Cún Ngoan Của Sư Tôn Phản Diện Vừa Ngầu Lại Vừa Cưng

Chương 63: Điểm Thù Hận Tăng Bạo



Cả người Quý Thanh Lâm cứng đờ, ngẩng đầu liền đối diện với gương mặt yêu nghiệt của Tư Nhược Trần.

Dù ngoại hình có tương tự, nhưng Tư Nhược Trần và Sở Uyên luôn mang đến cho người ta hai cảm giác hoàn toàn trái ngược nhau. Một người mang vẻ đẹp kinh diễm choáng ngợp đánh mạnh vào thị giác, một người lại mang sự ôn nhuận như ngọc.

Ánh mắt hắn dừng trên người Sở Uyên, hắn ta lại vô tội nhìn Quý Thanh Lâm, nhưng nụ cười trong mắt lại không hề giảm bớt, thậm chí còn rất hưng phấn.

"Vương Gia nhìn ta như vậy làm gì? Không lẽ chính chủ vừa tới thì lời vừa rồi không tính nữa, chỉ là dùng để dỗ dành ta thôi?"

Quý Thanh Lâm thu hồi tầm mắt: "Dù y có tới thì ta cũng không rút lại lời vừa rồi."

Nhìn ánh mắt mang theo phẫn nộ của Tư Nhược Trần, Quý Thanh Lâm cong môi cười:

"Hình như Thiếu các chủ có hơi tức giận nhỉ? Sao thế? Nghệ Tông hạ Tuyệt Tình Cổ pha nước cho ngươi dùng sao? Khiến ngươi không thể đoạn tình tuyệt ái hoàn toàn ư?"

Tối qua Quý Thanh Lâm đã hơi nghi ngờ, tên nhóc này nói mình hạ Tuyệt Tình Cổ có khi nào là đang hù hắn không?

Hôm nay xem ra cảm xúc của y cũng không ít mà.

Tư Nhược Trần cắn răng trừng mắt nhìn hắn: "Vương gia nói đùa sao? Sao ta phải tức giận? Chung quy đều là chuyện của hai người các ngươi, có liên quan gì đến ta đâu?"

"Thật sự không giận sao?"

Quý Thanh Lâm nâng cằm Sở Uyên, hôn má hắn ta.

Hắn lia mắt nhìn Tư Nhược Trần, thấy ánh mắt y đột nhiên trừng to.

Mặc Tùng há hốc miệng, đôi mắt trợn ngược liếc nhìn Liễu Dật Hàn đang đi phía sau, thầm mắng:

Ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Sao lại y chạy được đến đây?

Liễu Dật Hàn nhún vai cười bắc đắc dĩ, ý bảo về rồi nói sau.

Âm thanh của Hệ Thống đột nhiên kích động: [Ký chủ! Điểm thù hận bất động vạn năm của nhân vật chính đột nhiên tăng tận 5 điểm, chắc chắn y đang lừa ngài, y chưa hạ cổ.]

Quý Thanh Lâm cong môi, thì ra điểm thù hận còn có thể kiếm như thế.

Chưa đợi hắn chịu đựng sự ghê tởm cạp thêm một cái trên mặt Sở Uyên, thì bàn tay của Tư Nhược Trần đã đặt lên vai hắn:

"Sư Phụ, đùa giỡn với ta vui lắm ư?"

Giọng nói của y mang theo ý lạnh.

"Đừng gọi, gọi vương gia nghe hay hơn nhiều, tiếng sư phụ của ngươi ta không dám nhận."

Quý Thanh Lâm muốn phủi tay y đi, nhưng lại không phủi đi được.

Hắn nhăn mày.

"Có đôi khi ta thật sự không biết, câu nào của ngươi là thật, câu nào là giả? Nói thích ta là ngươi, nói không thích ta cũng là ngươi. Ngươi nói ngươi không muốn loại tình cảm này, được, ta hạ Tuyệt Tình Cổ, về sau sẽ không có ý nghĩ không an phận nào với ngươi, nhưng bây giờ sao ngươi lại muốn vạch trần?"

Đôi mắt Tư Nhược Trần đỏ tươi:

"Chẳng lẽ giấu trong lòng cũng không được sao? Ngươi có thể cũng hắn ta song túc song phi, nhưng tại sao lại cứ phải diễn trước mặt ta? Rốt cuộc thì ta là gì của ngươi, một món đồ tiêu khiển ư? Hay là một món đồ chơi để ngươi lấy lòng hắn ta?"

