Củi Khô Lửa Bốc - Đường Quả Tuyết Sơn

Chương 3



Trong bữa tiệc lúc nãy nhìn Lương Thi Vận tuy có vẻ rất vui vẻ, nhưng cô nói rất ít, khi có người tới bắt chuyện, cô chỉ nở nụ cười nói lại vài câu, sau đó lại đẩy chủ đề nói chuyện sang người khác; ngoại trừ những lúc đó, phần lớn thời gian cô chỉ im lặng dùng bữa.

Nhưng lúc này, trong nhóm chat tràn ngập đoạn đối thoại giữa cô và Cao Yến, những người khác trong nhóm cũng không lên tiếng, tin nhắn của bọn họ trên nhóm cũng càng ngày càng ít.

“Anh nhớ là trước đây em đã từng từ chối Cao Yến.” Sở Hạ mở điện thoại ra, lướt về tin cuối cùng, “Thế nào, bây giờ đổi gu rồi sao?” Anh đột nhiên hỏi một câu.

Lương Thi Vận nghe anh nói thế, chân mày hơi nhíu nhíu lại.

Lúc còn học đại học cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ có ngày tiếp nhận công ty đang trong cục diện rối rắm của bố cô. Trước đây cô một lòng mong muốn trở thành kiến trúc sư, tâm tư của cô đều đặt hết vào việc học cùng những giải đấu, mối quan hệ với phần lớn các bạn học trong đại học đều không thân thiết; cô cũng không có hứng thú tạo mối quan hệ với bọn họ, Cao Yến dĩ nhiên cũng không phải là ngoại lệ.

Cao Yến không tin chính cũng chẳng tin tà kia vậy mà lại có hảo cảm với cô. Khai giảng năm nhất chưa được bao lâu, anh ta đã tặng cho cô rất nhiều đồ, lúc Giáng sinh còn mời mọi người trong lớp đi du lịch, dưới sự chứng kiến của các bạn học, anh ta mạnh dạn bày tỏ với cô.

Lương Thi Vân đương nhiên là từ chối.

Cô thẳng thắn nói với anh ta, anh ta không phải là hình mẫu mà cô thích, do đó cô không có khả năng thích anh ta.

Lúc đó, Sở Hạ cũng có mặt.

Bây giờ có lẽ là anh đã hiểu lầm, Lương Thi Vận thầm nghĩ, nhưng có điều cô cũng lười phải giải thích.

“Nhiều năm thế rồi, thay đổi gu không phải hết sức bình thường sao?”

Lương Thi Vận chầm chậm xóa đi tin nhắn sai, sau đó gõ lại tin nhắn mới rồi gửi đi: “Hơn nữa, trước kia là do không hiểu chuyện…”

Lời nói của cô thật ra có ý nghĩa là, trước kia là do tính cách bản thân cô quá thanh cao, ai cũng không muốn qua lại, từ chối người khác cũng không chút nể mặt nể mũi, dẫn tới chuyện bây giờ muốn làm ăn với bạn học cũ cũng thật sự khó khăn.

Nhưng lời nói này rơi vào tai bạn trai cũ là Sở Hạ thì rõ ràng có ý nghĩa khác.

Lương Thi Vận vô tình lướt mắt nhìn vào kính chiếu hậu, đối diện ánh mắt của Sở Hạ, vì thế cô lại nói thêm một câu: “Anh đừng hiểu lầm, em cũng không phải nói anh.”

Càng nói càng không đúng.

Sở Hạ liền đáp lại một tiếng, sau đó cả hai đều im lặng không ai lên tiếng nữa.

Xe cứ im lặng như thế mà chạy trên đường, sau khi đưa Sở Hạ tới khách sạn, tài xế lúc này mới vòng xe đưa Lương Thi Vận trở về.

Hiện tại Lương Thi Vận đang ở khu chung cư ở trung tâm thành phố, căn hộ thông tầng rộng hai trăm mét vuông, với cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, căn hộ nhìn về hướng Nam, trang nhã và hiện đại; cô chỉ sống một mình ở đây.

Thay quần áo, tắm rửa.

Sau đó mặc lên người chiếc áo tắm làm bằng vải cotton, cô thở dài một hơi.

Trong nhóm chat trên Wechat của lớp có người chia sẻ clip mọi người đang uống rượu.

Lương Thi Vận đi tới quầy bar lấy một chai rượu vang đỏ đã uống vơi đi nửa bình, cô vừa nhâm nhi rượu vừa lướt đọc tin trong nhóm; sau khi xem xong, cô liền gửi lời mời kết bạn với Cao Yến.

Cô nhất định phải nắm chặt cơ hội dự án nghỉ dưỡng này lần này.

May là Cao Yến cũng cho cô chút mặt mũi, rất nhanh anh ta đã chấp nhận kết bạn, sau đó còn chủ động gửi hai tin nhắn.

Tin thứ nhất: Xin lỗi, buổi tối hôm nay công ty đột nhiên có cuộc họp, không thể đi tới buổi họp mặt được.

Tin thứ hai: Có điều bí thư chi đoàn cũng thật là, nếu cậu ấy nói có em tham dự thì dù bận thế nào tôi cũng gạt sang một bên.

