Củi Khô Lửa Bốc - Đường Quả Tuyết Sơn

Chương 47



Cũng may Sở Hạ chọn đồ bảo hộ đủ tốt, Lương Thi Vận có té cũng không ảnh hưởng tới hứng thú mãnh liệt. Sau mấy lần di chuyển, cô mỗi lúc mỗi đi nhanh hơn, tư thế cũng ngày càng thuần thục hơn.

Cô luyện tập hơn nửa giờ đã nắm được sơ sơ, dọc đường cứ nghiêng ngả lảo đảo, đến buổi chiều thì có thể miễn cưỡng khiêu chiến đường đua cấp trung.

Tuyết ở trên núi chất rất tốt, dưới ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ ra ánh sáng lấp lánh như kim cương, tới khi ráng chiều buông xuống, ánh hoàng hôn sẽ làm cho cả khung cảnh đẹp như trên phim.

Vào lúc như thế này, trượt tuyết cũng không còn quá quan trọng nữa, Sở Hạ giúp Lương Thi Vận phải những bông tuyết dính trên vai cô, sau đó hai người cùng nhau đi ngắm cảnh.

Muốn nhìn thấy cảnh đẹp phải đi lên trên, hai người nắm tay nhau một trước một sau đi lên, bước chân hết nông lại sâu chìm vào lớp tuyết mềm xốp, giống như cảnh tượng lãng mạn trong phim.

Khi toàn cảnh hồ Tahoe và những ngọn núi Sierra Nevada xung quanh hiện ra trước mắt, Sở Hạ không thể không lấy đây làm nền, chụp một tấm ảnh có anh và Lương Thi Vận đăng lên vòng bạn bè. 800 năm không đăng trạng thái đột nhiên lại công khai ân ái, người bên cạnh anh lại là Lương Thi Vận, làm cho mọi người có chút không ngờ tới, dưới bức ảnh lập tức nổ tung những bình luận của bạn bè.

“Mẹ kiếp”, “Tôi thấy cái gì vậy?”, “Hai người giấu kỹ quá rồi đấy!”

Giống như tháo ra kíp nổ của quả bom, nhất thời các bạn đại học ùa vào bình luận dưới bức ảnh, thậm chí có người còn vào nhóm chat la hét.

Sở Hạ không vội trả lời tin nhắn của bọn họ, chỉ im lặng ngắm nhìn sườn mặt của Lương Thi Vận.

Nhắc tới mới nhớ, bọn họ chính thức hẹn hò cũng không nhiều, lúc học đại học phải lén lút, khó khăn lắm mới có thể hẹn hò một lần, chụp ảnh cũng không thể để cho người thứ ba xem...

Thi Vận.

Anh đột nhiên gọi tên cô.

Lương Thi Vận nghe thấy anh gọi, cô quay đầu lại, Sở Hạ cúi người về phía trước, trao cho cô một cái hôn.

Môi nhẹ nhàng chạm lên môi cô.

Bởi vì xung quanh còn người khác nên Lương Thi Vận hơi mất tự nhiên, cô nhìn ngó bốn phía, trên mặt không khỏi ứng hồng.

Nhìn dáng vẻ đó của cô, Sở Hạ không nhịn được kéo cô lại, vây cô trong vòng tay của mình.

Ở tuổi ba mươi, bọn họ bù đắp cho những việc mà đáng lẽ ở tuổi hai mươi nên làm.

Cũng may phần lớn người ở đây đều nhiệt tình và hướng ngoại, hôn nhau trước mặt mọi người dường như cũng rất bình thường, không gì đáng ngại, ai lại để ý tới động tác nhỏ của bọn họ làm gì.

Cuối cùng trước khi ánh mặt trời lặn xuống, hai người rời đi.

Bữa tối là ăn ở khu du lịch, mùi vị cũng bình thường, nhưng do một ngày mệt mỏi nên hai người đều đói bụng, ăn uống cũng trở nên ngon hơn.

Cơm nước xong liền quay về phòng, Sở Hạ thay đồ mặc ở nhà, thoải mái duỗi người, dang rộng tay chân ôm Lương Thi

Vận vào lòng, giúp cô mát xa cẳng chân. Anh tay dài chân dài, gần như bọc cả người Lương Thi Vận trong lồng ngực.

Lò sưởi âm tường ấm áp đang đốt lửa, hơi ấm trong phòng phảng phất qua lỗ tai, Lương Thi Vận ngồi trên tấm thảm mềm, thoải mái đến mơ màng sắp ngủ.

“Năm mới có nguyện vọng gì không?” Đột nhiên, cô nghe Sở Hạ hỏi.

Bên ngoài cửa sổ bông tuyết lặng lẽ rơi xuống mặt đất, ánh đèn trong nhà dịu dàng chiếu xuống nền tuyết, Lương Thi Vận ngơ ngẩn nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, hồi lâu mới đáp lại:

“Bây giờ rất tốt rồi.”

Như thế này đã rất hạnh phúc rồi. “Còn anh?” Cô hỏi lại.

“Có.” Sở Hạ ôm cô, “Lúc chiều khi trượt tuyết anh đã nghĩ, mấy năm qua chúng ta đã phí rất nhiều thời gian có thể ở cạnh nhau. Năm mới này, anh hy vọng có thật nhiều thời gian ở bên cạnh em.”

“Chúng ta có thể đến Thung lũng Napa tham quan vườn nho và các nhà máy rượu khác nhau, còn có thung lũng Tử Thần..” Sở Hạ bắt đầu miên

man, gần như mô tả hết những nơi tham quan nổi tiếng ở California, thậm chí là Hoa Kỳ.