Tiếng gào thét như đang muốn trút bỏ phẫn uất trong lòng y, từng câu hỏi cũng như đang đâm thẳng vào lòng Quý Thanh Lâm.

Trong lòng hắn cũng tự hỏi mình là tại sao?

Cuối cùng hắn cũng có câu trả lời, là không tạo sao cả.

Hắn muốn giữ mạng sống, hắn muốn hoàn thành nhiệm vụ, hắn không thể nào vì người khác mà bỏ rơi bản thân mình.

Hắn bình tĩnh ngẩng đầu nhìn y, cực lực suy nghĩ xem còn lời nào có thể khiến y càng hận hắn hơn, trực tiếp làm điểm thù hận đầy thanh, đỡ phải kéo dài.

Cuối cùng hắn nhớ tới chuyện gì đó, chậm rãi mở miệng.

"Nhưng mà năm đó không phải ngươi cũng chỉ là một món đồ chơi của Túy Hoan Lâu đó sao? Ta không muốn nhìn thấy một gương mặt giống A Uyên xuất hiện trên người một món đồ chơi, thật sự là mỉa mai, cũng thật sự khiến người ta ghê tởm."

Lông mi Tư Nhược Trần khẽ run, bàn tay đặt trên vai hắn khẽ rụt lại.

"Ghê tởm như thế sao lại còn chạm vào ta?"

"Nếu không phải vì gương mặt này, ta còn muốn chạm vào ngươi sao?"

Tư Nhược Trần khổ sở cười một tiếng, ánh mắt âm trầm khác thường, đột nhiên y khép hai tay lại, đầu ngón tay ánh lên tia sáng sắc bén.

Quý Thanh Lâm đã chuẩn bị tinh thần y sẽ liều mạng với mình, nhưng dòng máu tươi nóng ấm bắn lên cổ khiến hắn ngơ người.

Mặc Tùng há miệng hét to: "Tư Nhược Trần."

Máu tươi tuôn xuống từ trên mặt Tư Nhược Trần, mệt vết thương sâu dài huyết thịt mơ hồ cực kỳ chói mắt, đập vào mắt Quý Thanh Lâm.

Khiến trái tim của hắn giật thót.

"Vương gia, bây giờ như vậy có khiến ngươi vừa lòng chưa?"

Quý Thanh Lâm mở miệng, cuống họng khó khăn nhả ra hai chữ: "Tốt lắm."

Tư Nhược Trần xoay người rời đi, bước chân không còn chút do dự, tựa như sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa.

Quý Thanh Lâm thở ra một hơi thở nặng nề: "Về hết đi, ngày mai chúng ta trở về Đại Ngụy."

Bỏ lại Sở Uyên và những người khác ở phía sau, Quý Thanh Lâm đi về hướng ngược lại với Tư Nhược Trần.

Mặc Tùng cũng bị Liễu Dật Hàn kéo đi, phòng ngừa hắn ta đánh Sở Uyên tơi bời.

Quý Thanh Lâm trở về phòng mình, đóng cửa lại bắt đầu ngủ.

Hai ngày qua hắn gần như đã ngủ hết giấc ngủ của hơn một tháng, nửa đêm tỉnh dậy hắn cũng không ngủ được nữa mà chỉ có thể ngơ ngác nhìn.

[Điểm thù hận tăng nhiều không?]

Hệ Thống: [Tiếc quá, mới 50 thôi, còn một nửa mới đủ 100.]

Quý Thanh Lâm thở dài.

[Xem ra còn phải tìm biện pháp khác, nhưng mà Đại Điển Tam Quốc sắp diễn ra rồi, tao không có thời gian để tiêu tốn ở đây, ngày mai về Đại Ngụy đã. Sở Uyên cũng sẽ ra tay sớm thôi, tới khi đó chúng ta nhúng một chân vào là được.]

Hệ Thống gật đầu: [Đời trước Sở Uyên có thể tiêu diệt Đại Ngụy chắc chắn có Thiên Cơ Các giúp đỡ, lần này vị trí Thiếu các chủ bị nhân vật chính cướp mất, có ảnh hưởng gì không?]

