Sự xuất hiện của Tư Nhược Trần khiến mọi người ở đó đều kinh ngạc.
Quần áo y rách nát, y phục màu đỏ thấm đẫm máu, sắc mặt tái nhợt, bước chân y dường như không có chút sức lực nên đang cố gắng chống tay vào cửa.
Phản ứng đầu tiên của mọi người đều là____
Thảm quá!
Đột nhiên Quý Thanh Lâm có một dự cảm xấu.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Y bị hắn đánh dã man như vậy mà còn về sớm hơn hắn đã đoán.
Quả nhiên giây tiếp theo, Tư Nhược Trần bước đến đẩy Sở Kỳ ra, sau đó đứng chắn mũi đao cho Quý Thanh Lâm. Hơi thở y rất mỏng manh nhưng lại dùng hết sức hùng hồn nói:
"Người là do ta giết, không liên quan đến sư phụ ta, nếu ngươi muốn làm gì thì cứ nhằm vào ta, không được động vào người."
Quý Thanh Lâm cười lạnh một tiếng.
Còn hớn hở đứng chắn trước mặt hắn như vậy, xem ra mấy roi hắn mới đánh vẫn còn khá nhẹ. Nhưng hắn không hề mềm lòng, đẩy y sang một bên.
Tư Nhược Trần thật sự là quá yếu, lần đẩy này khiến y ngã thẳng xuống đất, đau đến mức rên lên một tiếng.
Quý Thanh Lâm bước ra, dùng hai ngón tay kẹp nhẹ thanh đao.
Thanh đao lập tức bị đánh gãy.
Hắn liếc nhìn Tư Nhược Trần đang nằm trên mặt đất, hừ lạnh:
"Đồ không biết tự lượng sức, mắt nào của ngươi thấy ta cần ngươi đứng ra che chắn? Còn không chịu cút xuống dưới, ta nói do ta giết thì chính là do ta giết, ngươi còn lắm lời thì hôm nay ta đánh chết ngươi ở đây."
Cái nồi sắp đội được lại sắp bị giành mất.
Quý Thanh Lâm không thể kiềm chế được muốn thổi bay cái đồ chơi này.
Tư Nhược Trần lau vết máu trên khóe miệng, cố gắng bò dậy từ dưới đất, run rẩy đứng lên. Y nói:
"Sư Phụ, hôm nay dù người có đánh chết đệ tử thì người vẫn là do đệ tử giết."
Quý Thanh Lâm tức giận đến mức lồng ngực lại bắt đầu đau đớn, hắn gằn từng chữ: "Ta nói ngươi câm miệng!"
Tư Nhược Trần không dám chọc giận hắn nữa, trong lòng khẽ cười khổ.
Kiếp trước có lẽ y bị mù rồi, một vị sư phụ tốt như thế mà lại đánh mất.
Y đâu xứng đáng với sự che chở của sư phụ như thế.
Tư Nhược Trần phớt lờ ánh mắt cảnh cáo của Quý Thanh Lâm, y lấy trong ngực một xấp thư, dưới ánh mắt nghi ngờ Sở Kỳ nở nụ cười chế nhạo, nói:
"Sư Phụ ta không cần thiết phải lãng phí thời gian để giết một thứ bỏ đi như vậy, lại còn tự mang tiếng xấu vào người, người không phải kẻ rỗi hơi."
"Nhưng ta thì khác, cha mẹ ta đều chết dưới tay bọn người Tây Ung, ta hận chúng đến tận xương tủy. Tình cờ ta phát hiện ra Sở Uyên đã sớm thông đồng với đám Tây Ung đó, nên ta là người muốn hắn chết hơn bất kỳ ai. Nếu ngươi không tin, ngươi có thể đọc những bức thư này chứng minh hắn thông đồng với Tây Ung."
Sở Uyên luôn tin tưởng con cờ là y, hắn ta từng với y rằng thà hợp tác với nước láng giềng Tây Ung còn hơn là chứng kiến Đại Ngụy bị Quý Thanh Lâm hủy diệt.
Kiếp trước y từng tin, kiếp này lại không.
Nên từ lúc được sống lại, y đều giấu hết những chứng cứ liên quan.
Đều chỉ vì thời khắc này.
Cũng là bước đầu tiên để y thay Sư Phụ rửa sạch thanh danh người.
Quý Thanh Lâm ngẩn ra, buồn bực chọc chọc Hệ Thống: [Mỗi bước đi của nhân vật chính đều không giống trong cốt truyện, mày không thèm quan tâm à?]
Hệ Thống ấp úng nói: [Từ lúc y giết Sở Uyên thì ngài nên biết, nhân vật chính này là đang lên cơn động kinh rồi... Tôi sợ là phần sau của cốt truyện sẽ không theo kịch bản nữa, nhưng... nhưng mà... ngài không cảm thấy y như vậy so với chuyện cứ nhất quyết muốn giết ngài dễ thương hơn nhiều sao?]
[Cảm ơn nhiều, tao không hề thấy vậy.] Quý Thanh Lâm lạnh lùng trả lời.
Sở Kỳ xem từng phong thư, tay hắn ta không kiềm chế nổi mà run rẩy, miệng lẩm bẩm:
"Chuyện này không thể nào, không thể nào như vậy được! Tất cả... tất cả đều là giả!"
Thông đồng với địch quốc, vốn chính là tội chết.
Tư Nhược Trần biết hắn ta sẽ không dễ dàng tin tưởng như thế, y che ngực khổ sở ho một tiếng. Sau đó chịu đựng đau đớn nhìn chằm chằm gương mặt Quý Thanh Lâm, y bật cười.
Bộ dạng thở phì phò tức giận của Sư Phụ thật sự rất đáng yêu.
Khi quay đầu lại nhìn, gương mặt lạnh xuống, y hít một hơi nhìn thẳng vào Sở Kỳ:
"Ta biết điện hạ sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy, vậy chúng ta cược một ván được không?"