Sở Hạ gọi thịt nướng ở chỗ Lương Thi Vận cũng thích ăn, để trong hộp mang đi vẫn còn nóng, thịt mềm mọng nước, nhưng tâm trạng của Lương Thi Vận đang khó chịu, lúc này càng muốn uống rượu hơn.
Hai lon bia nhanh chóng cạn đấy, cô duỗi tay muốn nữa, Sở Hạ bèn cầm qua cho cô, nhưng động tác rất chậm: “Thi Vận, suy nghĩ của bố mẹ có nhiều lúc chỉ để tham khảo mà thôi, cũng không phải quá quan trọng.”
Anh đang nói tới chuyện không vui trong bữa cơm chiều nay, cô lấy cớ công ty có việc thật sự quá sứt sẹo, vừa nghe là anh đã biết ngay.
“Người thế hệ trước dĩ nhiên càng để ý tới mặt mũi.” Anh lại nói.
Lương Thi Vận đã nghẹn một buổi tối, Sở Hạ nhắc tới như đang tìm cho cô một chỗ phát tiết, cô thuận theo lời anh: “Đúng vậy, đặc biệt mẹ em còn là người một rất hiếu thắng.”
Thúc giục cô kết hôn có lẽ là vì lo lắng cho cô về già không ai nương tựa, nhưng chẳng phải chính bản thân bà cũng sợ bị người ta chỉ trỏ sao. Trên bàn cơm bà thốt ra lời nói đó, có thể lấy lý do là buột miệng nói ra, nhưng chẳng phải những suy nghĩ đó vẫn thường xuyên quẩn quanh trong đầu của bà sao?
Có một số chuyện không cần quá rõ ràng.
Tình thân cũng giống như thế, Lương Thi Vận không nhịn được cúi đầu uống hai ngụm bia, lúc sau mới ngẩng đầu lên: “Anh thì sao, bố mẹ anh không hối thúc anh sao?”
“Cũng có thúc giục.” Sở Hạ gật đầu, “Đã quen rồi.”
Nói tới chuyện thúc giục kết hôn thì anh vẫn bình tĩnh hơn cô nhiều, một chút cảm xúc dao động cũng không có, giống như lời anh vừa nói vậy, ý kiến của bố mẹ chỉ nên dùng tham khảo, ngược lại là bản thân——
“Có phải cảm thấy em rất buồn cười không?” Lương Thi Vận hỏi Sở Hạ. Bản thân cô cũng cảm thấy mình thật buồn cười.
Cũng đã gần ba mươi rồi còn để tâm tới ý kiến của bố mẹ.
Từ nhỏ Phương Nguyên đã không thích cô, mặc kệ cô có cố gắng hay có ưu tú thế nào thì bẩm sinh bà ấy đã mang theo thành kiến với cô, nhưng cô vẫn khăng khăng tự tìm ngược đãi, bởi vì những lời bà ấy buột miệng thốt ra mà cảm thấy khổ sở…
Lương Thi Vận cúi đầu cười khổ.
Sở Hạ nhìn cô cúi đầu xuống, nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, sau đó lại buông ra.
Anh như nhớ tới thân phận xấu hổ của bản thân hiện tại, dời mắt đi: “Em chỉ là quá khát vọng một mái nhà ấm áp, có lẽ đợi đến khi em lập gia đình rồi sẽ tốt hơn.”
Anh từ trước tới nay không giỏi an ủi người khác.
Nhưng lời nói của anh lại một nhát xuyên tim. Những cảm xúc được cô giấu kín trong lòng, hay những tâm trạng ngổn ngang mà đến bản thân cô cũng không thể lý giải, giờ lại được anh diễn đạt chỉ trong một câu nói.
Giống như ban đầu mới gặp nhau, anh nói với cô là nếu cô muốn được đề tên trong danh sách thì anh có thể từ bỏ quyền.
Làm bạn bè gì đó chỉ là lấy cớ. Lúc ấy cô thật ra là không phục anh, muốn tìm khuyết điểm của anh để thay thế anh.
Mà anh lại lập tức nhìn ra tâm tư của cô.
