Củi Khô Lửa Bốc - Đường Quả Tuyết Sơn

Chương 19



Chất lỏng nửa phun nửa bắn vào tử cung nhỏ hẹp, sự va chạm này kích thích khoái cảm khác lạ.

Dưới sự phun trào của tinh d*ch, Lương Thi Vận một lần nữa tiếp nhận cao trào. Bàn tay cô nắm chặt lấy bả vai Sở Hạ, phía dưới không chịu sự khống chế lần thứ hai mấp máy co rút…

Dịch thể khi giao h.ợp làm cho phần đùi trong của cô ướt nhẹp, hệ thống sưởi ấm trong phòng vừa đủ cùng với vận động mạnh nãy giờ làm cho cả người cô ướt đẫm mồ hôi.

Người dưới thân giúp cô vén mái tóc ướt dầm dề, như có như không vuốt ve tấm lưng cô, giúp cô bình ổn lại nhịp thở. Vật nam tính sau khi bắn xong vẫn còn độ ấm chôn trong cơ thể cô, thỉnh thoảng còn nhảy lên hai cái. Cô chống tay xuống sô pha, hơi nâng vòng eo lên, muốn cho vật bên trong thoát ra khỏi cơ thể…

Anh lại ấn eo của cô xuống, không cho cô cơ hội thoát thân.

Cô nghe nói đàn ông khi bắn xong có một khoảng thời gian ngắn vẫn còn thấy khoái cảm, Lương Thi Vận nghĩ vậy liền im lặng, chờ đồ vật của Sở Hạ ở trong cơ thể cô hoàn toàn mềm xuống, cô mới đẩy bàn tay của anh ra khỏi người cô, đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Một trận làm tình này đã tiêu hao thể lực hơn cả việc cô chạy bộ nửa tiếng.

Lương Thi Vận lê đôi chân bủn rủn của mình đi vào phòng tắm, mở vòi sen, một lúc sau thì Sở Hạ cũng đi theo Lương Thi Vận vào. Nghe thấy tiếng nước, anh chuẩn bị đi vào phòng tắm để tắm cùng cô, nhưng vừa kéo cửa lại phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong.

Cần phải làm vậy sao? Anh gõ cửa, tiếng nước bên trong vẫn ào ào nhưng không nghe thấy tiếng người trả lời.

Anh đành phải xoay người đi tới phòng khách, lấy khăn giấy trên bàn trà. Lương Thi Vận tắm ra đã là chuyện của hai mươi phút sau.

Sô pha trước đó là một mảnh hỗn độn giờ đã được dọn dẹp sạch sẽ, trong phòng bếp phát ra tiếng ‘ào ào’ rất nhỏ của máy rửa chén, Sở Hạ ngồi dựa vào ghế sô pha, anh đang đọc quyển sách nước ngoài mà trước đó cô chú ý tới.

Không biết anh lấy từ đâu ra một cặp kính đeo lên, khung kính là kim loại màu bạc, làm cho khuôn mặt sau tròng kính vốn đã tuấn tú lại càng thêm ‘lưu manh giả danh trí thức’.

Cô nhớ rất rõ, độ cận của anh rất thấp, chỉ có khoảng 1 độ.

Cô cũng nhớ, mỗi lần thân thiết trước đây cô thích nhất là ngồi trên người anh, từ từ tháo cặp mắt kính của anh xuống. Thế cho nên sau này mỗi khi hai người ở cạnh nhau, có đôi khi trong những lúc không nhất thiết phải mang mắt kính, Sở Hạ cũng một hai mang vào, cố ý dụ dỗ cô.

“Nhìn gì vậy? Trên mặt anh có gì sao?” Nghe thấy tiếng bước chân, Sở Hạ ngẩng đầu lên.

“Không…” Lương Thi Vận xóa bỏ những ký ức ngày ấy ra khỏi đầu, cô xoay người đi lấy quần áo trên ghế sô pha.

Khăn tắm ngắn ngủn không cách nào che hết ngực và mông cô, cô mới vừa tắm xong, trên người còn mang theo bọt nước, dưới ánh đèn càng làm nổi bật làn da trắng trẻo nõn nà.

Sở Hạ gấp sách lại, duỗi tay kéo lấy eo cô, muốn ôm cô vào lòng. Lương Thi Vận lại gỡ tay anh ra: “Em phải về rồi.”

Cô nói xong, cứ như vậy nương theo khăn tắm bắt đầu mặc quần áo vào.

Quần lót của cô đã ướt đẫm, căn bản không còn mặc được nữa, thế là cô ném nó vào thùng rác, sau đó sửa sang quần áo trên người lại, giống hệt như lúc vừa đến đây.

Sở Hạ nhíu mày nhìn toàn bộ quá trình, cuối cùng nói: “Anh đưa em về.” Đêm đó, Lương Thi Vận không ngủ lại nhà anh.

