc thì sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối sầm.

“Vừa rồi trong bữa cơm, vị bác sĩ Sầm mà giáo sư nói kia là ai?” Ánh sáng chiếu xuống đường mòn tối tăm, Sở Hạ đột nhiên lên tiếng hỏi.

“…Đối tượng trong nhà giới thiệu.” Lương Thi Vận đáp.

“À.” Sở Hạ đáp lại một tiếng, khuôn mặt lộ ra vẻ quả nhiên là vậy, sau một lúc lâu mới nói, “Bác sĩ chắc là rất bận rộn.”

“Ừm…” Lương Thi Vận gật đầu.

Sở Hạ lại nói tiếp: “Còn có, trong bệnh viện tỷ lệ nam nữ mất cân đối, nghe nói quan hệ trong đó tương đối loạn.”

Dường như có hàm ý nhắc nhở, nhưng làm cho Lương Thi Vận không biết nên trả lời lại thế nào mới tốt.

Đúng lúc này, điện thoại của Lương Thi Vận đột nhiên vang lên; là tài xế gọi tới, nói trong nhà đột nhiên có chuyện gấp, muốn chạy về xem sao, hỏi cô có thể nhờ người khác trong công ty tới đón cô không.

“’Vậy anh chạy xe về đi, tôi gọi xe cũng được.” Lương Thi Vận sau khi dò hỏi xong thì nói.

Cơm chiều tuy rằng cô không uống rượu, nhưng giữa trưa gặp khách hàng đã uống không ít, cũng không thích hợp tự mình lái xe, do đó cô dứt khoát lấy điện thoại ra, chuẩn bị vào phần mềm đặt xe.

Sở Hạ đứng bên cạnh thấy vậy thì mở miệng nói: “Anh đưa em về.”

Xe của Sở Hạ dừng ở bên ngoài tiểu khu, là chiếc SUV màu đen mới mua, nhãn hiệu thuộc dòng xe nổi tiếng của Đức, kiểu dáng có vẻ khá gọn gàng.

“Lên xe đi.” Sở Hạ lấy chìa khóa ra mở khóa, mở cửa xe chỗ ghế phụ, nghiêng người ý bảo Lương Thi Vận lên xe.

Lương Thi Vận cũng không từ chối, cô lên xe, sau đó nói địa chỉ.

“Là căn hộ lúc trước chú tặng cho em sao?” Sở Hạ nghe cô nói địa chỉ xong, có chút kinh ngạc hỏi.

“Ừm.” Lương Thi Vận gật đầu.

Căn hộ Lương Thi Vận đang ở được Lương Lực Đặt đặt trước khi cô tốt nghiệp, thời điểm đó căn hộ vẫn chưa xây dựng xong.

Lương Lực đạt nói đó là quà mừng cô tốt nghiệp.

Lúc ấy, Lương Thi Vận còn nói đùa với Sở Hạ là phòng ở đó lớn đến nỗi có thể làm phòng tân hôn.

Sở Hạ nghe xong liền nhíu mày nhìn cô: Thi Vận, sau khi ra nước ngoài nếu có cơ hội phát triển tốt hơn, có khả năng anh sẽ không trở về.

Lương Thi Vận ngẫm nghĩ rồi trả lời: Vậy em phải cân nhắc thật kỹ mới được, xem đến lúc đó có nên ở lại bên đó với anh không.

Khi đó cô còn không nghĩ tới chuyện mình sẽ tiếp nhận công ty của bố cô, cũng nghĩ là sẽ cùng anh ra nước ngoài du học, chỉ là không ngờ rằng sau đó lại xảy ra chút chuyện.

“Cảm ơn anh đã đưa tôi về.” Hai mươi phút ngồi trên xe nháy mắt đã tới, Lương Thi Vận đợi sau khi xe dừng hẳn mới mở cửa ra.

Sở Hạ thông qua cửa sổ xe nhìn tòa kiến trúc to lớn ở bên ngoài: “Vậy sau đó đã được trang trí thành kiểu dáng gì, là kiểu dáng như em mong muốn sao?”

“Cũng gần giống như vậy.” Lương Thi Vận khẽ nhíu mày, dường như cô không biết phải hình dung như thế nào.