Mấy năm qua lại đó anh vẫn luôn nhìn thấu được tâm tư của cô, sau đó dùng một cách thức uyển chuyển nhẹ nhàng nói ra.
Có đôi khi Lương Thi Vận cũng nghĩ, bản thân mấy năm nay không thể bắt đầu một mối quan hệ khác, một phần nguyên nhân cũng là vì anh.
Bởi vì khi bạn đã tìm được một người đồng điệu về tâm hồn rồi thì bạn sẽ không để tâm tới những người khác. Khác thường như vậy hoàn toàn không thể phù hợp với bản thân.
Cảm giác chếch choáng bắt đầu bốc lên, khiến cô có một loại kích động muốn nói hết cảm xúc của mình, thế nhưng ngôn từ lại rối loạn, không biết muốn nói gì hay muốn biểu đạt cái gì.
Hai má cô hây hây đỏ, dáng vẻ hé miệng tổ chức lại ngôn ngữ như thế làm Sở Hạ có chút xao động, đặc biệt là khi nhìn thấy đôi môi đỏ mọng khác thường do ăn cay của cô.
“Em say rồi, để anh đưa em về.” Anh kiềm chế bản thân, kéo tay cô muốn đỡ cô đứng dậy.
Giây tiếp theo, Lương Thi Vận ôm lấy cổ của anh, chặn môi anh lại.
Cô thật sự say rồi.
Lúc môi Lương Thi Vận dán lên, Sở Hạ ý thức rõ ràng được chuyện này. Bởi vì Lương Thi Vận đang dùng sức cạy khớp hàm của anh ra, nếu lúc này cô tỉnh táo sẽ không có khả năng chủ động như thế. Cô vươn đầu lưỡi vào khoang miệng anh thăm dò, nhiệt tình dây dưa với anh, bừa bãi hôn mút…
Hơi thở của cô mang theo mùi bia nhàn nhạt ập vào khoang mũi anh.
Sở Hạ đỡ lấy eo cô, thân mình bất giác cũng nóng lên, mày nhịn không được nhíu chặt lại.
Như vậy là sao đây?
Là cô đơn lạnh lẽo, là tìm kiếm sự an ủi hay là do men say bốc lên đầu?
Anh biết ở trong lòng cô anh vẫn còn một vị trí nhỏ, nhưng ngày mai tỉnh táo cô lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh lý trí, nói với anh rằng anh cũng chẳng khác gì Lâm Ngạn, cô và anh cũng chỉ là quan hệ thể xác.
Đến lúc đó, anh nên có cảm nhận gì đây?
So với người bình thường anh chỉ là giỏi kiềm chế và lý trí hơn một chút, cũng không phải là bách độc bất xâm, đao thương bất nhập. Anh cũng sẽ đố kị, sẽ ghen tuông—— khi ôm lấy cô tim cũng sẽ đập nhanh hơn, sẽ buồn bã khi bị từ chối, sẽ không cam lòng và hối hận mà chịu đựng dày vò.
Cô phải chăng không nhận ra được chuyện này?
“Thi Vận, anh đưa em về.” Sở Hạ giữ chặt lấy đầu Lương Thi Vận, tách cô ra, thở dốc nói.
Lương Thi Vận có chút mơ màng ngẩng đầu lên, đột nhiên vươn tay áp vào tai anh, giữ chặt đầu anh, ngước mắt nói: “Chúng ta kết hôn đi.”
“Cái gì?” Trái tim đập hẫng mất nửa nhịp, Sở Hạ như sợ bản thân nghe lầm.
“Sở Hạ, chúng ta kết hôn đi.” Lương Thi Vận lặp lại, “Sinh một đứa con, thông minh giống anh, xinh đẹp giống em.”
Cho dù là say rượu nhưng vẻ mặt của cô rất nghiêm túc, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, dường như thật sự khát khao cảnh tượng như thế…
Sở Hạ rũ mắt, chỉ với một giây cô miêu tả suy nghĩ kia, lý trí của anh đã mất sạch toàn bộ. Anh đẩy tay Lương Thi Vận ra, sau đó biến thành trói