Quý Thanh Lâm: [Chắc là sẽ không ảnh hưởng lớn đâu, sao Tư Nhược Trần biết Sở Uyên muốn làm gì chứ? Dù cho y có thật sự đoán được, chỉ dựa vào thế lực một mình Thiên Cơ Các, cũng không thể xoay chuyển Càn Khôn. Cốt truyện vẫn sẽ giống như đời trước thôi, chẳng qua sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì nguyên chủ sẽ trở về, cứ để cục diện rối nùi này cho hắn giải quyết đi.]

Hệ Thống không nói gì thêm, đột nhiên như nhớ ra gì đó, cực kỳ vui vẻ nói với Quý Thanh Lâm: [Tôi phát hiện tôi mở khóa chức năng mới!]

Quý Thanh Lâm nhướng mày: [Chức năng gì?]

Hệ Thống không biết làm gì, không gian ý thức của hắn đột nhiên xuất hiện một chiếc bảng tròn lớn, chính giữa viết "10 điểm thù hận một lượt".

[Quay số ngẫu nhiên?]

Hệ Thống hưng phấn gật đầu. [Ngài thử không? Mới nãy không phải nói được 50 điểm thù hận rồi sao? Lỡ mà quay vào ô gấp đôi khen thưởng là có thể xoát đầy thanh luôn đó.]

Vẻ mặt Quý Thanh Lâm đầy hoài nghi: [Trong đây có gấp đôi số điểm luôn à? Ngoài ra còn gì nữa?]

Hệ Thống ấp úng nói: [Tôi cũng không biết còn có gì nữa, nhưng ngài không thấy vậy rất kích thích sao?]

Quý Thanh Lâm không muốn tìm sự kích thích:

[Tao từ chối, mày trong lòng tao đã không có chút uy tín đáng kể nào rồi.]

[Đừng mà, quay một lần thôi, được không?]

Thấy nó đáng thương năn nỉ như thế, thật sự không thể không lay động, cuối cùng hắn chỉ có thể thở dài: [Quay đi, nếu lại ra thêm thứ tầm phào gì nữa, sau này mày đừng mong tao tin mày nữa.]

[Vâng, vâng, vâng!]

Điểm thù hận từ 50 giảm còn 40, chiếc kim trên bảng xoay điên cuồng, không hề có ý định dừng lại, đồ án trên bảng xoay hắn cũng không hiểu biểu tượng cho thứ gì.

Chờ đến khi Quý Thanh Lâm mất hết kiên nhẫn, đang cho rằng Hệ Thống lại lừa mình, thì chiếc kim xoay điên cuồng kia mới dừng lại.

Quý Thanh Lâm nhìn khu vực mà chiếc kim đang chỉ vào, trên đó khắc một thứ đồ vật trông như khói sương, hoàn toàn không hiểu đó là gì.

Bên tai có một tiếng "ting" của máy móc vang lên.

[Chúc mừng bạn đã nhận được trang bị cao cấp, Vòng Ức Mộng*, hãy bắt đầu trải nghiệm ngay bây giờ.]

(忆梦镯: hiểu nôm na là vòng tay hồi tưởng trong mơ, theo như diễn biến tiếp theo thì tui nghĩ nó có thể đi vào giấc mơ của người khác á.)

[Cái quỷ gì đây? Hệ Thống! Có phải mày lại chơi tao không?]

Thế giới quay cuồng một lúc, Quý Thanh Lâm cuối cùng cũng mở mắt ra, lắc đầu choáng váng.

Đứng dậy khỏi mặt đất, hắn nhìn xung quanh, cảm thấy có hơi quen mắt.

Nơi này là một căn phòng đơn giản, không có quá nhiều đồ trang trí phức tạp, trên thư án được sắp xếp sạch sẽ ngăn nắp có đặt một vài cuốn sách, trên bậu cửa sổ có bình hoa bằng ngọc cắm vài cành hoa Lê trắng như tuyết, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.

Quý Thanh Lâm nhìn thấy mấy cành hoa Lê kia thì nhớ ra, đây là gian phòng của Liễu Dật Hàn.