Người kinh doanh thật sự khéo ăn nói. Lương Thi Vận nhìn tin nhắn.

Rõ ràng lúc nãy trên đường trở về, cô và Cao Yến cũng đủ cái gọi là tình cảm bạn học rồi, nhưng đối phương cũng không có ý định kết bạn Wechat với cô. Bây giờ cô chủ động thêm bạn, anh ta lại dở cái giọng tiếc hận không thôi; cứ tiếp tục như vậy, Lương Thi Vận cũng không biết tới khi nào cô mới có thể đi vào chủ đề chính được.

Cô dứt khoát gửi biểu cảm cười to, sau đó trực tiếp đi vào vấn đề: Cao tổng, tôi cũng không phải tìm anh để hỏi tội.

Cô nói: Thật ra tôi có một hạng mục, muốn hỏi anh có hứng thú không?

Cao Yến rất phóng khoáng, sau khi tìm hiểu sơ lược về dự án, anh ta hẹn Lương Thi Vận ngày hôm sau đến Nhạc Thượng bàn bạc.

Sau khi tắt điện thoại, trái tim đang treo lơ lửng của Lương Thi Vận cuối cùng cũng được thả lỏng, cơn buồn ngủ cũng từ từ ập tới.

Đêm đó Lương Thi Vận mơ một giấc mơ, là một giấc mộng xuân.

Trong mơ, có một đôi tay khô ráo nhẹ nhàng vuốt ve trên thân thể trần trụi của cô, ngón tay lướt qua đầu v* đang run rẩy của cô, sau đó giữ lấy bầu v* mềm mại, há miệng ngậm lấy đầu v* của cô.

Cảm giác nóng ẩm lan tỏa khắp khuôn ngực mẫn cảm của cô.

Chẳng mấy chốc, bụng dưới khô nóng liền nóng lên, khiến thân dưới của cô ướt át tới rối tinh rối mù.

“Đừng…Đừng làm vậy…”

Hai chân cô vô thức cọ xát vào nhau, khát vọng đồ vật nào đó đi vào, rồi tựa hồ có chút khẩn trương lo sợ.

“Đừng sợ, cứ giao cho anh.” Người đàn ông trên người cô nhẹ nhàng cắn lên chóp mũi cô, âm thanh có chút hổn hển.

Sau đó, hai chân của cô bị tách ra, một vật cưng cứng đặt trước miệng huy*t của cô xoa xoa vài cái, rồi từ tốn đi vào bên trong cơ thể cô.

“Đau không?” Giọng nói của người đàn ông đúng lúc vang lên.

Đồ vật của anh thô to, gân xanh cũng dày đặc trên thân, nó cứ như vậy mà cắm vào bên trong cơ thể cô, cô cảm giác được bên trong của mình hoàn toàn căng ra, thậm chí còn cảm nhận được những gân xanh trên đó…

Cô nhịn không được mà nắm chặt cánh tay anh.

Anh cắn răng thở dốc một tiếng, cuối cùng nói ra một câu: “Anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng.” Sau đó không kìm nén nữa mà động đậy.

Vật cứng nóng lúc sâu lúc nông ra vào bên trong cơ thể cô; cảm giác được lấp đầy này giống như những chiếc gai mềm mại xoắn xuýt va chạm bên trong, rất nhanh làm xương cụt của cô cũng tê rần lên.

Ngón tay cô sờ vào cơ bụng của anh, sau đó lại vòng qua ôm lưng anh. Cô thở hổn hển tựa đầu lên vai anh.

Dịch thể trong cơ thể của hai người hòa quyện vào nhau.

Bàn tay của anh xoa nắn đầu v* đang vểnh lên cao của cô, bên dưới thì không ngừng động tác va chạm, lực tay của anh rất nhẹ nhàng, giống như lông chim chầm chậm vuốt ve.

Lòng bàn tay anh nóng hầm hập, phía trên lại có vết chai; những vết chai đó cọ xát lên bầu ngực mẫn cảm của cô.

“Ưm…A a….” Khoái cảm giống như cơn sóng, hết đợt này tới đợt khác ập tới.

Nụ hôn của anh liên tục rơi xuống bờ vai của cô, mỗi một lần đều tiến vào chỗ sâu nhất rồi đi ra, gần như muốn kéo cả thịt huy*t ra ngoài, sau đó lại đâm vào thật mạnh, lần sau so với lần trước càng đi sâu hơn.

Mỗi một nơi bên trong đều căng cứng, cô cắn răng, mũi cũng vô thức phát ra âm thanh vì thoải mái.

Anh nghe được, từ trong ngực cô ngẩng đầu lên, hôn lên vành tai mẫn cảm của cô, gọi tên cô, nhẹ nhàng dụ dỗ cô: “Kêu ra đi.”

“Kêu ra đi, Thi Thi.”

Đã rất lâu rồi không có người yêu thương gọi cô như vậy, Lương Thi Vận dường như theo bản năng gọi một tiếng ‘Sở Hạ’.

Sau đó, cô liền tỉnh lại.