“Có thể dẫn anh lên đó xem thử không?” Sở Hạ nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.

Bàn tay đặt trên cửa xe của Lương Thi Vận thu lại, quay đầu nhìn anh, một lúc sau mới nói: “Được.”

Lương Thi Vận dẫn Sở Hạ lên lầu.

Thời điểm anh vừa ra nước ngoài, Lương Thi Vận cũng đúng lúc nhận căn hộ, khi quyết định phương án trang trí cô đã tham khảo không ít ý kiến của anh.

Nói ra cũng thật kỳ lạ, lúc Sở Hạ mới ra nước ngoài, rõ ràng anh bận tới nỗi chân không chạm đất, rõ ràng cảm thấy căn hộ này với anh có liên quan gì đâu, nhưng anh vẫn dành thời gian nghiêm túc thiết kế, đưa ra ý tưởng.

Sở Hạ đứng ở cửa nhìn toàn bộ căn hộ hoàn chỉnh khi ánh đèn sáng lên.

“Hai ngày nay dì giúp việc xin nghỉ, chưa kịp dọn dẹp, để anh chê cười rồi.” Lương Thi Vận từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép lê mới đưa cho anh.

Cô nói là chưa dọn dẹp nhưng thật ra căn hộ vẫn chỉnh tề và sạch sẽ, ngoại trừ sô pha có vài bộ quần áo đem ra tiệm giặt ủi chưa được cất đi, ở huyền quan có vài đôi giày cao gót chưa đặt chỉnh tề, trên bàn trà còn nửa bình rượu vang, kệ bếp còn đặt một túi khoai tây chiên đang ăn dở chưa kịp cất…..

Những dấu vết tán loạn này lại làm cho Sở Hạ có không gian nhất định để tưởng tượng, rằng ngoài công việc ra thì sinh hoạt thường ngày của Lương Thi Vận sẽ như thế nào.

Cô dường như không có thói quen sinh hoạt gọn gàng ngăn nắp, đôi lúc sẽ tản mạn, phóng túng, mơ mơ hồ hồ.

Về điểm này thật ra từ trước tới nay cô vẫn không thay đổi.

“Anh ngồi đi.” Lương Thi Vận nhặt quần áo trên sô pha lên, nói với anh.

Cô cầm quần áo đi vào phòng ngủ, lại đi ra phòng bếp pha một ly trà cho Sở Hạ.

Ánh mắt của Sở Hạ di chuyển theo cô, khi đang nhìn vào không gian rộng hàng trăm mét vuông, anh chợt thấy cánh cửa tủ có bàn xoay bên cạnh TV không được đóng chặt, lộ ra một góc đĩa nhạc.

Anh đứng lên mở cửa tủ ra, bên trong có rất nhiều đĩa nhạc, nhét đầy cả ba ngăn kéo, nhìn thì thấy nó đã cũ rồi, nhưng được sắp xếp ngăn nắp chỉnh tề theo chữ cái.

Đó là một trong những niềm đam mê ít ỏi của Lương Thi Vận.

“Nếu anh muốn nghe cũng có thể bật chút nhạc.” Lương Thi Vận từ trong phòng bếp quay đầu nhìn về phía anh.

“Không cần, anh cũng không hay nghe những cái này.” Sở Hạ nói. Nói xong, anh xoay người đi tới quầy bar, nhìn cô pha trà.

Lúc này đã là buổi tối, cũng chỉ có thể uống hồng trà không chút kích thích như thế này.

Lương Thi Vận đột nhiên nhớ ra, cách đây không lâu có một người bạn mới vừa gửi cho cô một hộp trà được chọn lựa tỉ mỉ, vì thế cô mở ngăn tủ ra lấy.

Hộp trà đặt ở nơi quá cao, cô phải nhón chân lên mới có thể với tới. Sở Hạ thấy cô đang cố sức lấy đồ, bèn duỗi ta ra giúp cô lấy nó.

Anh đứng phía sau cô duỗi tay ra, thân thể hai người cũng tự nhiên dán sát vào nhau.

Anh nhìn thấy phần gáy trắng nõn của cô, nhịn không được mà từ phía sau ôm lấy cô, cúi đầu hôn xuống.