Hoa Lê này là mấy hôm trước Mặc Tùng vào viện của Hoa Ngưng Vũ uống rượu, nhìn thấy hoa Lê mọc tách biệt giữa vườn hoa Hạnh, cảm thấy rất xứng với Liễu Dật Hàn nên đã hái mấy cành mang cho y.

Liễu Dật Hàn đã lấy bình ngọc cắm vào.

Sao hắn lại chạy vào phòng Liễu Dật Hàn rồi?

Vừa muốn ra ngoài, bên trong phòng lại truyền đến vài âm thanh.

Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng thở dốc nặng nề ngày càng rõ ràng, Quý Thanh Lâm nhướng mày, lặng lẽ đi tới, xuyên qua màn giường nhìn thấy hai người đang ôm nhau.

Mặc Tùng ngồi trên bàn, hai tay vòng qua cổ Liễu Dật Hàn, ngẩng đầu lên, môi răng dính chặt với người phía trên.

Đồ đạc trên bàn văng tung tóe tứ phía, đột nhiên Liễu Dật Hàn vươn tay quét hết đồ đạc trên bàn ra xa, làm chúng rơi xuống đất.

Y đặt Mặc Tùng lên bàn, sau đó ép người lên, cả quá trình Mặc Tùng đều không hề chống cự.

Trên mặt Quý Thanh Lâm tràn đầy nghi hoặc. Cho dù hai người thật sự có quan hệ như vậy, thì Mặc Tùng cũng không giống loại người sẽ nhượng bộ, mặc cho Liễu Dật Hàn muốn làm gì thì làm.

Chẳng lẽ bị hạ xuân dược?

Quý Thanh Lâm nổi giận, dù sao Mặc Tùng cũng là thuộc hạ của hắn, dù Liễu Dật Hàn có muốn bắt nạt người khác cũng không nên bắt nạt người của hắn!

Một chân Quý Thanh Lâm đá văng bình phong, hét to: "Liễu Dật Hàn ngươi làm gì đó?"

Liễu Dật Hàn dừng tay, đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn.

Trước khi Quý Thanh Lâm kịp bước tới đá văng y, mọi thứ xung quanh đột nhiên trở nên mờ ảo, một luồng ánh sáng trắng đột nhiên lóe lên, xung quanh Quý Thanh Lâm lại bắt đầu quay cuồng.

Bên kia, Liễu Dật Hàn từ trên giường tỉnh dậy, lau mồ hôi lạnh trên trán.

Phản ứng khó tả trên cơ thể khiến y nghĩ đến một điều.

Hình như y có ý nghĩ xấu xa không nên có với Mặc Tùng.

Nhưng sao ngay thời điểm đó lại mơ thấy Quý Thanh Lâm xông vào.

Y lại nằm xuống nhưng không thể ngủ được. Trong khoảnh khắc, y thấy thư án trong phòng, cảnh tượng trong giấc mơ lại hiện ra, y dường như nhìn thấy Mặc Tùng đang nằm trên đó.

Bàn tay y chậm rãi đưa vào trong chăn...

Quý Thanh Lâm trở về giường, nghĩ đến mấy chuyện vừa rồi, chú ý tới chiếc vòng tay bạc mới xuất hiện trên tay.

Một mảnh ngọc trắng trong suốt nhỏ được khảm ở giữa chiếc vòng tay bạc, dường như ẩn chứa sức mạnh vô hạn.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi hiểu ra, dường như chiếc vòng tay này có khả năng đi vào giấc mơ của người khác.

Trong lòng Hệ Thống nổi lên ý xấu: [Ký chủ ơi, chúng ta chơi lần nữa đi, chơi thêm lần nữa đi.]

Quý Thanh Lâm cong môi: [Chơi lần nữa?]

Hệ Thống gật đầu điên cuồng: [Chơi!]

Quý Thanh Lâm nhớ lại âm thanh máy móc lúc nãy, chậm rãi truyền nội lực vào trong, lát sau, vòng bạc phát ra một ánh sáng nhu hòa, cảnh vật xung quanh lại bắt đầu quay cuồng.

Đợi tới khi thế giới xung quanh yên tĩnh lại, Quý Thanh Lâm mới vui vẻ mở to mắt.

Lập tức đối mặt với cặp mắt lạnh lùng của Tư Nhược Trần.

Quý Thanh Lâm: "..."

Hệ Thống: "..."