Sau đêm đó, Lương Thi Vận và Sở Hạ vẫn giống như trước đây, chỉ là hàng xóm, mối quan hệ cao nhất chính là…Bạn giường.

Không nói tới chuyện tình cảm, chỉ đơn giản là nếu cần thân thể của đối phương thì cứ tới chiếm lấy.

So với tên nhóc bộp chộp hấp tấp trước đây, trải qua thời gian gột rửa cùng với vô số lần tiếp xúc có chủ đích, thì trên chuyện trêu ghẹo và chăm sóc cô, Sở Hạ rõ ràng đã càng ngày càng trở nên chu đáo hơn.

Lương Thi Vận cũng không quan tâm tới chuyện ‘có muốn hàn gắn hay không’.

Ngoại trừ việc lên giường, bọn họ còn cùng nhau tập thể dục buổi sáng, đôi khi trùng hợp gặp nhau trong siêu thị, hoặc thỉnh thoảng Lương Thi Vận có thời gian rảnh sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm.

Sở Hạ cũng sẽ gửi tin nhắn cho Lương Thi Vận, còn Lương Thi Vận đều là sau khi xong việc mới trả lời, lịch sử trò chuyện của bọn họ cũng không chia sẻ cuộc sống của bản thân quá nhiều, phần lớn đều là đêm nay có muốn tán gẫu linh tinh không.

Mối quan hệ bạn bè xen lẫn bạn giường như thế này bọn họ cũng không nói cho người thứ ba biết, giống như lúc ban đầu mới yêu nhau.

Khi đó, bọn họ nếu không phải là vắt óc tìm lý do để cả hai đồng thời biến mất, thì chính là nghĩ cách giấu giếm qua mắt các bạn học…

Những lúc chạy cạnh nhau trên sân thể dục, lúc vai kề vai lấy thức ăn ở trong nhà ăn, lúc ngồi ở trong thư viện len lén làm ra những động tác nhỏ bị bạn học bắt gặp, khi đó bọn họ sẽ ra vẻ tự nhiên mà im hơi lặng tiếng tách nhau ra một chút, làm bộ như trước đó không lâu vô tình gặp nhau…

Đó là niềm vui nho nhỏ xen lẫn đắng cay và ngọt ngào của họ trước đây.

Mà kết quả của lén lút…chính là các bạn học trên cơ bản đều không biết bọn họ từng có một đoạn tình cảm như vậy.



Đầu tháng ba, Cao Yến lấy lý do chuộc lỗi tổ chức buổi họp mặt bạn học cũ một lần nữa.

Địa điểm được chọn là vườn chè thuộc tập đoàn Nhạc Thượng.

Tháng ba đúng là thời điểm đầu khai thác lá chè, vườn chè được bao bọc bởi núi và thung lũng, cảnh tượng đẹp như tranh vẽ, tràn đầy sức sống.

Cao Yến mời mọi người tự mình trải nghiệm quy trình hái lá chè và pha chè tầm xuân, lần này số người tới cũng gần bằng lần trước, có điều nhiều thêm một người, miễn cưỡng cũng có thể xem là hoa khôi khóa trước của khoa Kiến Trúc ——Dư Hiểu Mạn.

Vì sao lại nói là hoa khôi khóa trước?

Lúc nhóm người Sở Hạ mới vào đại học, toàn bộ nam sinh của khoa Kiến Trúc đều công nhận hai người Dư Hiểu Mạn và Lương Thi Vận là mỹ nhân.

So với Lương Thi Vận luôn tỏ ra lạnh lùng thì Dư Hiểu Mạn lại là một người rất ngọt miệng, chỉ cần là bạn học nam thì cô ta luôn tỏ ra nũng nịu…Dĩ nhiên càng được nam sinh chào đón hơn.

Lúc bình chọn hoa khôi, Dư Hiểu Mạn tất nhiên cũng sẽ được mọi người bầu chọn nhiều nhất, còn về việc vì sao lại là ‘hoa khôi khóa trước’, chỉ bởi vì năm nhất chưa kết thúc thì cô ta đã chuyển ngành.

Dư Hiểu Mạn là kiểu hình mẫu, mặc kệ là ở đại học hay yêu đương kết hôn thì cũng không thiếu người chào đón.

Nhưng không biết là do nguyên nhân gì mà tới giờ cô ta vẫn chưa ổn định cuộc sống. Lúc được các bạn học hỏi về chuyện tình cảm, Dư Hiểu Mạn chỉ nói gần đây đã chia tay.

“Cậu còn mời cô ấy nữa sao?” Sở Hạ nhìn thấy Dư Hiểu Mạn thì khá bất ngờ.

“Tôi không có mời, có điều không biết cô ấy biết tin tức từ ai. Tôi cũng không thể từ chối được.” Cao Yến buông tay, lai nhích gần tới Sở Hạ, “Sao, sợ người nào đó ghen à?”